“Tả, tổng cộng có mấy người?” tuy rằng đã coi như từng sinh hoạt cận kề sự sống và cái chết, bắn nhau mãi cũng quen mắt, nhưng dù sao sống lại mấy năm nay cũng chưa tiếp xúc với thứ này, lý luận tri thức vẫn còn, nhưng Sở Cảnh đã mất đi sự sắc bén và óc phán đoán trước đây có được mỗi khi đối mặt với nguy hiểm. vậy dùng cơ hội thi chạy cùng tử thần lần này đổi lấy óc phán đoán đi.
“Vừa loại được một tên, hẳn là còn ba tên nữa.” Tả Dĩ Uyên thấp giọng nói: “Cố kiên trì mấy phút nữa hẳn là có thể… bên Rendia chắc là đang xử lý tình huống đột ngột phát sinh này.”
“Mấy phút sao?” một viên đạn gim vào chiếc bàn gần chỗ Sở Cảnh ngồi, phát ra một tiếng vang nặng nề. trong không khí mùi thuốc súng tràn ngập khiến cho mọi người cảm thấy hít thở không thông.
Muốn đứng ở bên cạnh Tả Dĩ Uyên, lấy tư thái ngang hàng sóng vai thì không thể làm một con cừu con vô hại. Sở Cảnh khẽ nheo mắt lại: “Tả, đưa tôi một khẩu.”
Tả Dĩ Uyên nghe vậy, hơi chút kinh ngạc nhìn về phía Sở Cảnh. Đang định cự tuyệt thì hắn lại thấy cặp mắt Sở Cảnh hai màu đen trắng rõ ràng, mang theo chút kiên trì mà nuốt lại vào trong. Lưu loát từ trong ngực lấy ra một khẩu súng nhỏ đưa cho Sở Cảnh, thấp giọng nhắc nhở: “Phía trước vị trí 3h… cẩn thận chút.”
Sở Cảnh khẽ lên tiếng, rồi thuần thục mở chốt an toàn, sau đó nhắm mắt lại, thả lỏng tâm tư, chậm rãi giơ tay lên, hướng vị trí 3h phía trước tiền hành ngắm bắn.
“Bằng!”
Lưu loát bắn viên đạn đầu tiên, Sở Cảnh có thể khẳng định mình hẳn là đã bắn trúng đối thủ. Nhưng có hạ gục tên đó hay chưa thì cậu không dám chắc.
Đơn giản điều chỉnh trạng thái bản thân một chút, ngay sau đó lại hướng vị trí đó bắn thêm một phát, rồi rất nhanh lui trờ lại bên cạnh Tả Dĩ Uyên, cảnh giác nghe tiếng động xung quanh.
Nhưng còn chưa chờ mọi người kịp phản ứng lại vì vụ bắn súng phát sinh đột ngột, đại sảnh vốn đang tối om trong nháy mắt đột nhiên khôi phục ánh sáng. Bởi vì vốn đã quen với bóng tối đột nhiên lại có ánh sáng chiếu rọi, Sở Cảnh cảm giác mắt mình hơi tê rần. nhưng giây tiếp theo, Sở Cảnh lại phát hiện mắt mình được một bàn tay nhẹ nhàng che lại.
Trừng mắt nhìn, mi mắt tùy ý ma sát vào lòng bàn tay người nọ, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc của Tả Dĩ Uyên.
“Ánh đèn quá mạnh, đối với mắt không tốt, chờ một lát hãy mở ra.”
“Được.” Sở Cảnh cong môi trả lời.
Ước chừng qua hơn 20s, Tả Dĩ Uyên mới bỏ tay từ trên mặt Sở Cảnh ra, bất giác khẽ nắm chặt tay lại, lòng bàn tay tựa hồ còn lưu giữ lại cảm giác mi mắt Sở Cảnh thật dài cọ xát vào. Mang theo chút khác lạ thế nhưng lại khiến hắn cảm thấy lưu luyến khó hiểu.
“L, cậu không sao chứ?” Rendia cùng Lacey vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Tả Dĩ Uyên, chân mày gắt gao nhíu chặt lại, thấp giọng mắng: “Tên hỗn đản, dám lớn gan đến mức này… trong tiệc sinh nhật tôi mà ra tay diệt trừ cậu… coi như là tôi xem trọng chỉ số thông minh của bọn họ.”
“Tôi không sao, nhưng mà, tiệc sinh nhật của chị coi chừng bị hủy rồi.” Tả Dĩ Uyên quét mắt liếc nhìn đại sảnh một mảnh lộn xộn hoang tàn, có chút đáng tiếc nói.
“Hừ, chờ tôi có được chứng cứ, chắc chắn sẽ khiến con rệp kia chịu gấp trăm lần.” Rendia lộ ra một nụ cười lạnh.
“Lần này có tóm được tên nào còn sống không?” Tả Dĩ Uyên liếc nhìn Rendia.
Rendia lắc đầu: “Trừ bỏ ba người bị các cậu bắn hạ, còn có một tên tự sát.”
Tả Dĩ Uyên hiểu rõ nhíu mày: “việc đã tới nước này, chỗ này tôi cũng không tiện ở lâu, xem ra, tôi phải trở về nhanh chóng chuẩn bị số súng đạn kia mới được… miễn cho, lại có chuyện gì bại lộ.”
Rendia cau mày gật đầu: “Tôi cũng không lưu cậu…chờ tới khi tôi túm cái lũ đó ra, tôi sẽ trói chúng lại tự mình mang tới nước Mỹ tìm cậu bồi tội.”
“Như vậy, tôi chờ tin lành của chị.” Tả Dĩ Uyên gật đầu, mỉm cười, khẽ khoác vai Sở Cảnh, hướng về Chris ra hiệu ánh mắt: “Không chậm trễ chị đi trấn an các vị tân khách đáng thương khác, cáo từ.”
Rendia đứng tại chỗ, thẳng tới khi nhìn thấy đoàn người Tả Dĩ Uyên đã rời đi rồi, gương mặt mệt mỏi khẽ nhu nhu mi tâm.
“Sao? thân thể không thoải mái à?” Lacey nhìn sắc mặt Rendia, có chút lo lắng hỏi.
“Không, không có gì.” Rendia lắc lắc đầu, cố giữ vững tinh thần, đi vào trong đại sảnh, hướng các vị tân khách cười ảm đạm nói: “Hôm nay đã để các vị bị kinh hách, là lỗi của tôi, Rendia tự mình bồi tội với các vị, bữa tiệc sinh nhật hôm nay chấm dứt tại đây, sau đó tôi sẽ sai người tiễn các vị về nhà, còn hy vọng các vị không cần vì chuyện ngày hôm nay mà phá hỏng tâm tình của mình.”
Rendia vừa nói xong, cho dù mỗi người khách ở đây trong lòng vẫn còn sợ hãi vì việc bắn nhau lúc nãy nhưng cũng không tỏ ra oán giận gì cả. dù sao tiệc sinh nhật xảy ra chuyện cũng là điều ngoài ý muốn của chủ nhân bữa tiệc, huống hồ thân phận Rendia đặc biệt, nhưng cũng đã hạ mình hướng mọi người giải thích, coi như là đã nể mặt mọi người. lập tức, các vị tân khách cũng nhanh chóng lý giải, sau đó cùng các vệ sỹ rời khỏi gia tộc Prora.
Thấy mọi người lần lượt rời đi, Rendia lập tức lạnh mặt đi lên thư phòng trên lầu. Lacey thấy thế, lập tức đi theo.
“Thật sự một chút manh mối cũng không có?” Rendia cau mày hỏi.
Lacey nghĩ nghĩ nói: “Đêm nay trong bữa tiệc, người tập kích L không hẳn là lính đánh thuê, mà là quân nhân. Nếu là sát thủ chuyên nghiệp sẽ không dùng thủ pháp như thế…” Lacey nghĩ nghĩ nói: “Rất bài bản, đúng vậy, chính là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc bài bản. nếu như là sát thủ, nếu một phát không trúng sẽ không dây dưa nữa, ừm, chính vì vậy, là lính đánh thuê khả năng cũng không lớn. dù sao lính đánh thuê luôn lấy lợi ích của bản thân làm chuẩn, không có khả năng nhiệm vụ không thành công liền lựa chọn tự sát, cho nên…”
“Quân nhân?” Rendia tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt càng lạnh lẽo: “Không nghĩ tới, cư nhiên gã cũng tham dự vào? A, ngược lại làm khó gã đã giấu tài nhiều năm như vậy! thu móng vuốt nhiều năm rốt cục cũng nhịn không được nữa?”
“đúng rồi…” tựa thân mình biếng nhác vào lưng ghế, Rendia đột nhiên chuyển đề tài nói: “cậu nhóc xinh đẹp bên người L kia… trình bắn súng tựa hồ không tồi.”
Lacey dừng chút, lập tức lắc lắc đầu: “Trước đó, tôi thậm chí còn không biết Sở có khả năng bắn súng. Hơn nữa… lòng bàn tay của cậu ấy cũng không vết chai do thường luyện súng, hẳn là chưa từng chạm qua… ít nhất là không thường xuyên luyện tập.”
“A?” Rendia một tay xoa xoa cằm mình, trong đầu nhớ lại vết thương trên người gã bắn tỉa bị Sở Cảnh bắn chết kia, tổng cộng hai vết đạn, một phát trên cổ tay phải, một phát trúng động mạch chủ lại còn trong bóng đêm, trình độ chính xác tới độ này…
“Xem ra, lần này L đã nhặt được một bảo vật.” Rendia khẽ cong môi cười nói.