Sở Cảnh tay gõ gõ lên vô lăng, có chút thở dài nhìn hàng dài xe cơ hồ như bị tê liệt trên đường cái, cái gì cũng không muốn nói.
Nhìn tình hình hiện tại, phỏng chừng ít nhất phải một giờ nữa cũng đừng mong nhúc nhích gì được. Sở Cảnh quét mắt nhìn chung quanh một vòng, bình tĩnh nghĩ như thế.
Bởi vì thời gian dài chưa ăn gì, Sở Cảnh đã nhận ra dạ dày đang chuẩn bị tiến hành kháng nghị với mình, tay ấn ấn lên chỗ dạ dày mấy cái, Sở Cảnh giờ có chút hối hận khi đã không nghe lời đề nghị của Sở Hân Nhiên nói cậu ở lại Sở gia dùng bữa sáng xong mới đi.
Không biết hiện tại trở về, có kịp ăn cơm trưa không?
Sở Cảnh ngồi ở trong xe nhìn hàng dài xe cộ đình trệ bên ngoài, trong đầu lơ đãng bay xa mà suy nghĩ vài chuyện lung tung. Mà đang lúc chán muốn chết, tầm mắt Sở Cảnh tùy ý thoáng nhìn, lại nhìn thấy một thân ảnh cưỡi xe mô tô phóng vụt qua, suy nghĩ đột ngột ngưng lại.
Hình như… thấy người quen? Sở Cảnh híp mắt, nhưng lại không chắc chắn lắm vì không quá thấy rõ mặt nam nhân.
Dù sao khoảng cách quá xa, lại xẹt qua một cái, không thấy rõ chính diện, nhất thời Sở Cảnh không dám xác định.
Nhưng mà, nếu thật là anh ấy…sau khi anh ấy về Trung Quốc, cư nhiên lại chọn sống ở thành phố này sao? trong đầu Sở Cảnh hiện ra một khuôn mặt hòa nhã hơi chút ngây ngô. Khuôn mặt tuy không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng rất thanh tú sạch sẽ, khiến người ta nhìn vào rất dễ sinh ra hảo cảm.
Nếu lần sau có cơ hội gặp lại… trong lòng Sở Cảnh cơ hồ có chút vui mừng… ừ, có lẽ nên chào hỏi với anh ấy chút?
*******
“Shit! Cokar, mày xác định không phải mày đang chỉnh bọn tao đấy chứ hả?” cúi người tránh một viên đạn của quân địch, Chris trên mặt đất lăn một vòng, tìm được vật che chắn, mới vội núp thân mình xuống, trở tay mãnh liệt bắn mấy phát về phía đối diện, sau đó không đợi đối phương công kích, làn nữa rút về núp dưới vật chắn.
“Tôi sao dám?” Cokar gương mặt căng cứng, quả thực rất muốn khóc: “Anh xem tay tôi đây này, đây là thịt đó! nó hiện đang trúng đạn anh thấy không?! A, đây là lần đầu tôi kề cận cái chết như thế này đó! hỗn đản!”
“im miệng đi!” trên mặt Chris dính đầy bùn đất cùng máu me, hỗn hợp với mồ hôi chảy đầy trên trán, trông cực kỳ chật vật: “Cũng bởi vì cái tin tình báo chết tiệt của mày, boss bây giờ còn đang ở trong cùng cái tên đầu lĩnh phản quân Sike…. Cokar, nếu boss bọn tao có bị làm sao, thì mày nghe cho rõ đây, hừ, nửa đời sau của mày, cứ sung sướng trong nhà ngục Sierra Leone đi!”
“cái gì? Hỗn đản, bất công!” Cokar kích động trợn trừng mắt đang trong tư thế bò lổm ngổm liền đứng bật dậy, hùng hổ nói: “Lúc trước các người không phải đã đáp ứng tôi rồi sao, các người là đồ lừa đảo!”
“Đồ ngu, nằm xuống!”
Chris thấy Cokar không phòng bị mà thò đầu ra làm mục tiêu cho bọn phản quân bắn tỉa, gương mặt thoáng chốc biến sắc. vươn tay dùng sức túm cậu ta lôi xuống, ngay sau đó một chuỗi các làn đạn liên tục chĩa vào hướng hai người mà bắn tới.
Cokar bị một chuỗi biến cố diễn ra khiến cậu ta sợ tới ngây người.
Chris cũng sợ hãi đôi chút. Nhìn một đống vết đạn phía sau, nhổ một ngụm nước bọt, há mồm mắng chửi liên tục: “Nếu mày đặc biệt muốn chết thì chết cách xa tao ra một chút, đừng có kéo tao theo cùng! Vợ lão tử vẫn đang chờ lão tử về cưới cô ấy đấy!”
Cokar há há miệng, muốn khóc cũng khóc không xong nhìn Chris: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cokar thật sự sợ hãi, cậu một thân kỹ thuật tuyệt đỉnh đang an ổn ở trong nhà sao lại bị lưu lạc đến cái nông nỗi này? Giờ lại đang cùng người ta một phen sống mái với nhau…. Rất không phù hợ với thân phận của cậu a!
Hơn nữa… còn bị tống vào tù? Bị án chung thân? Vậy còn không bằng một phát bắn chết cậu luôn đi cho xong! Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.
“Làm sao à? Tao làm sao biết làm sao?” Chris một bên vừa cảnh giác đề phòng vừa tính toán số lượng đạn mình hiện có, rồi quan sát tình hình xung quanh… tuy rằng, bởi vì tình báo của Cokar ngay từ đầu đã sai khiến bọn họ đối đầu với quân địch trở tay không kịp, nhưng cũng may số quân chính phủ lần này tham gia giúp đỡ cũng không ít, chỉ lúc đầu còn hơi luống cuống chút nhưng hiện tại tình hình ngược lại cũng đã chuyển biến tốt đẹp.
Tính toán thời gian chuẩn xác, đứng dậy nhanh chóng bắn một phát đạn về phía đối phương, trực tiếp trúng đầu một tên phản quân, lại nhanh chóng rụt trở về, bớt thời giờ liếc mắt lườm Cokar một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Asher đã liên hệ với tổ chức Interpol, cố gắng cầm cự một lát nữa có lẽ…”
“Bùm….”
Một tiếng nổ lớn từ phía xa xa truyền tới, sức nóng nghênh diện thổi quét toàn bộ cảm quan chung quanh mọi người. thân thể Chris cứng ngắc nghiêng thân nhìn tòa biệt thự đã bị lửa lớn nuốt gọn, đôi mắt hằn đỏ lên.
“Không… không thể nào.” Cokar khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu nhất thời trống rỗng.
Nguy rồi, nam nhân bá khí kia vẫn còn ở bên trong!
Thật cẩn thận nghiêng đầu liếc nhìn Chris đã cứng đờ người, lại nhìn nhìn biểu tình trên mặt anh cơ hồ như đang muốn ăn thịt người… xong đời rồi, lúc này đây, phỏng chừng nhà tù đang vẫy gọi cậu, khẳng định không thoát được rồi.
Có lẽ…. cái mạng nhỏ của cậu cũng giữ không xong nữa luôn!
*******
Sở Cảnh cau mày một lần nữa gọi tới dãy số đã thuộc nằm lòng.
Những tiếng ‘đô đô’ ngắn ngủi cứ thế vang lên, rồi giọng nữ lạnh lẽo khuôn mẫu vang lên trong điện thoại…. “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, Sorry, the number….”
Sở Cảnh nghiêm mặt, mặt không đổi sắc ngắt cuộc gọi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sở Cảnh dùng tay cào cào mái tóc mình, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Cậu và Tả Dĩ Uyên đã liên tiếp ba ngày không thể liên lạc được với nhau. Nếu là bình thường, chuyện này tuyệt đối không có khả năng phát sinh. Như vậy, khẳng định bên chỗ bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà, nếu là chuyện ngoài ý muốn bình thường thì sao bọn Tả Dĩ Uyên không tìm cơ hội gọi điện về cho cậu báo bình an?
Hôm nay là đại thọ yến, mừng Sở lão gia tử 60 tuổi, ba ngày trước, lần cuối cùng Tả Dĩ Uyên gọi tới báo tin nói, hắn tuyệt đối có thể về kịp tham gia lần yến thọ này. Nhưng tình hình hiện tại, phỏng chừng bọn họ đang bị mắc kẹt tại Sierra Leone rồi.
Chết tiệt!
Sở Cảnh hung hăng nắm chặt di động trong tay… cố tình hiện tại cậu lại cách bọn họ xa ngàn dặm, mặc dù có lo lắng thế nào, nhưng cái gì cũng không thể làm!
Thời gian từng chút trôi qua, điện thoại bên kia tựa hồ vĩnh viễn đều không thể kết nối. Sở Cảnh đã hoàn toàn không kiềm được cơn tức giận mơ hồ. tùy tay ném di động vào trong túi áo, xoay người, đi nhanh ra ngoài cửa.
Nhưng còn chưa chờ Sở Cảnh chính thức cáo từ với Sở lão gia tử thì không khí bên ngoài quá mức an tĩnh nháy mắt khiến Sở Cảnh nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
Nhíu mày, đi tới phía Sở lão gia tử, còn chưa chân chính tới gần, chợt nghe giọng lão gia tử trung khí mười phần hét ầm lên: “Sở Tu, cái đồ nghịch tử, mày làm tao tức chết rồi!”