• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầm mắt Tả Dĩ Uyên một lần nữa đảo qua màn hình di động. Vẫn đen ngòm như trước, không một chút dấu hiệu có người gọi điện hay nhắn tin tới. Khẽ hít sâu một hơi, bỗng nhiên bật cười. Hắn sớm không nên hy vọng nhiều, hắn rốt cuộc đang chờ mong cái gì đây?

Mở thư viện ảnh trong di động ra, bên trong đều là ảnh chụp một nam nhân duy nhất, lúc đứng lúc ngồi, khi nhăn mặt khi cười tươi, nhất cử nhất động đều rất tươi tắn. tuy rằng đã trưởng thành nhưng khuôn mặt lại trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp cực kỳ, chỉ là trong con ngươi đen láy kia có chút lãnh khốc, thoạt nhìn như rất vô tình.

Ngón tay Tả Dĩ Uyên khẽ vuốt qua gương mặt nam nhân trong ảnh, rõ ràng là rất yêu, nhưng trong lòng lại ân ẩn chút khổ sở không rõ.

Sở Cảnh. Tả Dĩ Uyên không tiếng động khẽ bật ra cái tên này. Nét mặt cũng nhu hòa hơn, giống như nhớ tới chuyện tốt đẹp nào đó. Tính ra… bọn họ đã quen nhau được 5 năm.

Bỗng nhiên nhớ lại khi đó Sở Cảnh so với bây giờ càng trẻ hơn, quyết đoán hơn, ở trên du thuyền casino của hắn còn dám giương nanh múa vuốt, tựa như một con báo con. Không thể không nói, khi đó hắn tới du thuyền casino kiểm tra chỉ là ngoài ý muốn, mà lại để cho Sở Cảnh thừa dịp xông vào cuộc sống của hắn, ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn. Nhưng mà, năm tháng đọng lại, con người xinh đẹp ngoài ý muốn đó lại trở thành vết chu sa trong lòng hắn….ai có thể nói cho hắn biết, hắn nên làm gì bây giờ?

Lúc đầu, rõ ràng chỉ muốn coi em ấy như sủng vật mà dưỡng bên người. Một con báo con xinh đẹp đầy dã tính, thực khiến người ta dâng lên xúc động muốn chinh phục! Tả Dĩ Uyên vươn tay xoa xoa cặp mắt mình, khóe miệng rõ ràng muốn cong lên, lại vô luận thế nào cũng không che dấu được nỗi chua xót sắp tràn ra, rốt cuộc từ khi nào thì… thật sự yêu thích người đó?

Chính Tả Dĩ Uyên cũng không rõ đáp án cho câu hỏi này. Nếu trở lại 5 năm trước, hắn có lẽ sẽ không chút do dự mà ra tay với Sở Cảnh, thậm chí hắn có thể khẳng định, Sở Cảnh tuyệt đối không có khả năng kháng cự với loại quan hệ này: bởi vì Sở Cảnh là một người thông minh, hơn nữa, em ấy có dục vọng. Dục vọng của em ấy chính là đoạt lại quyền thừa kế Sở gia, mà hắn, đủ khả năng để thỏa mãn dục vọng này của em ấy. Chỉ là một vụ trao đổi công bằng.

Nhưng hiện tại thì không được. nhìn thấy người kia, hắn bất giác mà bảo vệ, mỗi ngày giữ chặt trong vòng tay yêu thương…. Cho dù em ấy kỳ thật đã sớm trưởng thành, năng lực đủ cường đại. Không nói tới việc hiện tại em ấy đã sớm nắm chắc Sở gia trong tay còn đang tiến hành thanh lọc toàn bộ… cho dù không có, hắn cũng không thể đề xuất yêu cầu này với em ấy. Hắn luyến tiếc.

Phương diện tình cảm, ai thật tâm trước liền thua. Mà hắn…A, đã sớm thua không còn cơ hội lật ngược.

Thật không cam lòng… rõ ràng thích em ấy như vậy, vì sao em ấy không thể đáp lại mình chứ? Vì sao… em ấy không thể thích mình? Tả Dĩ Uyên biết suy nghĩ này của mình có chút cưỡng ép, nhưng đối với Sở Cảnh, hắn thật sự không có biện pháp buông tay.

Hắn biết, thời gian hắn ở lại bên cạnh Sở Cảnh không còn bao lâu. Cánh Sở Cảnh đã cứng có thể tự bay cao, có lẽ 1 năm sau, 1 tháng sau, cũng có thể là ngay ngày mai, em ấy sẽ rời bỏ chính mình. A, đúng vậy, bộ dáng vô tư vô lự giống như tùy thời đều có thể rời đi…Nhưng vì sao? vì sao lại chỉ có một mình hắn ở trong này thấp thỏm bất an?

Thực không công bằng. một chút cũng không công bằng.

Tại sao có thể để em ấy rời đi? để em ấy tới một nơi mà hắn không thấy, kết hôn, sinh con, trải qua cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn? Rõ ràng… em ấy cần hắn. Hắn đã bảo hộ em ấy nhiều năm như vậy, dốc lòng bồi dưỡng như bảo bối, dựa vào cái gì mà lại để cho một nữ nhân xa lạ tới cướp đi? Sở Cảnh, rõ ràng phải là của hắn!

“Đinh linh linh…”

Tả Dĩ Uyên bị tiếng chuông bỗng vang lên làm cho giật mình, lắc đầu, cố ép bản thân từ trong những suy nghĩ điên rồ mà tỉnh lại.

“Alo?”

“Hắc… Tả, anh, anh hiện tại.. đang ở đâu?” người đầu dây điện thoại giống như đang say rượu, thanh âm nghe có chút khào khào, Tả Dĩ Uyên hơi nhíu mày, nhưng thâm tâm luôn đợi cú điện thoại này, tim bắt đầu lại đập nhanh hơn.

Hắng giọng một cái, Tả Dĩ Uyên lúc này mới nói: “Ở công ty, có chuyện gì?”

“Tới quán rượu… có chút không thoải mái, anh có thể tới đây đón tôi không? Quán bar chúng ta thường đi.” Sở Cảnh đứt quãng nói.

Tả Dĩ Uyên vội vàng lên tiếng: “Tôi lập tức tới ngay, em chờ tôi khoảng 10 phút.” nói xong, cầm lấy chùm chìa khóa xe, nhanh chóng rời khỏi công ty, lao tới quán bar.

Nửa đêm, đúng thời điểm náo nhiệt nhất. Tả Dĩ Uyên đẩy ra mấy người muốn tiến lại gần hắn, cả nam lẫn nữ, xuyên qua đám đông trực tiếp đi tới quầy bar. Nhưng quét một vòng không nhìn thấy thân ảnh của Sở Cảnh đâu. Quản lý quán bar thấy Tả Dĩ Uyên, nhanh chóng cung kính chào đón, nói: “Ngài L, ngài Sở đã vào phòng nghỉ ngơi, mời ngài đi theo tôi.”

Tả Dĩ Uyên liếc nhìn quản lý, gật đầu, đi theo sau. Vào trong phòng, bên trong trừ bỏ Sở Cảnh đang ngồi trên ghế sa lông nhắm chặt hai mắt ra thì còn có vài người trẻ tuổi nhìn khá quen mắt. mấy người kia thấy Tả Dĩ Uyên đi tới, cũng không dám ở lâu, ngoài mặt khẽ chào hỏi một chút rồi kiếm cớ rời đi.

Tả Dĩ Uyên ngồi xuống cạnh Sở Cảnh, ôm cả người cậu lại: “A Cảnh? A Cảnh? tỉnh tỉnh, chúng ta về thôi… trời ạ, hôm nay em đã uống bao nhiêu?”

Sở Cảnh mở mắt ra nhìn Tả Dĩ Uyên, hồi lâu hình như vẫn chưa nhận ra hắn, chưa nói gì, chỉ hướng về hắn cho một nụ cười ngọt ngào. Sán vào trong người hắn vô ý cọ cọ, mơ hồ không rõ nỉ non: “Tả… ừm, dạ dày khó chịu… Tả…”

Đầu óc Tả Dĩ Uyên trong nháy mắt trống rỗng, toàn thân hắn trong một khắc kia đều cứng ngắc, suy nghĩ bị mạnh mẽ đình chỉ trước kia lại bắt đầu ồn ào náo động lên, cái sau so với cái trước càng điên cuồng hơn: vì sao không thích hắn? Sở Cảnh rõ ràng phải là của hắn. Đây là bảo bối của hắn. Là của hắn!

Gian nan nuốt nước miếng, Tả Dĩ Uyên cưỡng chế bản thân dời tầm mắt khỏi người Sở Cảnh, nhưng cố gắng thật lâu, lại vẫn không thành công. Hắn biết, Sở Cảnh lần này đã uống rất nhiều. Bình thường, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng rơi vào trạng thái như thế này.

Mở miệng, chính Tả Dĩ Uyên cũng cảm thấy giọng nói mình khàn khàn kỳ quái: “A Cảnh, em uống nhiều lắm… Tôi đi pha chút trà giải rượu cho em, em uống xong dạ dày sẽ không còn khó chịu nữa… ngoan.”

Nhưng Sở Cảnh giống như không nghe thấy Tả Dĩ Uyên nói gì, bời vì say rượu, cả người nóng nực khó chịu khiến Sở Cảnh cảm thấy bản thân như đang bị đốt cháy. Vươn tay muốn cởi bớt quàn áo ra, toàn thân phơi bày trước mắt Tả Dĩ Uyên, miệng mơ mơ hồ hồ mê sảng rầm rì.

Thị giác cùng xúc giác song song bị kích thích, cái gọi là lý trí trong đầu Tả Dĩ Uyên rốt cục ‘ba’ một tiếng cắt đứt. chờ tới khi hắn kịp phản ứng lại, hắn đã đem Sở Cảnh cưỡng chế đặt ở dưới thân mình.

Một đêm điên cuồng, ngày hôm sau Sở Cảnh từ trước tới nay đồng hồ sinh học luôn chuẩn lại ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. toàn thân rất đau tựa như vừa bị xe tải cán qua, nhưng phía sau lại không có cảm giác dính ướt gì. Chắc là đã được người rửa sạch. Đầu óc Sở Cảnh hiện lên chút hình ảnh đứt quãng của cuộc kích tình đêm qua, hồi lâu sau, thực lãnh tĩnh xuống giường.

Trên người cơ hồ toàn bộ đều là dấu hôn thâm sắc, mà ngay cả ở cổ cũng có một mảng lớn. Sở Cảnh phát hiện ngay lúc này cậu cũng không cảm thấy tức giận, thế nhưng còn có thể lãnh tĩnh được như vậy, thật sự là kỳ tích.

Nói thật, Tả Dĩ Uyên có tâm tư với cậu, cậu không phải không biết. nhưng biết thì thế nào? Cậu không thích hắn, hơn nữa, cũng không thể thích hắn. Cậu còn chuyện phải làm. Sở Cảnh vẫn luôn cho là như thế. Nhưng trải qua chuyện tối qua… cậu thật sự có thể xác định, chính mình không thích hắn sao?

Nếu như là người khác làm loại chuyện này với cậu… Không, người khác căn bản không có cơi hội. Cho dù lúc cậu vô ý thức thì đối với bất luận kẻ nào tới gần đều sẽ sinh phản xạ có điều kiện mà công kích người ta, chỉ có Tả Dĩ Uyên, chỉ có một mình hắn là không. Hơn nữa… cậu biết tối hôm qua mình bị Tả Dĩ Uyên đè, cậu thế nhưng… không thấy ghê tởm. một chút cũng không.

Điều này thật là… A… nhưng mà thế cũng tốt, tốt thôi. dù sao, cậu cũng chuẩn bị trở về. Tả Dĩ Uyên nếu đã có cậu một lần, vậy sẽ không còn chấp nhất với cậu nữa đi? Sở Cảnh khẽ cười một chút với ảnh mình trong gương, cực lực xem nhẹ một tia khác thường trong lòng.

Chờ tới khi Tả Dĩ Uyên xử lý trong mọi chuyện trong tay trở về, lại phát hiện Sở Cảnh đã sớm rời đi.

Đi rồi sao… Tả Dĩ Uyên giật mình sửng sốt thật lâu mới thấp thấp cười ra tiếng. Sao có thể cứ như vậy liền đi? rõ ràng đêm qua còn… sao không dành chút thời gian nói lời từ biệt với hắn?

“Đinh linh linh…”

“Chris?”

“Boss, không xong rồi, vừa nhận được tin, gia tộc Matada bên kia hình như sắp xuống tay với Sở gia. Sở đâu? Cậu ấy bây giờ có ở chỗ boss không? Di động vì sao không liên lạc được? chúng ta phải báo cho cậu ấy biết!”

Ánh mắt Tả Di Uyên lạnh lùng, lập tức nói: “Sở đã về Trung Quốc… nguy rồi, không kịp… Chris, tới sân bay, chúng ta lập tức bay tới Trung Quốc!”

“Vâng, boss, tôi biết rồi.”

Tả Dĩ Uyên không hiểu sao bản thân lại sinh ra một cỗ bất an khó hiểu. Lẳng lặng nắm chặt di động lên máy bay, hung hăng nhíu chặt mày: A Cảnh… chờ anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK