Người thừa kế mặc định của Sở gia, trước mặt mọi người dẫn theo bạn trai tới come out với cả nhà thì thôi đi, tốt xấu gì cũng còn thằng con út. Nhưng hiện thực luôn đặc biệt tàn nhẫn. Ngay sau khi thằng cả come out xong, nguyên bản thằng út bị lôi ra thay thế cũng lập tuyên bố mình cũng đã có người yêu!
Hơn nữa, cái người mà cậu ta gọi là người yêu đó, thế nhưng cũng lại là một nam nhân?!
Là do thế giới này điên hết cả rồi hay do chính ông đã điên rồi? Sở lão gia tử cảm giác trong nháy mắt, giống như cả bầu trời đã sụp đổ ngay trước mắt ông.
Hừ, nói không chừng, trong tình huống đó, ngất đi ngược lại là kết quả tốt nhất. Sở Cảnh có chút bất đắc dĩ nghĩ như vậy… tuy rằng cậu đối với lão già nhà mình không có chút xíu hảo cảm nào, nhưng trời cao chứng giám, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ đi quấy rối trong tiệc mừng thọ ổng.
Nhưng mà, nhà có hai thằng con trai, cả hai đều là đồng tính luyến ái… chậc chậc, Sở Cảnh nghiêm túc nghĩ nghĩ,, chuyện này có khi lại là một loại trừng phạt lão già kia nửa đời trước phong lưu thành tính đi.
Không thể không nói, vận mệnh thực đặc biệt kỳ diệu.
Tuy rằng chỗ cậu còn một ít chuyện chưa giải quyết xong, nhưng liên tục ba ngày không thể liên lạc được với Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh cũng thật sự không thể ngồi chờ thêm được nữa. Mua ngay vé máy bay sớm nhất, vội vàng bay trở về nước Mỹ.
“Sở! Sở! bên này!”
Sở Cảnh vừa xuống máy bay, đang chuẩn bị tìm xe trực tiếp trở về Tả gia, nhưng còn chưa chờ cậu kịp làm gì, bên kia, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
“Lacey?” Sở Cảnh quay đầu, nhíu mày, liếc mắt liền nhìn thấy giữa đám đông bên kia, một nam nhân cao lớn đang liều mạng vẫy tay gọi mình.
…… Lacey thân cao hơn hẳn những người xung quanh, quả thật có chút nổi bật. Sở Cảnh khẽ nheo mắt lại, lập tức ném những suy nghĩ trong đầu đi, nhanh chóng bước tới chỗ Lacey.
“Sao anh lại ở đây?” Sở Cảnh nhìn một vòng quanh bốn phía, cũng không phát hiện thân ảnh nữ nhân mỹ lệ cường hãn, giọng nói mang theo chút hiếu kỳ hỏi: “Sao không thấy Rendia đâu?”
Lacey nhún vai: “Tôi chỉ nghe theo lệnh của Rendia ở đây chờ cậu mà thôi… còn chi tiết thế nào tôi cũng không rõ, mọi chuyện để Rendia giải thích với cậu đi.”
Nói xong, lấy di động từ trong túi ra, ấn ấn vài cái, rồi đưa cho Sở Cảnh nghe.
Sở Cảnh vừa để điện thoại gần tai liền nghe thấy “Alo” một tiếng, thanh âm Rendia lập tức vang lên.
“Sở? A, cậu rốt cục đã trở lại, nếu cậu đã gặp mặt Lacey rồi, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn.”
Tốc độ nói của Rendia có chút nhanh, nhưng đọc nhấn từng chữ nên ý tứ ngược lại thực rõ ràng: “Tôi nghĩ chắc cậu còn chưa biết, bên Sierra Leone, L đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Sở Cảnh nghe rõ ràng lời Rendia nói, trong nháy mắt, nội tâm đột nhiên cấp tốc co rút lại, tựa như bị người ta bóp chặt lấy, khiến cả người có cảm giác đau đớn run rẩy.
Quả nhiên, đã xảy ra chuyện.
Sở Cảnh dùng sức nhắm chặt mắt cố ép mình bình tĩnh, tới khi mở lại, thần sắc con người tối đen đã khôi phục bình thường, nhưng chính sự đen đặc như mực kia khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng áp lực.
“Sau đó?”
Thanh âm Sở Cảnh thực lãnh tĩnh, nhưng Rendia đầu kia biết rõ trạng thái cậu lúc này không có tốt như biểu hiện ra ngoài lúc này. Nghe được phản ứng của Sở Cảnh, Rendia lập tức tiếp lời: “Sở, cậu yên tâm, L hiện tại thực an toàn. Đúng rồi, chỉ bị thương ngoài da một chút, cậu không cần quá mức lo lắng. Hơn nữa Interpol cũng đã ra quân bên đó, hẳn là không có vấn đề gì.”
“Nhưng tình hình cụ thể tôi cũng không quá rõ ràng… Chết tiệt!” Bên kia không biết đã xảy ra chuyện gì, thanh âm Rendia tiêu thất vài giây, lập tức lại đột nhiên bộc phát tiếng nguyền rủa: “Sở, chỗ tôi có chút chuyện, tạm thời không thể dứt ra được, tình hình L bên kia Lacey cũng biết đôi chút, hiện tại để Lacey đưa cậu qua đó… Shit! Chúng mày là một lũ ngu xuẩn…. xin lỗi, Sở, tôi còn có việc phải xử lý, không nói nữa. cậu có vấn đề gì thì hỏi Lacey đi.”
“Đúng rồi, nếu chỗ L có tình huống gì, nhớ liên lạc với tôi…”
“Tôi biết.” Sở Cảnh lên tiếng, cúi đầu nhìn cuộc gọi đã chấm dứt, Sở Cảnh rũ mắt xuống, trả điện thoại cho Lacey.
“Sao rồi, Sở? tôi sẽ dẫn cậu tới Sierra Leone?!” Lacey nhận điện thoại cất vào trong túi, nói với Sở Cảnh.
Sở Cảnh gật đầu: “Nếu anh không có vấn đề gì thì giờ đi luôn.”
Lacey nghiêng đầu: “Bây giờ? A, Sở, cậu vừa mới xuống máy bay! Tôi cảm thấy, giờ cậu cần nhất là một bữa tối… không, lúc này là bữa khuya chăng?”
Sở Cảnh cau mày cự tuyệt: “Tôi đã ăn trên máy bay rồi.”
“Nhưng mà…”
“Lacey!”
Thanh âm Sở Cảnh nhịn không được hơi đề cao một chút, nhưng nhìn tới sắc mặt Lacey quan tâm mình, khẽ hít sâu một hơi, hỏi lại: “Nếu người bị thương là Rendia, Lacey, liệu anh có còn tâm tư mà rong chơi bên ngoài, ăn cái bữa ăn khuya chết tiệt kia nữa không?”
Sắc mặt Lacey nghiêm túc một chút… hình như, là không có khả năng, nhưng mà…
Suy bụng ta ra bụng người, biết mình không thể lay chuyển được Sở Cảnh, chỉ có thể nhận mệnh lui một bước, dẫn theo Sở Cảnh đi tới chiếc máy bay tư nhân Rendia đã chuẩn bị sẵn.
Lưu loát ngồi vào ghế lái, Lacey sờ soạng hồi lâu rốt cục lôi ra một túi bánh bích quy, đem túi bánh vứt cho Sở Cảnh, rồi thuần thục nắm chặt cần điều khiển: “Mới mua không lâu, hẳn là chưa hết hạn sử dụng, tuy rằng hương vị không quá ngon nhưng tốt xấu gì cũng nên lấp đầy cái bụng một chút. Nếu tôi nhớ không lầm… Sở, dạ dày cậu cũng không lớn lắm nhỉ? nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu xem có khác gì người chết không?!”
Sở Cảnh nhìn Lacey đang quay lưng về phía mình, gương mặt căng thẳng mới khẽ hòa hoãn đôi chút. Liếc nhìn hạn sử dụng trên bao bì gói bánh, sau đó thả lỏng xé mở, lấy một cái nhét vào miệng.
…. Chậc, cái hương vị này… Sở Cảnh nhai nhai, biểu tình trên mặt có vài phần kỳ quái.
Nhưng mà, dạ dày quả thật đã không còn khó chịu vì trống rỗng như trước.
Vặn nắp bình nước khoáng ra, uống một ngụm, Sở Cảnh cảm giác tinh thần mình tốt hơn không ít.
“Lacey, tuy rằng tôi không muốn chọc anh…” Sở Cảnh khẽ nhếch môi, trong con ngươi tối đen hiện lên chút trêu tức: “Nhưng mà, anh đã từng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người chết? không phải lúc đó đã biến thành màu than chì rồi sao?”
“…..”
Sierra Leone. Bệnh viện.
“Vẫn chưa liên lạc được với A Cảnh sao?” trên giường bệnh, Tả Dĩ Uyên bị quấn như cái xác ướp, khẽ nhíu mày, hỏi Chris ngồi một bên.
“Vẫn luôn tắt máy.” Chris bất đắc dĩ nhún vai: “Có lẽ, lát nữa em sẽ thử gọi lại xem.”
Sắc mặt Tả Dĩ Uyên trầm xuống.
“Còn cách liên lạc khác, không được sao?”
Chris hít sâu một hơi, sau đó lặp lại câu nói mà anh đã nói đi nói lại vô số lần: “Đã liên lạc với Sở gia, nhưng hình như bên kia cũng đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Sở lão gia tử đang nằm viện, Sở cũng không còn ở Sở gia. Còn lại, đều không biết… boss, chờ chút! Rendia gọi điện tới!”
“Rendia?” Tả Dĩ Uyên lập lại một lần.
“Nói không chừng bên kia có tin tức gì đó… boss, em ra ngoài nghe.” Chris vừa nói, vừa nhanh chóng đi ra ngoài nghe điện.
Nhưng mà, trong phòng bệnh còn chưa thanh tịnh được chút, cửa phòng lại bị người đột nhiên đẩy ra.
“Ai nha, L, cậu rốt cục đã tỉnh?”
Tả Dĩ Uyên lười biếng híp mắt nhìn về phía người mới tới.
Không thể không nói, diện mạo người này, trời sinh chính là yêu nghiệt. Anh ta chỉ cần đứng yên một chỗ, liền giống như được ánh mặt trời phá lệ chiếu cố, chiếu rọi xung quanh anh ta, rực rỡ mà chói lọi.
Cái loại mị lực quyến rũ cả nam lẫn nữ này…. Quả thực giống như một vật sống tồn tại.
“Tô đại đội trưởng gần đây quá nhàm chán sao?” bởi vì đến giờ cũng chưa liên lạc được với Sở Cảnh, nên Tả Dĩ Uyên đang nằm bẹp trên giường bệnh tính tình tự nhiên cũng không tốt đẹp gì. Nhìn thấy Tô Mặc đứng một bên đang cười như yêu tinh, Tả Dĩ Uyên dám khẳng định, trong đôi mắt hoa đào chết tiệt kia lộ rõ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Chậc chậc, tôi đây hết việc nhàm chán nửa ngày.” Tô Mặc nhướn mày, ngồi xuống cái ghế bên giường bệnh, cười mỉm nhìn Tả Dĩ Uyên: “Ai nha, thật không nghĩ tới, đỉnh đỉnh đại danh L trong truyền thuyết thế nhưng cũng có ngày chật vật như thế này. Thật khiến người nhìn… mà sinh sảng khoái.”
Tả Dĩ Uyên cực lực ngăn chặn xúc động muốn chửi tục, tầm mắt quét một vòng trên người Tô Mặc, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, không mặn không nhạt nói: “Xem ra hôm nay Tô đội trưởng thật sự muốn tới chê cười tôi? Nhưng tôi nhớ rõ, thời gian trước, Tô đội trưởng so với tôi thế này, còn chật vật hơn.”
Sắc mặt Tô Mặc cương cứng.
“Nhưng mà, khi đó, không phải Tô đội trưởng đang nghỉ phép sao?” Tả Dĩ Uyên kéo dài âm điệu: “Không biết đến tột cùng là biến cố thế nào mà khiến cho Tô đội trưởng luôn không để lộ một chút dấu vết lại mạc danh kỳ diệu tiếp nhận một nhiệm vụ, còn rơi vào… bi thảm như vậy?
Sắc mặt Tô Mặc đã hoàn toàn trầm xuống. nhìn Tả Dĩ Uyên hồi lâu, hừ cười một tiếng, tựa như thẹn quá thành giận mà xoay người bỏ đi.
Tả Dĩ Uyên thấy Tô Mặc khó có dịp biểu lộ cảm xúc ra ngoài, sắc mặt cũng không khỏi hiện lên chút nghiền ngẫm. từ sau cuộc giao dịch lần trước ở Nga gặp Tô Mặc thì sau đó hoàn toàn không chạm mặt anh ta lần nào.
Nhưng thời gian xảy ra chuyện kia…
Không thể không nói, người có thể bắt ‘hồ ly nghìn mặt’ Tô Mặc đi nhận nhiệm vụ như vậy… người kia, thực khiến hắn ngạc nhiên.
Trời trong xanh, gió mát mẻ, ánh nắng chan hòa, Tả Dĩ Uyên lại cảm thấy trong lòng một cỗ lửa giận vô danh đang ngày càng bùng phát.
Chết tiệt! nếu lần này không bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì lúc này, hắn phải đang ở Trung Quốc, cùng Sở Cảnh mừng thọ lão gia tử rồi.
Nhưng hiện tại…
Tả Dĩ Uyên nhìn vải trắng bọc kín toàn thân, đầu nổi gân xanh lợi hại.
Nếu không phải do cái tên Cokar còn có chút tác dụng, hắn thật sự sẽ….
“Cạch…”
Cửa lần thứ hai bị đẩy ra, Tả Dĩ Uyên lạnh lùng liếc mắt ra nhìn, đứng ở cửa chính là một thằng nhóc đang cười cười nịnh nọt, không phải Cokar thì còn là ai nữa! Tả Dĩ Uyên nhìn gương mặt tràn ngập vẻ xu nịnh cầu xin của cậu ta, đột nhiên cảm thấy răng ê buốt.
Nếu như có thể hành động bình thường, việc đầu tiên Tả Dĩ Uyên muốn làm nhất, chính là đập cho cái thằng nhóc này một trận khiến cho cái bản mặt đáng khinh kia cắm răng đầy đất!
Cái thằng xui xẻo!