“Tay trái trúng một viên đạn, lưng một viên, vai có dấu vết bị đạn xẹt qua… Tả, anh gọi cái này là không có gì trở ngại?” Sở Cảnh động tác nhanh nhẹn giúp Tả Dĩ Uyên thay thuốc, sau đó băng lại. Cho dù vết thương được xử lý thỏa đáng, không có gì nguy hiểm, nhưng chỉ cần vừa nhớ lại ngày đó, Tả Dĩ Uyên lảo đảo bước ra từ phi cơ chiến đấu, đi tới chỗ mình, cậu chạy lại đỡ lấy Tả Dĩ Uyên, lại phát hiện trên người hắn loang lổ vết máu… Sở Cảnh thừa nhận, một khắc đó, cậu thật sự thấy sợ hãi.
….. thật giống như thời gian lần thứ hai đảo lại, quay về một khắc kia trong kiếp trước.
Khói thuốc súng, tro bụi, nổ mạnh, lửa lớn… muốn cầm máu thế nào cũng không cầm được. Những hình ảnh đó, là dấu vết mãi còn lưu đọng trong kí ức của cậu, vô luận thời gian trôi qua bao lâu, Sở Cảnh cũng không cách nào quên được.
Cậu cho rằng có thể chôn dấu nó thật sâu thật sâu, nhưng vẫn không thể. Tim cậu như bị dao cắt, ùn ùn kéo tới, không thể trốn tránh.
“A Cảnh, em đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi đó.” Tả Dĩ Uyên có chút bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng mắt nhìn Sở Cảnh, lại đong đầy ý cười: “Em cũng biết đấy, tình huống lúc đó nguy cấp thế nào, chỉ ăn mấy viên đạn này cũng coi như may mắn.”
Sở Cảnh trong lòng tự nhiên biết Tả Dĩ Uyên nói không sai, nhưng lý trí vẫn như trước vô pháp thuyết phục bản thân. Ngẩng đầu trừng mắt lườm Tả Dĩ Uyên một cái, thanh âm có chút lãnh: “Người như anh chuyên buôn lậu vũ khí, cừu gia khắp thiên hạ, từ lần sau ra ngoài làm việc, tùy thời tùy chỗ đều phải mặc áo chống đạn ở bên trong, đề phòng bất trắc!”
Tả Dĩ Uyên dường như nghiêm túc mà gật đầu: “Được rồi, được rồi, lần sau… lần sau anh tuyệt đối nhớ kỹ.”
Sở Cảnh nhìn bộ dạng Tả Dĩ Uyên ra vẻ nghiêm túc, nhịn trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhịn không được mà bật cười. Lắc lắc đầu, khẽ hừ một tiếng, nói: “Chúng ta cũng coi như trong họa có phúc? Rendia vì bồi thường tổn thất… thuận tiện biểu đạt sự xin lỗi của mình, cô ấy đã tặng toàn bộ lợi nhuận từ cuộc mua bán vũ khí với Nga cho anh. Tính ra, thực sự là được một món hời không nhỏ.”
Tả Dĩ Uyên lên tiếng nói: “Rendia báo, lô vũ khí bị chuyển tới Đài Loan đã được thu hồi về. Hàng không mất, sự tình cũng coi như đã ổn thỏa.”
“Nhưng trước đó Rendia đã tự ý vận dụng phi cơ quân dụng của gia tộc Prora tới trợ giúp chúng ta…” Sở Cảnh nghĩ nghĩ, nói: “Mà hình như, Dick ở trong gia tộc đã bị tập kích, phản ứng của thành viên gia tộc Prora tựa hồ rất kịch liệt. Nhưng từ sau khi Rendia thu hồi lô hàng này về sau, phản ứng của bọn họ dường như đã nhỏ đi rất nhiều. Cái mạng của Dick treo ở đó, phỏng chừng Rendia động tới gã là chuyện sớm muộn.”
“Rơi vào tập kích? Điều này khẳng định cũng là do gia tộc Matada làm đi.” Tả Dĩ Uyên lạnh lùng cười một tiếng: “Bọn chúng ngược lại sẽ lợi dụng sơ hở này, thừa dịp Rendia buông lỏng… A, bọn chúng cũng đã thấy rõ thế cục hiện giờ, gia tộc Prora có Rendia, thì sẽ bền chắc như thép nguội, nửa điểm khe hở cũng không tìm ra. Nếu không có Rendia tọa trấn, gia tộc Prora… ha hả… đến người ngoài còn thấy rõ sự tình, thì mấy lão già trong gia tộc Prora sao lại không rõ được cơ chứ.”
“Có lẽ, thật sự là bởi vì nhì thấy quá rõ, mới càng thêm băn khoăn.” Sở Cảnh khẽ nhíu mày: “Dù sao mấy năm nay Rendia nắm quyền khống chế trong tay nên mấy lão già đó mới chịu ngoan, nếu những lão già này không thể ngáng chân Rendia thì, chờ tới khi cô ấy nắm chắc toàn bộ quyền lực gia tộc trong tay, bọn họ có thể… ‘an phận lui thân’ được rồi.”
Tả Dĩ Uyên khẽ cười một chút, từ chối cho ý kiến.
Sở Cảnh thấy thế, cũng không nói thêm nữa, chuyển đề tài, nói: “Đúng rồi, trước đó vài ngày, em nhận được tin, anh còn nhớ lần chuyển hàng cho Nga lúc trước chúng ta gặp một nhóm cảnh sát biển Nga không?”
“Đã chết?” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh, tuy dùng câu nghi vấn nhưng đáp án trong lòng hắn đã rõ.
“Ừ, được xử lý rất sạch sẽ.” khóe môi Sở Cảnh mỉm cười: “Nhưng mà, tay chân vẫn chậm một bước, có mấy thứ trước khi bị xử lý đã được truyền tới cho chúng ta. Cách thức ra tay giống với cuộc ám sát Dick, một nhóm sát thủ hoạt động tại nút giao giữa Châu Âu và Châu Á. Nhưng đám người này từng có mấy lần liên hệ với nước ngoài, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn ông chủ của chúng chính là kẻ thần bí ở nước ngoài kia.”
“Nước ngoài?” Tả Dĩ Uyên nhíu mày nói: “A Cảnh, em đi nói chuyện với Rendia xem, nói không chừng, bên bọn họ có manh mối gì đó.”
“Được.” Sở Cảnh gật đầu: “Vậy nếu không còn việc gì, em ra ngoài trước?”
“Ừ.” Tả Dĩ Uyên thấp giọng đáp ứng một âm tiết, như là có chút mệt mỏi hơi hơi rũ mắt xuống.
Sau khi nhắm mắt lại, trong thế giới tối tăm thì những giác quan khác lại càng mẫn cảm hơn. Tả Dĩ Uyên có thể nghe được tiếng vải quần áo ma sát cực nhẹ của Sở Cảnh khi cậu xoay người, ngay sau đó, là một loạt tiếng bước chân đi ra phía ngoài.
Sở Cảnh đi không nhanh, nhưng thực ổn trọng. Cho dù nhìn không thấy, trong đầu Tả Dĩ Uyên cũng gần như có thể tự động vẽ ra hình ảnh đường cong thân mình của Sở Cảnh. Lưng cậu thẳng tắp, đường cong eo mềm mại, đôi chân dài cũng thực xinh đẹp, thon dài mà cân xứng.
Một người như vậy, rõ ràng tuổi không lớn, khuôn mặt thoạt nhìn cũng chỉ như trẻ vị thành niên, nhưng đến khi chân chính ở cùng cậu mới biết được rằng, những cảm giác ngây ngô lúc đầu thật sự chỉ là bề ngoài tỏ ra mà thôi.
Thông minh, xinh đẹp, lãnh tĩnh. Năng lực lại rất mạnh, đôi khi toát ra nét thần bí quyến rũ khiến người ta đoán không ra, làm hắn luôn muốn gắt gao chộp tới tay.
Cậu đã biến toàn bộ thế giới của hắn tràn ngập một màu sắc của riêng cậu khiến thế giới của hắn ngoại trừ cậu ra, những màu sắc sặc sỡ khác chỉ là bối cảnh làm nền. Như vậy, hắn sao có thể cam tâm để cho mình trở thành khách qua đường trong sinh mệnh của cậu được?
Nếu ở gần mà cũng như xa, điều này đối với hắn, không khỏi rất bất công. Tả Dĩ Uyên trong lòng thở dài.
Tiếng bước chân thoáng ngừng trong chớp mắt, ngay sau đó, vang lên tiếng tay nắm cửa bị vặn mở.
“A Cảnh.”
Tả Dĩ Uyên đột nhiên đúng lúc này lên tiếng, thanh âm rất nhẹ, tựa như sợ quấy nhiễu gì đó.
“Huh? Sao thế?”
Cách đó không xa truyền tới giọng nói rất êm tai. Không giống giọng nói hắn trầm thấp, giọng nói này thanh thanh lãnh lãnh tựa như tiếng vọng bọt nước tích đọng lại trên ngọc thạch.
Tả Dĩ Uyên như trước vẫn không mở mắt, thanh âm trầm thấp, tựa hồ kèm theo một tiếng cười thản nhiên: “Ngày đó, trong máy bay, lời em nói…là có ý gì?”
Người đứng kia tựa hồ sửng sốt một chút, lập tức, tiếng cười khe khẽ truyền ra, hắn nghe thấy cậu nói: “Trên máy bay? Em nói nhiều như vậy, Tả, anh hỏi chính là câu nào?”
Tả Dĩ Uyên cảm giác tần suất tim mình đập mỗi lúc một nhanh hơn, không khống chế được: “A Cảnh.”
Hắn bất đắc dĩ gọi, vì thế, hắn nghe được tiếng cười của cậu dần ngừng lại, ngay sau đó, người nọ tựa như hít sâu một hơi.
“Tả” cậu khẽ gọi: “Vậy anh cảm thấy… câu nói đó, là có ý gì?”
Tả Dĩ Uyên mở choàng mắt, nhưng người nọ đã xoay người rời đi. cửa phòng vẫn rộng mở, thông thẳng ra ngoài. Thật giống như là… chỉ cần hắn nguyện ý, có thể thông qua cánh cửa này, đi tới một địa phương khác mà hắn muốn đi.
Hai tay nắm chặt thành quyền, Tả Dĩ Uyên cảm giác cánh tay mình đột nhiên sinh ra một loại cảm giác run sợ, bởi vì vô pháp kiềm chế cảm xúc dao động mà sinh ra run rẩy.
Cho nên nói, đúng là ý hắn đã lý giải kia sao?
Hắn… thật sự có thể mong chờ điều đó không?
Sở Cảnh đi ra ngoài cửa, dựa lưng vào vách tường, hít một hơi thật sâu. vươn tay cào cào mái tóc đã có chút dài của mình, trên mặt biểu tình lộ ra một tia thất bại. cái đồ ngu ngốc kia, cậu đã biểu đạt rõ ràng ý tứ của bản thân đến như vậy rồi mà, hắn rốt cuộc còn do dự rối rắm đến khi nào nữa?
Chẳng lẽ thật sự muốn cậu bằng bất cứ giá nào cũng phải bổ nhào vào lòng hắn trước hay sao?
Lắc lắc đầu, đem tóc mái hất ra sau, rồi lấy di động từ trong túi ra, thuận thục ấn gọi một dãy số: “Alo, Lacey?”
“A, Sở!” tiếng Lacey bên kia nghe thực tràn ngập sức sống, thậm chí còn mang theo một chút thụ sủng nhược kinh không thể tin: “Tôi không nhìn lầm chứ, Sở, cậu thế nhưng lại chủ động gọi cho tôi? Oh my god, hôm nay nhất định là ngày may mắn của tôi, Sở, cậu chờ chút, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ ngày này, bằng chứng cho tình hữu nghị của chúng ta!”
Sở Cảnh bị lời nói khoa trương của Lacey biến thành dở khóc dở cười, chờ cho Lacey bên kia một hơi nói xong, bên này, Sở Cảnh không nhanh không chậm tiếp một câu: “Tôi nghĩ, ngày đáng để anh nhớ, vẫn là chờ tới khi nào Rendia vì anh mà mặc áo cưới đi. Thật sự, ngày đó mới tương đối có ý nghĩa để nhớ.”
Lacey bên kia im lặng hai giây, lập tức chán nản lên án: “Sở, cậu thật ác! Nhất định có người xúi giục làm hư cậu.”
“Không, anh phải tin rằng, tôi kỳ thật vẫn luôn là như vậy. từ ngày đầu tiên gặp anh đã như vậy rồi.” Sở Cảnh hừ cười nói: “Tôi cảm thấy, anh hẳn còn nhớ tờ 100$ kia chứ.”
“….”
“Nhưng, Lacey, anh yên tâm.” Sở Cảnh tưởng tượng biểu tình của Lacey ở đầu dây, đôi mắt đen như mực khẽ lưu chuyển: “Nếu anh thật sự có khả năng cưới được Rendia, vậy chờ tới hôn lễ của hai người, tôi tuyệt đối sẽ cấp cho anh một phần đại lễ.”
“…Sở, cậu lần này gọi điện cho tôi, là để chê cười tôi sao?” Lacey khó khăn mở miệng. Được rồi, tâm tư của gã ai cũng có thể nhìn ra, nhưng mà, hôn lễ gì chứ, đây không phải hắn muốn là có thể có, mấu chốt là tân nương có chịu phối hợp một chút hay không a hỗn đản!
“A, đương nhiên là không.” Nhàn thoại nói xong, Sở Cảnh cũng nghiêm túc hơn, quay về chuyện chính: “Tôi muốn hỏi một chút, về gia tộc Matada, bên các anh có thu được manh mối gì không? Bên chỗ chúng tôi phát hiện, lực lượng trung tâm của Matada tựa hồ nằm ở khu vực Châu á.”
“A? Sở, bên các cậu cũng phát hiện ra sao?” Lacey bên kia ngược lại không chút chần chờ, lập tức nghiêm túc theo: “Tình báo bên này của chúng tôi cũng chỉ hướng Châu Á, nhưng mà, địa điểm cụ thể… lại nói tiếp, nơi đó, Sở, hẳn là cậu rất quen thuộc.”
“Ý anh là….” Sở Cảnh nheo mắt, trong lòng hiểu ra: “Trung Quốc?”