“Vào đi.” Sở lão gia tử thấp giọng hô.
Vừa dứt lời, cửa phòng đã được đẩy ra. Sở Cảnh ngẩng đầu liếc nhìn lão gia tử đang ngồi trên ghế biểu tình có chút kỳ quái, lập tức thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm đi tới chỗ lão gia tử nhà mình.
“Cha, ngài tìm con?”
Sở lão gia gật đầu, vươn tay chỉ chỗ trống đối diện mình: “A Cảnh, hai cha con chúng ta đã lâu không gặp nhau, nên ta muốn chúng ta ngồi tâm sự với nhau một chút. Chớ khẩn trương, tùy ý ngồi đi.”
Tâm sự việc nhà? Khóe môi Sở Cảnh hơi câu lên một độ cung, nhưng cũng không nói gì với lão gia tử. Từ chối cho ý kiến chỉ ‘vâng’ một tiếng, lập tức ngồi xuống đối diện lão gia tử, cào cào tóc mình chút, tự tiếu phi tiếu tựa lưng vào thành ghế, giống như sẵn sàng ngồi tán ngẫu cùng ông.
Sở lão gia tử nhìn hành động của Sở Cảnh từ khi cậu bước vào, giữa chân mày hiện lên tia không hài lòng.
Tuy rằng Sở gia là hắc đạo thế gia, nhưng từ sau khi Sở lão gia tử đến tuổi trung niên tới nay, đều dưỡng thành một sở thích kỳ quái…. Đó là nghiêm khắc quy định các đứa con của mình phải học và thực hành theo các thói quen nghi lễ của giới thượng lưu quý tộc. Có lẽ do xuất thân của mình nên ông không mấy vui vẻ khi bị người khác coi là hạng mãng phu… cho dù bị nói thế nào, nhưng mấy đứa con của Sở lão gia tử vô luận xách theo đứa nào ra ngoài, chỉ riêng phương diện cử chỉ tác phong lễ nghi đều tuyệt đối thông qua. Ngay cả đứa không khéo như Sở Di Nhiên thì trong các yến tiệc vũ hội thượng lưu, các bước nhảy cũng uyển chuyển mỹ lệ, có thể nói là một hình ảnh tuyệt đẹp.
Sở lão gia tử khẽ nhíu mày, tuy rằng thằng út nhà ông từ nhỏ không được ở trong Sở gia, không có cùng bọn Sở Tu tiến hành học tập các lễ nghi thượng lưu, nhưng ông dám xác định, cho dù là được nuôi dưỡng ở bên ngoài mười mấy năm kia, những thứ nó được học cũng tuyệt đối đều là do các giáo sư chuyên gia hàng đầu dạy.
Hơn nữa, 4 năm trước khi đón Sở Cảnh trở về nhà chính, hành vi cử chỉ của đứa bé này rõ ràng là phi thường phù hợp với quy phạm.
Nhưng mà… sao mới một mình ngây người bên ngoài mới 4 năm, liền vứt toàn bộ những lễ nghi cơ bản được dạy dỗ mười mấy năm qua ra sau đầu?!
Quả nhiên không phải do ông tự mình giáo dưỡng, căn cốt tuy rằng không kém, nhưng so ra vẫn kém xa với bọn Sở Tu….
Sở Cảnh tuy rằng không quá rõ ràng đánh gia của Sở lão gia tử về mình, nhưng tầm mắt cậu vẫn luôn đặt ở trên người ông. Thấy lão gia tử quan sát hành động của mình mà khẽ nhăn mi lại, sóng mắt khẽ lưu chuyển, khóe môi khẽ câu lên lộ ra một nụ cười châm chọc ngầm.
“Không biết cha muốn tán gẫu cái gì?” Sở Cảnh hỏi.
Sở lão gia tử nghĩ nghĩ nói: “A Cảnh, vậy con nói về thời gian con đi du học ở Anh đi.”
Sở Cảnh khẽ cười một tiếng: “Du học ở Anh? cha, kỳ thật cũng không có gì. ừm… mỗi ngày đều lặp đi lặp lại ‘đến trường, tan học, tới thư viện’, ngẫu nhiên thì ra ngoài đi dạo một vòng. Nhưng mà, cha cũng biết đấy, thời tiết ở Anh… khụ, kỳ thật con cũng không thích ra ngoài vào những ngày mưa.”
Sở lão gia tử nghe Sở Cảnh nói vậy, thoáng có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng: “Vất vả cho con rồi, con trai.”
“Vất vả?” Sở Cảnh nhíu mày, lập tức cong cong khóe môi: “Cha à, con ngược lại chưa bao giờ cảm thấy vậy. Dù sao con ở ngoài mấy năm nay, thật sự rất dư dả… cũng phi thường vui vẻ.”
“Nhưng, A Cảnh, dù thế nào, cũng không được tốt như ở nhà mình, đúng không?” Sở lão gia tử ngay lập tức tiếp lời Sở Cảnh.
Sở Cảnh có vài phần kinh ngạc nhìn về phía Sở lão gia tử.
Sở lão gia tử bị tầm mắt Sở Cảnh nhìn có chút mất tự nhiên, hắng giọng một cái, nói: “A Cảnh, con rời Trung Quốc đã được 4 năm, có từng nghĩ tới sẽ trở về, giúp chúng ta…”
“Cha.” Sở lão gia tử còn chưa nói xong, đã bị Sở Cảnh đột nhiên lên tiếng chen ngang.
Sở Cảnh khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn Sở lão gia tử: “Cha, con không thể không nhắc ngài nhớ một chuyện… chắc ngài chưa quên, 4 năm trước, con bởi vì sao mà lựa chọn sang Anh du học chứ?”
“A Cảnh, con cũng biết ta không có…” Sở lão gia tử nghe vậy lập tức muốn phản bác.
“Vâng, vâng. Con biết, hết thảy đều là do con tự nguyện, không phải ý của ngài.” Sở Cảnh như có như không cười một chút, “Nhưng mà, nếu lúc trước con đã không muốn tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế Sở gia, vậy sao ngài lại cho rằng, 4 năm sau, khi đã gần như thoát ly được vũng bùn đó, con lại hy vọng mình sẽ bị cuốn vào đó chứ?”
“Sở Cảnh!” Sở lão gia tử có chút thẹn quá thành giận mà thấp giọng hô tên Sở Cảnh.
“Con xin lỗi, cha.” Sở Cảnh khoát tay, vẻ mặt tùy ý: “Có lẽ lời con nói quá mức trắng trợn, nhưng đối với bất kỳ chuyện gì con cũng không thích mơ hồ. Còn nữa, ngài chỉ biết con xuất ngoại du học 3 năm, nhưng một năm sau khi con tốt nghiệp, ngài hẳn chưa bao giờ lưu tâm qua đúng không?”
“Chuyện này, ta…” Sở lão gia tử bị Sở Cảnh nói nghẹn một chút. Vốn sau khi tống Sở Cảnh ra nước ngoài xong, ông đã gần như quên mất thằng út, thì làm sao mà đặc biệt chú ý nó ở nước ngoài đã làm gì?
Nhìn bộ dáng Sở lão gia tử chần chờ do dự, Sở Cảnh lập tức cũng hiểu được. vốn cũng không ôm ấp hy vọng gì, cho nên hiện tại cũng chả xuất hiện cái cảm xúc gọi là thất vọng linh tinh gì đó. Chẳng qua, lại có chút mất mát khó hiểu dâng lên, giống như tự châm chọc bản thân.
“Cha, một năm qua con vẫn làm việc bên cạnh L.” Sở Cảnh thản nhiên mở miệng: “Gia tộc Lefort của nước Mỹ, ngài hẳn đã nghe nói qua.”
Sắc mặt Sở lão gia tử lập tức trở nên cổ quái.
Tuy rằng gia tộc Lefort cắm rễ ở nước Mỹ trước nay cũng chưa có vươn tay tới Trung Quốc đại lục nhưng tầm ảnh hưởng của gia tộc buôn bán vũ khí hàng đầu này thì hầu như trong giới hắc bang ai cũng rõ.
Về phần L, ông tự nhiên cũng biết tới. Nghe nói, nguyên gia chủ gia tộc Lefort đã cưới một người vợ Trung Quốc, đến khi đặt tên con, bởi vì ‘Lefort’ tiếng Trung dịch gần giống ‘Tả’ nên cậu ta đã có một cái tên Trung. Nhưng tên tiếng Trung chưa bao giờ công khai khi đối ngoại, cho nên người trong giới, đối với người thừa kế đệ nhất của gia tộc Lefort đều quen gọi tên là ‘L’.
Không cần tên, thậm chí không cần gọi họ tượng trưng cho thận phận người của gia tộc, chỉ dùng một chữ cái vô cùng đơn giản ‘L’ viết tắt của tên gia tộc, liền đủ để chứng minh cho địa vị gia chủ đương quyền của gia tộc Lefort hiện nay.
L ở một mức độ ý nghĩa nào đó, cũng đã vượt qua sự vinh quang mà chính gia tộc Lefort đã mang lại cho hắn.
Mà hiện tại, con ông, thế nhưng lại nói một năm qua đều đi theo L?
Con ông thế nhưng lại làm việc dưới quyền L?
Điều này chứng minh cái gì?
Sở lão gia tử thậm chí còn không kịp cao hứng liền lập tức rơi vào khủng hoảng…. Nếu con ông thật sự liên hợp với L, như vậy đối với Sở gia, không thể không nói quả thật là một uy hiếp rất lớn.
Nâng mắt khẽ liếc nhìn Sở Cảnh một cái, Sở lão gia tử trong nháy mắt hiện lên vô vàn suy nghĩ, nhưng nếu thằng con út này của ông đã khẳng định nó sẽ không trở lại Sở gia… như vậy, hẳn là tạm thời vẫn chưa có chuyện gì quan trọng.
Nhưng, một khi nó thật sự muốn quay lại Sở gia, khó bảo toàn có một ngày, nó sẽ cùng người ngoài, làm chuyện bất lợi với Sở gia. Loại chuyện này, ông tuyệt đối không cho phép!
May mắn… may mắn ông còn chưa mở miệng đề cập tới chuyện kia. Sở lão gia tử có chút sợ hãi mà suy nghĩ.
“Nếu A Cảnh con đã không muốn trở về, vậy ở nước ngoài hẳn cũng không quá tệ… vậy tạm thời cũng cứ như thế đi.” Sở lão gia tử chuyển đề tài, nói: “Chẳng qua nếu ở bên ngoài quá mệt mỏi, Sở gia vẫn hoan nghênh con trở về.”
Hoan nghênh? Sở Cảnh lạnh lùng cười một chút, trải qua đoạn đối thoại ngày hôm nay, Sở lão gia tử phòng bị mình còn không kịp, nói gì mà hoan với chả nghênh?
Nhưng, có thể khiến Sở lão gia tử đột nhiên có suy nghĩ muốn đón mình trở về Sở gia, như vậy mâu thuẫn phát sinh giữa anh cả và lão gia tử đến tột cùng lớn như thế nào đây? Không thể không nói, Sở Cảnh thực sự rất rất tò mò.
Cho dù trong đầu suy nghĩ đã bay cao bay xa thế nào nhưng trên mặt Sở Cảnh và Sở lão gia tử vẫn duy trì nụ cười mang vài phần ý tứ hàm xúc phụ từ tử hiếu. Khẽ nhếch môi một cái, Sở Cảnh gật đầu đáp: “Cha, con biết rồi.”
Cùng lúc đó, tại Sierra Leone.
Quán bar Rose.
Tuy rằng bề ngoài là một quán bar, nhưng nếu là người hiểu biết thì đều rõ chức năng của nơi này không chỉ dừng ở việc cung cấp phục vụ rượu và đồ uống.
Mặt tiền quán bar khá nhỏ hẹp, bề ngoài cũng đủ rách nát, nhưng ở Sierra Leone, một nơi nho nhỏ lụp xụp như thế cũng đủ sinh ý mỗi ngày đều dồi dào.
Vũ nữ xinh đẹp trang phục bikini rực rỡ cơ hồ không che kín được bộ ngực đồ sộ của mình đang không ngừng thể hiện những vũ đạo nóng mắt mà quyến rũ ở trên sân khấu. Những động tác mời gọi trêu ghẹo khiến đàn ông mơ màng, liên tiếp phát ra những tiếng trầm trồ khen ngợi, cùng tiếng huýt sáo ồn ào.
Những thanh âm ái muội thấp kém tràn ngập toàn bộ quán bar, nhấn chìm đám người trong xa hoa đồi trụy, đem mọi sa đọa của thế gian lộ rõ vô cùng nhuần nhuyễn.
“Hắc, Lily à, một thời gian không gặp, cô lại gợi cảm hơn rất nhiều.” cửa quán bar lần nữa bị đẩy ra, một nam nhân trẻ tuổi làn da nâu mạnh khỏe thoải mái đi vào.
Quen thuộc ngồi xuống trước quầy bar, ngôn ngữ ngả ngớn đùa giỡn bà chủ xinh đẹp động nhân trước mặt: “Thực khiến người ta thèm thuồng đó, Lily!”
Mỹ nhân tên Lily chớp mắt một cái, lộ ra nụ cười quyến rũ cùng ngoan độc: “Cokar, thu lại cặp mắt chó nhìn chằm chằm lão nương của cậu đi, cậu có tin lão nương cho cậu cả đời chỉ có thể bị người ta áp hay không? A, ý của tôi là… trực tiếp giúp cậu cắt rụng phế vật vô dụng phía trước!”
“Lily à, cô thật vô tình đấy!” Cokar hoảng sợ lùi ra sau một bước, lập tức nhún vai: “được rồi, Lily à, quy tắc cũ, giúp tôi tìm một bé gái xinh đẹp đi, cô có biết, trong khoảng thời gian này, tôi bận tới điên rồi không, sắp mệt muốn chết!”
“A?” Lily làm như vô ý hỏi han: “Cậu thì bận cái quái gì được?”
“Còn không phải là… aiz…” Cokar lắc đầu: “Không thể nói cho cô biết. đương nhiên, nếu cô nguyện ý ngủ với tôi một đêm, nói không chừng…”
“Phòng 2315 khách sạn bên cạnh, Vera đang ở trong chờ cậu.” Lily không chịu nổi khẽ nhíu mày chặn họng Cokar.
Cokar vừa lòng nhướn mày, cầm chìa khóa Lily ném cho, sau đó lưu loát vứt một số tiền lại: “Vậy tôi không chậm trễ thời gian nữa, Lily, gặp lại sau!”
Lily cười lạnh nhận tiền của Cokar, đếm đếm, tâm tình tốt lắm.
Ah, chỉ có lúc này, trông mới đáng yêu một chút, Lily nhún vai nghĩ.
“Boss, mục tiêu đã xuất hiện.” Chris gõ cửa rồi lập tức đi vào, thấp giọng báo cáo với Tả Dĩ Uyên đang ngồi xem tư liệu gì đó.
“A?” Tả Dĩ Uyên ngẩng đầu: “Đợi lâu như vậy, con cá rốt cuộc cũng mắc câu! Chúng ta tới nhìn xem.”
“Vâng.”
Hết chương 59