“A Cảnh?!”
Từ quảng trường suối phun đi ra, đang chuẩn bị tìm một nhà hàng để ăn tối, Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh còn chưa đi được vài bước, lại đột nhiên nghe thấy phía sau một tiếng gọi lớn mang theo chút kinh hỉ.
Ừm. là tiếng một nữ nhân tuổi còn trẻ. Lại gọi bằng tiếng Trung.
Tả Dĩ Uyên nắm chặt bàn tay đang cầm trong tay mình, khẽ nhíu mày.
Sở Cảnh ngược lại không để ý tới Tả Dĩ Uyên đang có chút bất mãn, trực tiếp quay đầu lại. đến khi xác định được cô gái đang từ trong dòng người chạy chậm tới chỗ mình, mặt mày bỗng sáng lên, mang theo một tia nhu hòa ấm áp.
Tả Dĩ Uyên thấy biểu tình của Sở Cảnh, ngưng lại một chút, tựa hồ như đã đoán ra được cái gì đó. theo ánh nhìn Sở Cảnh nhìn lại phía kia, trong tầm mắt, là một cô gái Châu Á nhỏ xinh.
Tuổi thoạt nhìn còn rất trẻ. Cho dù là người Châu Á vốn có bộ dạng trẻ hơn tuổi thực một chút, nhưng cô gái này tuyệt đối chưa quá 25 tuổi.
Khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhất, nhưng ngũ quan tinh xảo, cùng với làn da trắng nõn, luôn toát ra một cảm giác ôn nhu. thoạt nhìn là kiểu người khiến người ta thấy thoải mái.
Là một cô gái dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm.
Tầm mắt Tả Dĩ Uyên cao thấp quét qua cô gái Châu Á xa lạ, cuối cùng tầm mắt dừng trên khuôn mặt cô gái có ba phần tương tự với Sở Cảnh, chỉ là đường cong khuôn mặt tương đối nhu hòa, ý cười khóe môi sâu hơn chút.
Nhìn bộ dạng Sở Cảnh cao hứng như thế, nếu như hắn đoán không lầm thì cô gái này hẳn là…
“Tam tỷ.” Sở Cảnh nhìn Sở Hân Nhiên đang hớn hở chạy tới, hai mắt cong cong xinh đẹp. Hơi bước lên, vươn tay đỡ lấy người vì chạy mà thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt cô tràn ngập vẻ vui mừng, dường như đang phát sáng, thanh âm cậu cũng trộn lẫn vài phần vui sướng tự đáy lòng: “Đã lâu không gặp.”
“A Cảnh, thật sự là em? Đúng là em rồi!” Sở Hân Nhiên thoáng đẩy Sở Cảnh ra một chút, hai tay bắt lấy tay Sở Cảnh, khuôn mặt nhất thời sáng ngời, nhìn Sở Cảnh tầm mắt tràn ngập sự vui mừng: “Chị.. chị còn tưởng chị nhìn lầm! A Cảnh, em cũng thật là, từ khi tới Anh du học, chẳng thấy liên lạc về nhà gì cả! đã lâu không gặp cái gì… em chẳng lẽ không biết đường gọi điện về nhà báo bình an sao?”
Sở Cảnh hơi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không phải em vẫn gửi bưu thiếp cho chị sao?”
“Mấy cái đó sao đủ?” Sở Hân Nhiên nhíu mày, cắn răng oán giận: “Mỗi lần gửi bưu thiếp về chỉ ghi đúng một câu ‘em rất tốt, không cần lo lắng’, mỗi lần gửi cũng là một nơi khác nhau. Thậm chí chị muốn gửi thư lại cho em, kết quả mỗi lần đều là ‘không tìm thấy người này’! A Cảnh, em cũng thật quá đáng đó!”
Mắt thấy Sở Hân Nhiên tựa hộ càng ngày càng oán giận nhiều hơn với mình, con ngươi Sở Cảnh nguyên bản hàm chứa ý cười nay lại thêm chút bất đắc dĩ. Quay đầu lại nhìn Tả Dĩ Uyên ở phía sau đang nghẹn cười, yên lặng trừng mắt lườm hắn một cái, trong mắt xẹt qua một tia cảnh cáo nghiêm trọng.
Tiếp thu tín hiệu xin giúp đỡ từ Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên cũng không bàng quang nữa. ho nhẹ một tiếng, đi lên trước nửa bước, sóng vai cùng Sở Cảnh. Vươn tay vỗ vỗ vai Sở Cảnh, cười khẽ nhìn Sở Hân Nhiên nói: “A Cảnh, vị tiểu thư mỹ lệ này là ai? Em cũng không định giới thiệu chúng tôi với nhau sao?”
Thẳng tới khi Tả Dĩ Uyên lên tiếng mở miệng, Sở Hân Nhiên mới ngạc nhiên phát hiện Sở Cảnh kỳ thật không phải đi một mình tới Paris.
Kinh ngạc trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh Sở Cảnh, Sở Cảnh nhất thời cũng không khỏi có chút sợ run.
Đó là một đại nam nhân thực cao lớn. dáng người Sở Cảnh ở Châu Á đã coi như đạt tiêu chuẩn, nhưng nam nhân kia lại còn cao hơn Sở Cảnh nửa cái đầu.
…Này có khi cao tới 1m9 đi. Sở Hân Nhiên trong lòng yên lặng đánh giá.
Nam nhân mặc dù có tóc đen, nhưng ngũ quan khuôn mặt rất sâu, thoạt nhìn giống như là con lai có một phần huyết thống châu Á.
Bộ dạng nam nhân cũng rất dễ nhìn. Bất đồng với Sở Cảnh ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, hắn thuộc dạng nam nhân tuấn mỹ bá đạo góc cạnh.
…. Một con người tràn đầy cảm giác tồn tại như vậy, sao vừa rồi cô có thể coi nhẹ mà không chú ý tới người ta? trong đầu Sở Hân Nhiên suy nghĩ đầu tiên chính là như vậy. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên nhớ lại biểu hiện thất lễ vừa rồi của mình với Sở Cảnh.
Đúng rồi… người nam nhân này, vừa rồi nói là… tiếng Trung?
Hơn nữa, tựa hồ nói rất lưu loát?!
Cho nên nói… vừa rồi… nam nhân kia… toàn bộ đều nghe hiểu…
Sở Hân Nhiên xáu hổ ‘ba’ một tiếng mặt mày đỏ lựng, nguyên bản hai tay cầm tay Sở Cảnh nhất thời cứng lại tại chỗ, không biết nên tiếp tục hay dừng lại.
Thật, thật dọa người.
Sở Cảnh sắc bén nhận ra Sở Hân Nhiên đang xấu hổ và giận dữ muốn chết, khẽ cười một chút, lập tức cũng không định khi dễ chị ba bản tính thuần lương hiền lành. Lật tay cầm lại tay Sở Hân Nhiên trong tay mình, thấp giọng trấn an: “Đây là L… Tả Dĩ Uyên. ừm, hiện tại là ông chủ của em.”
Ngẩng đầu hướng Tả Dĩ Uyên hất cằm: “Tả, về phần đại mỹ nữ này, chị ấy là tam tỷ của em, Sở Hân Nhiên.”
“Sở gia tam tiểu thư?” Tả Dĩ Uyên hữu hảo cười cười, đưa tay phải tới hướng Sở Hân Nhiên: “A cảnh đã nói với tôi rất nhiều về cô. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Sở tiểu thư đích xác giống hệt như trong miêu tả của A Cảnh, là một cô gái có thể khiến xung quanh đều tỏa sáng.”
Tuy rằng chưa bao giờ tiếp xúc với những gì liên quan tới hắc đạo, cho nên không biết những lời này của L đến tột cùng là có ý gì, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho Sở Hân Nhiên bản năng sinh ra một tia kính sợ đối với Tả Dĩ Uyên.
Sở Hân Nhiên vẫn luôn biết tứ thiếu gia nhà mình tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó, mà người có thể trở thành boss của Sở tứ thiếu gia… vậy càng không phải là người hiền lành gì.
ừm, tuyệt đối không thể để đệ đệ nhà mình mất mặt. Sở Hân Nhiên trong lòng yên lặng tĩnh khí lại, vươn tay vỗ vỗ nhẹ tay Sở Cảnh, ý bảo cậu mau buông tay ra, lập tức lộ ra một nụ cười hợp lễ tiêu chuẩn với Tả Dĩ Uyên, sau đó vươn tay phải ra bắt tay với hắn.
“Xin chào, Tả tiên sinh, tôi là tam tỷ của A Cảnh.” Sở Hân Nhiên mỉm cười với Tả Dĩ Uyên nói: “A Cảnh nếu đã đi theo anh… tôi là tam tỷ của em ấy cũng chỉ có thể mặt dày nhờ anh về sau chiếu cố A Cảnh nhà chúng tôi nhiều hơn.”
“Phốc.” nghe được Sở Hân Nhiên nghiêm trang chững chạc nói ra những lời này, vốn Sở Cảnh đứng một bên không biết đang nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhịn không được mà bật cười.
“Làm sao vậy?” Sở Hân Nhiên có chút hoang mang mà quay đầu lại nhìn Sở Cảnh: “Chị nói sai cái gì sao?”
Tầm mắt Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh chạm nhau trong chớp mắt, giây lát Tả Dĩ Uyên giật mình hiểu được trong đầu Sở Cảnh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Loại chuyện vừa thổ lộ với nhau, xác định quan hệ rồi ra mắt gặp mặt gia trưởng… nhưng lại được gia trưởng đối phương trong lúc vô ý mà tán thành. Ừm… cảm giác quả thực có chút kỳ diệu. nhưng mà, ngược lại rất hợp tâm ý hắn.
“Không, không, không có gì.” Sở Cảnh thừa dịp Sở Hân Nhiên không chú ý, hướng Tả Dĩ Uyên cho hắn một cái nhếch môi, ngay sau đó rũ mắt xuống, ho nhẹ nói: “Chỉ là em nghĩ tới một chút chuyện khác thôi.”
“Thật không?” Sở Hân Nhiên nghiêng đầu, cũng không định tiếp tục truy vấn.
Màn chào hỏi bị nụ cười của Sở Cảnh chặt đứt, cuối cùng vẫn là được Tả Dĩ Uyên lái trở về. Bắt tay với Sở Hân Nhiên, vẻ mặt Tả Dĩ Uyên nghiêm túc thậm chí có chút trịnh trọng.
“Sở tam tiểu thư, cô yên tâm. A cảnh…” Tả Dĩ Uyên không dấu vết nhìn lướt qua Sở Cảnh: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt em ấy, tôi dùng tính mạng cam đoan với cô.”
Sở Hân Nhiên bị thái độ này của Tả Dĩ Uyên hù cho nhảy dựng. thật cẩn thận rụt tay về, bất an nhìn Tả Dĩ Uyên một cái: “A ha ha, Tả tiên sinh không cần nghiêm túc như vậy, tôi, tôi cũng chỉ là nói… Khụ, ý tôi là, tôi trước hết cảm ơn Tả tiên sinh.”
Nghiêng đầu, Sở Hân Nhiên nhịn không được lặng lẽ thì thầm đối với Sở Cảnh: “A Cảnh, tuy rằng Tả tiên sinh thoạt nhìn có cảm giác không được tốt, nhưng mà… rất có trách nhiệm. Chẳng lẽ các ông chủ đều đối với nhân viên của mình để tâm như vậy sao?”
Khóe mắt Sở Cảnh liếc nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, trong giọng nói tràn ngập ý cười: “A, cái này… có lẽ thế.”
“Ừm, vậy chị cũng yên tâm.” Sở Hân Nhiên thần sắc trở nên thoải mái hơn: “A Cảnh, em có một ông chủ tốt như vậy, về sau sinh hoạt khẳng định không lo!”
“Khụ… ừm.” Sở Cảnh nghe Sở Hân Nhiên nói như vậy, có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn Sở Hân Nhiên đối với chính mình cao hứng không một chút thần sắc giả dối, cậu cũng cảm thấy ấm áp theo.
Tam tỷ của cậu, bất luận lúc nào, cũng đều toàn tâm toàn ý đối với mình.
Kiếp trước và cả kiếp này.
“Đúng rồi, Sở tam tiểu thư một mình tới Paris sao?” nhìn Sở Cảnh và Sở Hân Nhiên đang thì thầm to nhỏ với nhau, Tả Dĩ Uyên nhịn không được lên tiếng, nhắc nhở hai người kia sự tồn tại của bản thân: “Nếu có gì cần giúp đỡ, Sở tam tiểu thư cứ lên tiếng, nếu có thể giúp, tôi nhất định không chối từ.”
“A? A! không, không cần.” Sở Hân Nhiên ngẩn người, sau khi kịp phản ứng với câu nói của Tả Dĩ Uyên, nhanh chóng xua tay: “Tôi không đi một mình, tôi là đi cùng, khụ khụ… đi cùng với vị hôn phu của tôi tới đây. Anh ấy vừa rồi giúp tôi đi mua đồ… A, anh ấy ở đằng kia!”
Sở Hân Nhiên nghiêng đầu, nhìn một người đang đi lại trong đám đông, ánh mắt rạng rỡ, cười vẫy vẫy với người bên kia: “A Dục, A Dục, bên này, em ở đây!”
Nam nhân nghe thấy Sở Hân Nhiên la lên, gật gật đầu, lập tức đi tới bên này.
Đem một túi nhỏ tinh xảo đưa cho Sở Hân Nhiên, vươn tay vuốt tóc Sở Hân Nhiên một cái, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười ôn nhu.
“Sao trong chốc lát không thấy đã chạy loạn như vậy? nếu anh không tìm thấy thì làm thế nào?”
“A Dục!” Sở Hân Nhiên khẩn trương liếc mắt sang nhìn Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên, không chút để ý mà cúi đầu. Nhưng lập tức, lại hưng phấn cười rộ lên, kéo ống tay áo La Dục Chương giới thiệu hắn với Sở Cảnh và Tả Dĩ Uyên.
“A Dục, đây là em trai của em, Sở Cảnh.” thanh âm Sở Hân Nhiên thực khoan khoái, còn mang theo chút hương vị khoe khoang: “Bộ dạng A Cảnh thực xinh đẹp đúng không! Hắc hắc…A, đúng rồi, bên kia là L, Tả Dĩ Uyên, Tả tiên sinh. Anh ấy là ông chủ của A Cảnh.”
“A, vậy sao?” La Dục Chương cười cười, ngẩng đầu nhìn hai nam nhân khuôn mặt xuất sắc ở đối diện. con ngươi khẽ tối đi, nhưng ý cười trên mặt như mộc xuân phong: “Hai vị, hạnh ngộ. La Dục Chương, tôi là… vị hôn phu của Hân Nhiên.”