• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Tả Dĩ Uyên đã chuẩn bị cái gọi là ‘thuyền hàng’ nhưng chờ sau khi chân chính lên thuyền, Sở Cảnh mới không thể không cảm thán, toàn bộ phương tiện vất chất trên thuyền này sợ được gọi là du thuyền một chút cũng không tính khoa trương.

“Sao vậy?” Tả Dĩ Uyên đứng ở phía sau Sở Cảnh, vỗ nhẹ lên vai cậu khẽ hỏi.

“Không, không có gì.” Sở Cảnh nghiêng mặt đi, hướng Tả Dĩ Uyên khẽ mỉm cười, nói: “Nhưng mà tôi đang cảm thán về sự chênh lệch giàu nghèo giữa chúng ta. Tả, tuy rằng trước kia tôi chưa bao giờ có loại suy nghĩ này nhưng từ hôm nay trở đi, tôi chính thức quyết định, phải gia nhập đội quân cừu phú (kẻ thù của người giàu) khổng lồ này.”

Nghe vậy, Tả Dĩ Uyên không khỏi thấp giọng bật cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo Sở Cảnh một chút, phong đạm khinh vân nói: “A Cảnh, nếu em thích, toàn bộ tặng cho em cũng không sao cả.”

“Cũng được nhưng không cần.” Sở Cảnh đi tới bong thuyền, vươn tay bám lên lan can thuyền, khẽ tựa vào, bán xoay đầu lại, khóe miệng hơi cong cong lười biếng nói với Tả Dĩ Uyên: “ ‘vô công bất thọ lộc’ là danh ngôn lưu truyền ngàn năm qua của người Trung Quốc, còn nữa, cho dù tôi có muốn cũng không có tiền mà chăm sóc nó. Chiếc thuyền này, chỉ riêng chi phí bảo dưỡng hàng năm phỏng chừng đã chiếm hết toàn bộ tiền lương của tôi!”

“Vậy em muốn cái gì?” tôi đều cho em, được không.

Nói chưa xong, lý trí đã ngăn lại. Tả Dĩ Uyên cố ép nuốt nửa câu sau lại, ngực cảm thấy hơi trướng đau.

“Muốn gì à?” Sở Cảnh nheo mắt lại, tựa hồ cực nhanh quét mắt qua nam nhân trước mặt mình, sau đó sóng mắt lưu chuyển, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nếu như là thứ tôi chân chính muốn có, vậy nhất định là báu vật vô giá ngàn vàng không đổi.”

“báu vật vô giá?” Tả Dĩ Uyên lặp lại một lần, có chút không biết nên khóc hay nên cười nói với cậu: “A Cảnh à, điều em muốn quá mức không rõ ràng, ‘báu vật vô giá’ là ‘vô giá’ như thế nào, cũng phải có tiêu chuẩn để phán đoán chứ? Hay là em coi trọng cổ vật quý trong bảo tàng nhà ai sao?”

“cổ vật quý?” Sở Cảnh nhún vai: “Tôi cũng không có nhiều lạc thú văn nhã như vậy. nhưng về phần cái gọi là ‘báu vật vô giá’…. Cụ thể mà nói, chính là cái cho dù anh có phải mất đi tính mạng cũng cố bảo hộ nó chu toàn.”

Tả Dĩ Uyên có chút kinh ngạc, lập tức nở nụ cười: “Làm sao có thể có loại đồ vật đó tồn tại?”

Những gì hắn muốn, đến cuối cùng hắn đều có thể có được. Cho dù kết quả cuối cùng thật sự không được như hắn mong muốn, thì hắn tin với thế lực của bản thân, cũng có trăm ngàn loại phương pháp để xử lý. Tả Dĩ Uyên có chút không lý giải nổi điều mà Sở Cảnh đã nói về ‘báu vật vô giá có thể dùng đến cả tính mạng để bảo vệ’ rốt cuộc là dạng tồn tại gì.

“Tả, anh còn không hiểu?” Sở Cảnh thật sâu nhìn thẳng Tả Dĩ Uyên một cái, nhưng cái nhìn này tựa như xuyên thấu qua người Tả Dĩ Uyên, tìm kiếm một chút liên hệ nào đó.

Xoay người, dõi mắt nhìn về nơi xa, nhìn đường chân trời tiếp nối với mặt biền mênh mông, Sở Cảnh khẽ lặp lại một lần, khe khẽ thở dài: “Anh còn không hiểu.”

Đã từng, cậu cũng từng không hiểu. Sở Cảnh rũ mắt xuống, suy nghĩ có chút tan rã, nhưng cuối cùng, vẫn là bởi vì một người thoạt nhìn thực lợi hại nhưng trên thực tế lại ngốc đến không chịu nổi, nhưng hắn lại khiến cậu hiểu được.

Có lẽ, cái đồ ngốc kia cũng không hiểu, nhưng hắn lại thật sự làm được…. Sở Cảnh chưa bao giờ biết, trong cơ thể một người vì sao lại có nhiều máu như vậy, diễm lệ, xinh đẹp, mang theo mùi tanh của tử vong, làm thế nào cũng không ngừng lại được.

Nhưng cái đồ ngốc kia làm sao dám?

…… làm sao dám để cậu vừa mới tìm lại được báu vật vô giá mà tính mạng hắn lại hoàn toàn tiêu thất trước mắt cậu? Rõ ràng thế giới của cậu đã tràn ngập hình ảnh của cái đồ ngốc kia, tràn ngập giọng nói của hắn, hắn làm sao có thể ra đi sạch sẽ lưu loát như vậy, không cho cậu một tia hy vọng vãn hồi hắn chứ?

Tả Dĩ Uyên mẫn cảm nhận ra cảm xúc của Sở Cảnh lúc này, từ ngày quen biết cậu nhóc phương Đông thần bí này tới hiện tại, Tả Dĩ Uyên đã không ít lần nhìn thấy các biểu cảm của cậu: cơ trí, sắc bén, thất thần, mê hoặc… thậm chí là lạnh lùng mang theo chút tàn khốc, tất cả đều không khiến hắn cảm thấy không hợp. Nhưng, hắn chưa từng thấy qua, thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng, trên người Sở Cảnh, thế nhưng lại có lúc lộ ra loại biểu tình tuyệt vọng như lúc này.

Cái loại tuyệt vọng còn mang theo chút tử khí như vậy không nên xuất hiện ở trên người cậu nhóc phương Đông này. Sở Cảnh phải là cao ngạo, tiêu sái, khiến người ta không thể nào nắm bắt. ít nhất, cũng là thoải mái hoạt bát, chỉ cần cậu xuất hiện là có thể bá đạo chiếm lĩnh mọi ánh nhìn của người khác.

Hơn nữa… hắn rất không thích cái nhìn vừa rồi của Sở Cảnh khi nhìn hắn, giống như thông qua hắn mà kiếm tìm một hình bóng nào khác, cực khiến hắn thấy chết tiệt không thoải mái.

Đang do dự có nên tiến lên hay không, vừa mới bước được một bước, Tả Dĩ Uyên lại thấy Sở Cảnh bỗng nhiên quay lại, sau đó đi nhanh tới trước mặt mình.

“Thời gian đã tới lúc, Chris cũng đã truyền tin tới, Tả, chúng ta vào khoang thuyền đi?”

Tả Dĩ Uyên cúi đầu đánh giá Sở Cảnh một lần, phát hiện lúc này sắc mặt cậu đã hoàn toàn khôi phục bình thường, rất đơn thuần, rốt cuộc tìm không ra tia hoảng loạn tuyệt vọng vừa rồi xuất hiện.

Cường lực áp chế cảm xúc không rõ bốc lên trong lòng, lời muốn nói ra tới bên môi lại bị chính mình mạnh mẽ nuốt trở vào.

Nếu hỏi, hắn có thể hỏi gì? Cho dù có hỏi, thì hắn lấy lập trường gì để hỏi đây? Ông chủ? Bạn bè?

Nhưng người có thể khiến cho Sở Cảnh lộ ra loại biểu tình này… bản thân có thực sự muốn biết không?

Chung quy là một vòng tuần hoàn vô tận lặp đi lặp lại.

Tả Dĩ Uyên cười khổ, gần đây, mỗi lần hắn đối diện với Sở Cảnh, cảm xúc luôn dao động thực lớn. hắn tựa hồ đã vô pháp dùng loại lý trí tuyệt vời bình thường để đối mặt với cậu. vô luận là từ phương diện nào nhìn lại, đây đều không phải chuyện khiến hắn cao hứng.

Huống chi, loại chuyện này khiến người ta thực miễn cưỡng thực thất thường, chỉ bởi vì chỉ có một mình hắn đơn phương.

Nếu… nếu nói cho em ấy biết? sẽ có kết quả thế nào? Cự tuyệt, sau đó là tức giận mắng chửi? Không… đây cũng không phải là phong cách của Sở Cảnh. Nhiều nhất thì em ấy cũng chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, rồi kéo dài âm điệu nói: “A? thật không, đây là vinh hạnh của Sở Cảnh tôi, đa tạ ngài ưu ái.”

Thực khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể càng lún càng sâu, ngay cả đáy lòng sinh hận cũng không thể.

Nhưng nếu em ấy không cự tuyệt? tuy rằng khả năng này cũng không tính là lớn, nhưng…. Vạn nhất thì sao? Tả Dĩ Uyên cảm giác tim mình bỗng đập nhanh hơn bình thường.

“Tả?” mãi không được đáp lại, Sở Cảnh ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tả Dĩ Uyên.

Bị thanh âm của Sở Cảnh kéo lực chú ý lại, Tả Dĩ Uyên nghiêng đầu, nhìn Sở Cảnh tầm mắt bao hàm một tia quái dị. hắn giống như đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng trầm mặc một hồi, cuối cùng, tự mình lắc lắc đầu, đối với Sở Cảnh cười nói: “Vừa rồi đang mải nghĩ chút chuyện, thất thần một chút… ừm, chúng ta vào khoang thuyền đi.”

Vẫn là…không được.

Hắn không sợ mạo hiểm, nhưng đối với Sở Cảnh, một chút phiêu lưu hắn cũng không dám gánh vác.

Tả Dĩ Uyên không biết vì sao mình lại để ý tới cậu bé phương Đông này tới vậy, trong các cuộc tình trước đây hắn chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy. nhưng hiện tại, hắn không nguyện ý nghĩ nhiều.

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn… nói không chừng qua một đoạn thời gian nữa… loại cảm giác kì quái này sẽ tiêu thất? Tả Dĩ Uyên âm thầm liếc nhìn Sở Cảnh một cái, hắn thực sự thưởng thức cậu bé phương Đông này. Vô luận là tính cách bên ngoài hay thủ đoạn năng lực, hắn cũng không muốn mất đi phụ tá đắc lực hắn đang muốn bồi dưỡng này.

Cho nên, vẫn là cái gì cũng không nên nói… cứ vậy đi, như vậy là tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK