Mục lục
Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đời người sẽ có rất nhiều việc xảy ra tình cờ, còn trên thế giới thì mỗi ngày đều có những sự cố ý.

Ví dụ một ngày ngươi đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một người giống mình như đúc, có lẽ cũng sẽ cảm thấy hơi lạ. Hai người mà giống mình như đúc thì là một việc tình cờ, ba người liên tục giống nhau có lẽ cũng là một việc tình cờ nốt, nhưng nếu có năm người, tám người thậm chí là mười mấy người chẳng có bà con họ hàng gì mà vẫn giống nhau như đúc, thì việc này còn là tình cờ nữa không?

Trung Quốc, ở một địa điểm bí mật. Nói nơi này bí mật, vì người ta làm cho nơi này trở thành rất bí ẩn. Đến ngay cả chính phủ Trung Quốc cũng không hề biết đến sự tồn tại của cơ sở này.

"Ù ù!" Hai cánh cửa sắt thật lớn được hai người mặc toàn đồ trắng, thậm chí đội cả mũ trắng, đeo khẩu trang màu trắng, hơn nữa đầy đủ võ trang, đeo súng tự động từ từ mở ra. Xem hình dáng của hai cánh cửa sắt này nặng nề, thế mà hai tên Bạch y nhân này chỉ đẩy ra rất nhẹ nhàng.

Sau khi hai Bạch y nhân đẩy thiết môn xong lại vác súng đứng gác một bên, mặt hướng vào phòng trong, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn vào phòng trong nơi có một đám người đang sóng vai đứng thành hàng.

Sau lưng hai Bạch y nhân này có một ông già tóc mặt mũi đầy nếp nhăn, góc mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ, hai tay chắp sau đít, chầm chậm đi vào. Nhìn hình dáng của lão nhân này thì hẳn là phải trên sáu, bảy mươi tuổi, nhưng bước chân lại rất trầm ổn, từng bước chân bước xuống đất làm cho người ta có một loại cảm giác ổn trọng như núi Nhạc. Trong khi lão nhân bước đi đầu luôn cúi xuống, mắt nhìn dưới đất, dường như tư thế này mới làm lão cảm giác thoải mái nhất.

Lão nhân đi vào phòng trong rồi dừng lại, chậm rãi ngước đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn mười ba thanh niên trước mắt lướt qua đảo lại không sót một ai, sau đó mới hài lòng nhè nhẹ gật đầu.

Mười ba thanh niên đang đứng đối diện lão, cao thấp gầy béo hoàn toàn y hệt như nhau, không có một người nào cao hơn hoặc thấp hơn đến nửa cm. Thậm chí đến cả hình thể cũng chỉ xê xích không đáng kể. Bọn họ đều mặc quần áo thống nhất, đều là một loại quần áo màu trắng, không có hoa văn hoặc phụ tùng gì, thoạt nhìn vô cùng đơn giản. Cái làm cho người khác giật mình nhất chính là, khuôn mặt của mười ba người này, tất cả đều giống như đúc. Ánh mắt nhìn rất văn nhã, trên mặt còn tràn ngập vị đạo thơ văn, còn mang theo một điểm cương nghị và lạnh lùng nữa.

Nếu lúc này có một người ở trong Hắc Ám Thập Tự tới đây, hoặc là một thành viên của Long Hồn dị năng tổ mà thấy cảnh này nhỉ. Khẳng định chắc sẽ kinh hãi chết đi được. Vì mười ba tên này có khuôn mặt giống như đúc với một người mà họ vô cùng quen thuộc, khuôn mặt Mười Một.

Tổng cộng mười ba Mười Một giống nhau như đúc. Làm sao lại có chuyện như thế nhỉ?

Ánh mắt của lão giả nhìn chằm chằm vào từng người trong số mười ba người, rồi lại từ từ cúi đầu xuống. Lão chầm chậm mở miệng, một thanh âm trầm ấm vang vọng trong phòng cất lên: " Ta chỉ cần người tốt nhất."

Nói xong những lời này, lão từ từ xoay người lại, cúi đầu đi ra khỏi gian phòng mênh mông này. Hai tên bạch y chiến sĩ võ trang tận răng một lần nữa đóng hai cánh cửa sắt to lớn lại.

"Oanh!" cửa hai cánh cửa sắt đồng thời đóng lại, trong phòng cơ hồ ngay lập tức truyền ra những tiếng đánh đấm rợn người và tiếng kêu thảm thiết.

"Các lão." Một trung niên nam tử cả người mặc đồ trắng từ xa gọi lại, người này không đeo khẩu trang và mũ trùm, dừng lại phía trước lão nhân, rồi hỏi: " Kế hoạch Thủy mẫu thế nào rồi?"

Lão nhân vẫn cúi gắm đầu như trước nói: " Tốt lắm."

Trung niên nam tử nhìn vào hai cánh cửa sắt, nói: " Các trưởng lão rất trọng thị kế hoạch lần này. Tuyệt đối không thể có một sai lầm lẫn nhỏ nào."

Khóe miệng lão nhân lộ ra nụ cười lạnh, chậm rãi ngước đầu lên dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hắn, nói: " Trưởng lão hội đã nói rõ kế hoạch lần này do ta toàn quyền phụ trách, do đó ngươi không cần phải phí tâm đâu, công lao lần này chắc không có phần của ngươi là chắc rồi."

Trung niên nam tử nở nụ cười rất tươi rồi nói: " Cẩn thận coi chừng trèo cao té đau đó."

"Hừ!" Lão nhân hừ nhẹ một tiếng, nói: " Đa tạ ngươi nhắc nhở. Tìm ta có chuyện gì?"

"À, là Viên Lão kêu ta tới nói cho ngươi một việc, về nơi lưu lạc của người kia."

"Sao?" Trong mắt lão nhân hiện lên vài tia sáng hưng phấn. Lão trầm giọng hỏi: "Tìm được rồi?"

"Đúng. Chúng ta tra được hắn vài ngày trước đã gặp Vu Quang Hải, sau đó lại cùng Lãnh Dạ và Vịt Bầu đồng thời biến mất. Chúng ta tìm được cái xe hơi của Vịt Bầu, nhưng người lái xe lại không phải là Vịt Bầu, mà là người của Vu Quang Hải." Trung niên nhân miệng nói, nhưng mắt từ thủy chí chung vẫn nhìn vào hai cánh cửa sắt kia.

"Vu Quang Hải?" Lão nhân nhè nhẹ nhíu mày nói: "Thanh Bang trưởng lão?"

"Đúng, đúng là lão già đó."

"Hắn đi đâu?"

"Không biết. Nhưng có thể khẳng định hắn không có mặt ở kinh thành, thậm chí có thể không ở Trung Quốc." Trung niên nhân cười cười nói: " Đây là thời cơ tốt đó."

Lão nhân nhướng mày, khẽ cười nói: " Biến đi, ta biết phải làm như thế nào, không cần ngươi phải dạy ta."

Trung niên nhân không đoái hoài gì, chỉ nở nụ cười nhạt.

Vừa lúc này, sau cửa sắt truyền ra tiếng đập cửa.

Lão nhân xoay người nhìn rồi nói: " Mở cửa."

Hai bạch y chiến sĩ một lần nữa đẩy cánh cửa sắt ra, cảnh tượng bên trong kinh khủng tới mức làm ai cũng phải giật mình. Trên mặt đất trong phòng nằm la liệt thây người, đều là đám thanh niên vừa rồi, tổng cộng có mười hai tên nằm dài trên mặt đất. Mười hai người này tất cả đều ngập trong máu. Phỏng chừng đều đã đoạn khí rồi. Chỉ có một "Mười Một" với một thân thể rách nát, là còn đứng vững được. Trên người hắn tất cả đều toàn là máu, chỉ không biết đây là máu hắn hay là máu của đám "Mười Một" kia.

Thấy tên "Mười Một" người đầy máu đó, trong mắt trung niên nam tử lóe lên vài tia sáng.

Lão nhân thập phần hài lòng nở nụ cười nhẹ, thanh âm trầm ấm lại cất lên: "Tốt lắm, từ bây giờ danh hiệu của ngươi gọi là 'Thủy Mẫu Mười Một Hào', ngươi từng là đệ nhất sát thủ phương tây, người của hắc ám, bây giờ là một trong những thành viên của Long Hồn dị năng tổ. Hiểu chưa?"

Thủy mẫu Mười Một hào sắc mặt tái nhợt khẽ gật đầu.

Lão nhân thu hồi ánh mắt lại nói: "Tranh thủ nghỉ ngơi đi, hai ngày kế tiếp hãy làm quen với tư liệu về 'ngươi", kể cả tác phong làm việc và ngữ khí thần thái, không thể để lộ ra chút sai sót nào. Sẽ chóng có nhiệm vụ cho ngươi, hoàn thành nhiệm vụ xong, ngươi sẽ tìm được thứ ngươi muốn."

Thủy mẫu Mười Một hào cúi đầu đáp: "Biết"

Nhìn thủy mẫu Mười Một hào được một bạch y chiến sĩ dẫn đi, trung niên nam tử mới liếm môi nói: " Trái lại, không ngờ tên bác sĩ đó lại thật sự là một thiên tài, ngay cả thân thể thủy mẫu cơ mà cũng có thể làm được. Hắc hắc, có cơ nhân thể này, có ai mà chúng ta không thể phục chế? Đơn giản, chỉ cần phục chế toàn bộ tổng thống các nước trên thế giới đổi thành người của chúng ta, đến lúc đó toàn thế giới đều nằm trong tay của chúng ta, cũng không cần phải cả ngày trốn chui nhủi ở chỗ này nữa."

Lão nhân nhìn về phía hắn, cười lạnh một tiếng rồi xoay lưng bỏ đi. Trung niên nhân nhìn hình bóng lão nhân khẽ bĩu môi, lộ ra nét mặt thù hận, cuối cùng mới xoay người bỏ đi mang theo vẻ mặt không cam lòng.

Vào lúc thủy mẫu Mười Một hào hết một lần tới lần khác cố gắng bắt chước Mười Một thật thì …

ooo

Anh Ni quốc.

"Này!" Lãnh Dạ lắp viên đạn vào tút, quay đầu về phía Mười Một hỏi: " Hắn hả?"

"Đúng!" Mười Một đáp

Vịt Bầu đang lau chùi khẩu súng chõ miệng vào hỏi: " Lão Đại. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là lấy món đồ kia, mắc chi phải sống chết với đám người Anh Ni này?"

Lãnh Dạ điều chỉnh lại cây súng bắn tỉa xong gác sang một bên, cười

"Ngu thế, nếu thám tử Hoa Nhài Đen bị đã chết, ngươi nghĩ Hoa Nhài Đen sẽ làm như thế nào?"

"Ừm? Hẳn là toàn lực tìm chúng ta. Nếu là như thế này thì không phải chúng ta càng thêm khó tiến thoái sao?"

"Ái chà, có tiến bộ. Ngay cả câu thành ngữ khó tiến thoái mà cũng áp dụng được."

Vịt Bầu xấu hổ nói: "Lãnh Dạ đại ca, ta đã mấy năm nay không đọc sách. Nhưng thành ngữ thì cũng phải biết chứ."

"Ha ha, đùa tí mà, nhìn ngươi mặt đỏ kìa. Được rồi, nói chánh đề nhé. Hoa Nhài Đen quả thật sẽ toàn lực tìm chúng ta. Nhưng cứ như vậy thì chúng ta lại càng thêm an toàn."

Vịt Bầu ngưng lắp súng, giật mình nói: " Làm sao an toàn được?"

"Ngu quá, ngươi nghĩ Hoa Nhài Đen muốn tìm chúng ta, thì sẽ chú ý vào cái ai?"

"Đương nhiên là chúng ta rồi."

"Ai, Vịt Bầu, ta lạy ngươi. Bình thường nhìn ngươi cũng khá là thông minh, tại sao khi gặp phải sự việc như thế này, ngươi tự nhiên biến thành ngu như vậy?"

Vịt Bầu gãi gãi đầu, đột nhiên vỗ tay kêu lên: "Úc. Là một lão đầu, một người đàn bà và một hán tử mặt mốc."

Lãnh Dạ giơ ngón tay cái lên tán dương: " Cuối cùng thông minh hơn rồi đó. Đúng vậy, bọn họ không biết thân phận thật của chúng ta, do đó muốn tìm thì họ sẽ tìm lão đầu, hán tử mặt mốc và phụ nữ. May mà ba người chúng ta lại hoàn toàn bất đồng với ba người kia. Do đó chúng ta lại càng thêm an toàn."

"Nhưng, không phải còn có tên Diệp Kiếm không hóa trang sao? Không phải hắn rất nguy hiểm hả?"

Lãnh Dạ bĩu môi nói: " Lo cho cái thân ngươi đi, hắn bây giờ an toàn hơn ngươi nhiều. Vu Quang Hải sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì đâu, hắn cũng không muốn thấy Sở Nguyên nổi giận mà." Nói rồi, Lãnh Dạ lại quay đầu nhìn về phía cái tên mặt cứng đơ đang lau lau Thiên Trảm.

Vịt Bầu hỏi tiếp: "Ai, Lãnh Dạ đại ca, làm Hoa Nhài Đen lao sư động chúng như vậy, đối với chúng ta có lợi gì?"

"Có lợi cũng có hại, nhưng lợi lớn hơn hại." Lãnh Dạ bĩu môi nói tiếp: " Lão Đại của ngươi, đúng là một tên âm mưu đầy mình, âm hiểm tiểu nhân. Hèn hạ vô sỉ, cực kỳ ác liệt ……"

"E hèm!" Vịt Bầu sợ Lãnh Dạ càng nói càng khó nghe, bèn hắng giọng một tiếng chặn lại.

Lãnh Dạ khẽ cười nói: " Không cần khẩn trương vậy đâu." Hắn hướng về phía Mười Một trề môi nói: " Hắn sẽ không quan tâm đến người khác nói như về hắn như thế nào đâu, hơn nữa ta nói đều là sự thật. Ngươi thấy qua chuyện này là biết hắn âm hiểm bao nhiêu rồi, bây giờ chánh phủ Anh Ni và Hoa Nhài Đen hưởng thụ thanh bình, như mặt nước đang phẳng lặng, hắn đang muốn nhân việc này mà chọc ngoáy cho đất bằng nổi sóng, khuấy cho nước đục lên mới dễ bắt cá. Đã thủng chưa?"

Vịt Bầu gật gật đầu nửa hiểu nửa không, ngẫm nghĩ một chút lại lắc lắc đầu.

Lãnh Dạ không khỏi tức giận nói: " Phải nói là ngươi thật sự còn hơn cả ngu nữa."

Vịt Bầu không quan tâm nhếch miệng cười nói: " Ta thật không rõ lắm. Làm Hoa Nhài Đen toàn lực truy tìm chúng ta, vậy làm sao khuẩy đục nước được?"

Lãnh Dạ theo thói quen đinh mở mồm chửi hắn tiếp, nhưng ngẫm nghĩ lại rồi thở dài nói: " Tính ra, không mắng ngươi nữa. Kỳ thật ngươi cũng không phải ngu ngốc, mà là không có kinh nghiệm thôi. Ta nói cho ngươi biết, bây giờ có rất nhiều thế lực ẩn dấu ở Anh Ni quốc, bao gồm đại tập đoàn tổ chức trên toàn thế giới, thậm chí còn có gián điệp đặc công của mấy khối quân sự, bây giờ Anh Ni trở thành một địa phương long xà hỗn tạp. Nếu chỉ phát động một chỗ thì có làm chấn động những nơi khác không? Bây giờ thế lực các nước đều ẩn tàng không dám có hành động gì, chúng ta sẽ chủ động buộc bọn họ phải động. Thám tử của Hoa Nhài Đen đã chú ý tới chúng ta rồi, bây giờ nếu chúng ta giết họ, Hoa Nhài Đen và chánh phủ Anh Ni khẳng định chỉ biết là đám chúng ta gây chuyện, vậy sẽ toàn lực truy tìm chúng ta. Nếu bọn hắn muốn tìm một lão đầu, một mặt mốc và một đàn bà, tìm cả đời cũng khẳng định không ra cái gì cả. Bọn họ càng không tìm ra lại càng tìm tích cực hơn, khi đó khó tránh khỏi việc dây giắt với những thế lực của quốc gia. Đến lúc đó chúng ta lại âm thầm làm vài động tác tiểu xảo, không sợ bọn chúng không đánh nhau. Chỉ cần có một hai phía đánh nhau, khẳng định sẽ càng đánh càng náo nhiệt. Còn càng ngày càng kéo thêm nhiều những thế lực khác, lúc đó trở thành viên tuyết tự lăn, đối với chúng ta đương nhiên rất có lợi rồi."

Vịt Bầu bây giờ đã hiểu, giơ ngón tay cái tán dương rồi thở dài nói: "Đúng là hèn hạ." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Dựa vào đây, chỉ là vài tư tưởng phác thảo của lão Đại thôi. Ta cũng chỉ dựa theo suy nghĩ của hắn mà suy đoán thôi."

Vịt Bầu càng bội phục nói: " Ngươi cũng lợi hại quá, lão Đại chưa nói, ngươi không thể ngờ lại có thể đoán được."

Lãnh Dạ cười vẻ không quan tâm: "Chỉ là kinh nghiệm thôi, sau này kiến thức của ngươi tăng lên tự nhiên cũng có thể đoán được."

Mười Một nhớm người bước vào phòng vệ sinh. Vừa đi vừa nói đều đều: "Một người quá thông minh thường thì sẽ không sống lâu."

Lãnh Dạ bĩu môi nói: " Lại dọa ta hả, ta sợ quá."

"Ta trước nay không có nói giỡn." Mười Một nói xong những lời này rồi bước vào gian vệ sinh.

Vịt Bầu sợ hai người cãi nhau, xen vào hỏi: "Lãnh Dạ đại ca, chúng ta bây giờ ngay cả món đồ đó ở đâu cũng không biết."

Lãnh Dạ vò vò cái tai nghe rồi cười nói: " Đây là chuyện của Cuồng Triều. Nếu ngay cả việc này mà cũng không tìm ra được, thì hắn có thể đi tìm chết được rồi."

Trong tai nghe của ba người đồng thời truyền ra thanh âm của Cuồng Triều: "Lãnh Dạ, ngươi có thể chết trước ta đó."

"Ha ha, ngươi phải chết một ngàn năm ta vẫn còn sống nhăn."

"Nguyên lai ngươi là con vương bát (rùa đất)."

"Nói gì!" Lãnh Dạ kêu lên giận dữ: " Ngươi mới là vương bát."

Cuồng Triều dừng một chút rồi nói: " Có câu ngàn năm vương bát ngàn năm quy. Ngươi có khả năng sống thêm một ngàn năm nữa mới chết, không phải vương bát thì là cái gì?"

"Ta ……" Lãnh Dạ há hốc miệng nói ra một chữ "Ta" ửa ngày rồi nói không nên lời nữa, đột nhiên cười ha ha nói: " Tiểu tử, miệng lưỡi của ngươi biến thành sắc bén như vậy từ khi nào vậy?"

"Hừ. Suốt ngày đấu khẩu với ngươi, không trở thành như vậy mới lạ."

"Ai chà, vậy nộp học phí đây."

"Ta sẽ cho tìm cho ngươi một chỗ phong thủy tốt, lập một cái bia mộ đẹp làm học phí."

"Ha ha, hay quá. Bên cạnh nhớ phải chừa mấy chỗ, chúng ta chết cũng phải làm hàng xóm……"

Vịt Bầu nghe Lãnh Dạ và Cuồng Triều cãi nhau liên tục không lúc nào dừng, hắn biết hai người này mặc dù đang đấu khẩu, nhưng đây là biểu hiện của tình cảm, giữa bọn họ thậm chí kể cả Mười Một nữa có một tình cảm sinh tử chi giao sâu sắc. Nghĩ vậy. Vịt Bầu không khỏi buồn bã, cả đoàn đội mỗi người đều có vị trí rất lớn không thể thay thế được. Mười Một là chủ não, tất cả hành động đều do hắn bày ra, hơn nữa thân thủ của hắn đương nhiên là lợi hại nhất trong cả đám. Lãnh Dạ chuyên môn về bắn tỉa từ xa, Hầu Tử và Hoàng Hậu thì tiến công lẫn phối hợp yểm hộ không chê vào đâu được, ngay cả Triều Cường và Nhược Từ trước giờ chưa thấy mặt và đám hắc khách cũng có những tác dụng rất trọng yếu. Tựa hồ cả đoàn đội cũng chỉ có hắn là vô dụng nhất. Dường như hắn căn bản là một người dư thừa.

Vịt Bầu khẽ thở dài, cố che dấu nỗi bất lực và tiêu cực của hắn.

Lãnh Dạ tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài của Vịt Bầu, quay đầu nhìn lại hắn. Sau đó đi đến hỏi: "Vịt, chuyện gì?"

"Ta? Ta không có việc gì đâu." Vịt Bầu cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: " Chỉ là nghĩ vài việc mà thôi."

"Thật vậy không?"

"Thật mà."

Lãnh Dạ ấn Vịt Bầu ngồi xuống, nói: "Nghĩ việc gì mà mặt mũi đần ra như thế?"

"Ta …… ta chỉ lo lắng cho Diệp Kiếm."

"A, hắn không cần ngươi phải lo. Ta nói cho ngươi rõ, Vu Quang Hải đem hắn an bài trốn trong đám ngư dân. Anh Ni là một quốc gia quần đảo, nên thứ nhiều nhất ở đây là thuyền, rất nhiều người sinh sống cả đời ở trên thuyền. Bọn họ muốn tìm được Diệp Kiếm thì có khi phải tìm kiếm đến tàn đời."

Vịt Bầu cười cười.

Một lát sau hắn lại nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Lãnh Dạ đại ca … »

"Chuyện gì?"

"Khi nào thì ta mới có thể lợi hại như các ngươi?"

Lãnh Dạ ha ha cười to nói: " Đây mới là nguyên nhân ngươi mặt khổ mày chau phải không?"

Vịt Bầu nở nụ cười xấu hổ.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn hỏi: " Muốn nghe chân thoại hoàn là giả thoại?"

"Đương nhiên là thật thoại rồi."

"Chân thoại là …… không có khả năng."

"A?" Vịt Bầu không che dấu được thần tình thất vọng, hỏi: " Tại sao vậy?"

"Ai, ngươi tưởng rằng dễ làm cao thủ như vậy sao? Nếu vậy thì toàn thế giới đã sớm tràn ngập cao thủ rồi. Chúng ta được như thế này đều là phải bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, đừng nói về ta, ngươi cũng biết chuyện của ta rồi. Ta mượn lão Đại của ngươi và Hầu Tử và Hoàng Hậu nhé, ngươi cũng biết ba người bọn họ đã từ 'Ma Quỷ' đến. Bọn họ từ lúc sự khởi đã kinh qua huấn luyện trong hoàn cảnh mỗi thời khắc đều đối diện với tử vong, có thể sống cho tới hôm nay phải nói là thực lực bọn hắn ghê gớm như thế nào. Ngươi nghĩ xem, nếu đem ngươi đẩy vào hoàn cảnh đó, ngươi có thể sống được mấy ngày?"

Vịt Bầu ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: " Một ngày cũng sống không nổi."

"Không phải muốn là được. Muốn làm cao thủ trừ phi ngươi bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, nếu không đợi khi lớn rồi mà còn cố luyện thì đã muộn rồi. Cho dù ngươi bây giờ khắc khổ đến đâu, cũng không luyện đến thành tựu của cao thủ."

Vịt Bầu cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy trên mặt tràn đầy thất vọng.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn nói: " Ta không phải muốn đả kích ngươi, chỉ là muốn cho ngươi thấy rõ mình đang đi trên con đường nào thôi. Làm chiến sĩ rõ ràng không thích hợp với ngươi, ngươi ngay cả viên đạn từ đâu bắn tới cũng không biết, thì làm sao tham gia chiến tranh được? Ta nói cho ngươi biết, mỗi người đều có giá trị tồn tại của mình. Ngươi nói Cuồng Triều và Nhược từ có đánh nhau được không? Bọn họ phỏng chừng ngay cả ngươi cũng đánh không thắng, nhưng bọn họ đều có giá trị tồn tại của mình, do đó trong Hắc Ám Thập Tự ai cũng đều có giá trị không thể thay thế được."

"Nhưng ta ……"

"Không cần vội vã kết luận như vậy. Ngươi ngẫm lại đi, Hầu Tử và Hoàng Hậu tại sao gọi ngươi làm trợ thủ? Chẳng lẽ ngươi đánh giỏi lắm hả?"

Vịt Bầu ngẩng đầu nói: " Kỹ thuật lái xe của ta?"

"Không phải là kỹ thuật lái xe của ngươi, mà còn là những hiểu biết của ngươi về phương diện kỹ thuật cơ giới. Một lí thông trăm lí minh, kỹ thuật lái xe của ngươi rất tốt, do đó chỉ cần ngươi theo phương diện này mà khổ công luyện tập. Sau này cho dù lái xe tăng lái phi cơ cũng không khó. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ trở thành một đại ca như vậy không thể thay thể ở Hắc Ám Thập Tự."

Vịt Bầu cười khổ nói: " Chúng ta đâu có tham gia chiến tranh, lấy đâu ra xe tăng và phi cơ cho ta lái."

"Ai nói với ngươi là chúng ta không tham gia chiến tranh? Không ở trong chiến tranh mà chúng ta cả ngày cầm súng vác ba lô chạy tới chạy lui để làm chi? Những người làm việc như chúng ta thì chuyện gì đều có thể xảy ra, lỡ ra ngày nào đó lỡ chúng ta có việc phải làm với quân đội một quốc gia nào đó, đến lúc đó chắc chắn phải lái xe tăng lái phi cơ rồi. Hắc! Ngươi không tin hả, chúng ta quả thật đã có chuyện với quân đội Tiểu Trùng Quốc hai lần rồi. Có một lần là lão Đại của ngươi, Sở Nguyên một mình ngăn chặn cả một đội quân hoàn chỉnh để chúng ta có thời gian đào tẩu, nếu không nhờ có hắn chỉ sợ Nhược Từ và Kiệt Mỗ đã sớm toi mạng rồi. Loại cơ hội này không phải là nhiều lắm, nhưng cũng không phải vô dụng, nếu đến lúc đó ngươi có khả năng chôm được mấy cỗ xe tăng hoặc là phi cơ thì nói không chừng sẽ trợ giúp được chúng ta rất lớn."

Vịt Bầu vừa nghe hai mắt tỏa sáng, thần tình hưng phấn hỏi: " Ta có khả năng lái xe tăng và máy bay chứ?"

"Ngươi muốn tự mình khổ luyện hả. Nếu ngươi muốn vậy, khi trở về bảo với Cuồng Triều chế cho ngươi mô hình mô phỏng máy bay, ngươi tự mình từ từ luyện lấy."

Vịt Bầu nuốt nước miếng rồi hỏi: " Cái... kia …… rất quý hả?"

"Quý!" Lãnh Dạ cười nói: " Siêu cấp quý. Nhưng chúng ta sẽ tìm được thôi. Nếu ngay cả điểm ấy mà làm không được thì Cuồng Triều có thể đi tìm chết được rồi."

"Sao cơ?" Bên kia điện thoại, Cuồng Triều chửi khẽ một tiếng, nhưng không có mở miệng. Lãnh Dạ kỳ thật nói rất đúng, bọn họ sở dĩ nhìn trúng Vịt Bầu, chủ yếu là bởi vì hắn có kỹ thuật lái xe điên cuồng bất chấp mạng sống. Mặc dù các thành viên chiến đấu của Hắc Ám Thập Tự cũng có kỹ thuật lái xe rất tốt, nhưng bọn họ không có kỹ thuật lái xe của dân chuyên môn, nhưng Vịt Bầu lại có thể là chuyên gia trong phương diện này. Nếu Vịt Bầu có thể đem cái kỹ thuật lái xe của hắn luyện đến lô hỏa thuần thanh thì sau này Hắc Ám Thập Tự mỗi lần hành động đều có thể nói là lai vô ảnh khứ vô tung, chẳng ai có thể tìm được đầu mối.

Lãnh Dạ uống một ngụm nước, đặt ly xuống rồi hỏi: "Thế nào? Nghĩ thông chưa?"

"Ừm!" Vịt Bầu kiên định gật đầu rất mạnh, nói: " Ta biết ta cần phải làm gì rồi, cám ơn ngươi, Lãnh Dạ đại ca."

"A a, đừng khách khí. Kỳ thật Sở Nguyên lần này cần mang ngươi theo, ngoại trừ để ngươi có thêm kiến thức tăng thêm kinh nghiệm và luyện cho cái mật của ngươi lớn hơn một chút, chủ yếu là bởi vì kỹ thuật lái xe của ngươi. Bất quá ta cần phải nhắc nhở ngươi trước, đến lúc đó ngươi cũng nên cẩn thận. Bởi vì chúng ta định ăn trộm hàng của chính chánh phủ Anh Ni, đám người truy đuổi sẽ không phải là một hai người, chỉ sợ còn có thể xuất động cả quân đội để ngăn chặn nữa."

Trong ánh mắt Vịt Bầu bắn ra quang mang nóng cháy, nói vẻ rất hưng phấn: "Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ để cho đám Anh Ni kiến thức cái gì gọi là kỹ thuật lái xe bậc thầy, cam đoan bọn họ không thấy được đến cả bóng đèn sau của xe nữa kìa."

"A a, có những lời này của ngươi thì ta có thể an tâm ngủ ngon rồi."

Vịt Bầu giật mình nói: "Cái gì? Ngủ hả?"

Lãnh Dạ vặn vặn người nói: " Đương nhiên là ngủ, tên gia hỏa Cuồng Triều vô dụng đó đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy món đồ đó giấu ở đâu, chúng ta ngoại trừ ngủ và chờ đợi thì còn có thể làm gì."

Cuồng Triều ngữ khí bất mãn nói: "Lãnh Dạ, ngươi có biết đắc tội với ta hậu quả sẽ rất nghiêm trọng hay không?"

"Ồ!" Lãnh Dạ cười vẻ không quan tâm: " Hậu quả gì cơ?"

"Nếu ta không nói cho ngươi biết, người của Hoa Nhài Đen mang theo Cổ Lí và Tây Lạp, đã tới bên cạnh các ngươi rồi, ngươi đoán xem hậu quả ra sao hả?"

"Ha ha ha ha ……" Lãnh Dạ lớn tiếng cười nói: " Rất nghiêm trọng. Xem ra ông bà nói rất đúng: "thà đắc tội quân tử, chứ không nên đắc tội với tiểu nhân". Sau này ngàn vạn lần không thể đắc tội với ngươi, nếu không ta sẽ chết rất thảm. Ha ha ha ha ……" Cười lên một tràng, Lãnh Dạ đột nhiên cắt ngang, rít giọng nói: " Chuẩn bị hành động. Ai, Vịt, đến ngó xem lão Đại ngươi làm gì. Có phải là hắn đang chết chìm trong đống phân trong nhà xí không? Làm sao mà lâu như vậy vẫn không chịu ra?"

Vừa mới nói xong âm, Mười Một đã từ phòng vệ sinh đi ra, hắn liếc mắt rồi nói "Nói nhỏ một chút."

Lãnh Dạ vơ lấy cái súng bắn tỉa rồi đi lên trên lầu cao nhất, vừa đi vừa nói: "À, rốt cục có việc làm rồi. Vịt, ngươi đừng đi theo ta, ngươi sẽ làm ta bại lộ đó."

Vịt Bầu nhìn Lãnh Dạ lên lầu, quay đầu hướng Mười Một hỏi: " Lão Đại, ta …… ta …."

Mười Một gom mấy cái túi du lịch lại, nói: " Đem ra ngoài xe chờ, ta sẽ đi."

Vịt Bầu giơ tay nhận mấy cái túi rồi nhìn Mười Một, muốn nói gì rồi thôi, xoay người vội vàng chạy ra ngoài.

Tiểu Bạch một mạch luẩn quẩn bên chân Mười Một lúc này ngước đầu lên, gừ khẽ một tiếng như muốn hỏi.

Mười Một liếc mắt nhìn nó, lầu bầu nói: "Có thể được."

"Y ô ……" Tiểu Bạch hưng phấn vươn đầu lưỡi liếm liếm lỗ mũi.

Hắc Ám Thập Tự lần đầu tiên đến Anh Ni đã phải chiến đấu rồi, lúc này ai mà không biết Hắc Ám Thập Tự sau khi xâm nhập Tiểu Trùng Quốc xong sắp bao phủ màn hắc ám đến Anh Ni. Hắc ám, cứ từ từ yên lặng lan tràn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK