Mục lục
Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!--spoiler-body-->

"Tách" Tiếng cành củi khô gẫy trong lửa, nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt sạch.

Một cơn gió thổi qua khiến ngọn lửa chao nghiêng tựa như giữa đêm đen có ánh lửa bập bùng đang nhảy múa.

Ánh lửa tỏa sáng trên khuôn mặt quyến rũ của Âu Dương Nguyệt Nhi, chẳng biết do nàng ngồi gần bị sức nóng của lửa làm khuôn mặt như căng ra, hay là vì nàng đang lo lắng cho Mười Một đã đi mấy tiếng đồng hồ chưa quay trở lại mà trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng nét ủ rũ. Thỉnh thoảng, nàng lại nghển cổ về phía rừng rậm tối đen, trên khuôn mặt đầy vẻ mong ngóng.

"Anh, Sở Nguyên không gặp chuyện gì chứ?" Âu Dương Nguyệt Nhi thì thầm, sắc mặt đầy vẻ lo lắng.

Âu Dương Ninh hung hăng gặm một miếng thịt heo, càu nhàu nói: "Chị lo lắng làm gì? Hắn chết rồi."

"Tiểu Ninh." Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn nàng ta, mắng: "Em đừng nói lung tung."

"Em không có." Âu Dương Ninh dẩu cái miệng đầy mỡ lên bất mãn nói, cô nàng nuốt ực miếng thịt heo xuống bụng, hung hăng đưa tiếp miếng đùi heo vào miệng.

Sau khi Mười Một mang con heo rừng về rồi lại biến đi, Âu Dương Lâm đã xả thịt con heo, dùng nước ở nguồn nước bên kia rửa sạch thịt heo. Mọi người nhất loạt phản đối, dùng nước ngâm xác chết mấy ngày để rửa thì ai dám ăn thịt heo?

Âu Dương Lâm cho họ mấy lựa chọn đơn giản. Một là dùng thứ nước đó để rửa sạch, hai là chẳng cần tẩy rửa cứ như vậy mà nướng lên ăn, ba là đừng ai ăn cả.

Mọi người đều thấy chẳng có sự lựa chọn nào là tốt nhất, nên cứ nhìn nhau chẳng ai có quyết định gì. Sau cùng thì tất cả giương mắt ra nhìn Âu Dương Lâm xẻ thịt, dùng nước rửa sạch rồi bắc giá nướng thịt.

Khi ấy, tất cả đều quyết tâm có chết đói cũng không ăn thịt con heo kia, nhưng khi thịt heo được nướng lên mùi thơm tỏa ra ngào ngạt kích thích dịch vị dạ dầy khiến bụng ai cũng sôi lên. Đặc biệt là Âu Dương Ninh vốn một mực phản đối nhưng khi mùi thơm tỏa ra khiến bụng nàng ta biểu tình ầm ĩ.

Xem ra ghê sợ không dám ăn mà bị chết vì đói thì bọn họ chẳng ai chịu được.

Ngay lập tức họ ào ào tiến lại gần Âu Dương Lâm, nhanh chóng thanh toán hết xiên thịt hắn vừa nướng xong. Không có gia vị để tẩm ướp nhưng bọn họ ăn ngon lành thiếu điều đưa cả những ngón tay lên mà mút chùn chụt. Bọn họ cắm đầu cắm cổ ăn nhanh đến nỗi Âu Dương Lâm nướng cũng không kịp tốc độ ăn của họ.

Thủy Nhu mang một miếng thịt tới cho Nguyệt Nhi: "Chị Nguyệt Nhi, chị ăn một chút đi."

Nguyệt Nhi lắc đầu: "Em ăn trước đi, chị chưa đói."

Thủy Nhu an ủi nàng: "Chị đừng lo, Sở Nguyên không sao đâu."

Nguyệt Nhi nhíu mày: "Nhưng anh ấy đã đi hơn bốn tiếng rồi."

"Có thể là đi xa một chút, hoặc là bị lạc đường." Đương nhiên Thủy Nhu không bao giờ tin Mười Một bị lạc đường, nhưng để an ủi Nguyệt Nhi cô đành nói như vậy.

Âu Dương Nguyệt Nhi thở dài: "Tiểu Nhu, em có biết Sở Nguyên đang đi đâu không?"

Thủy Nhu định nói nhưng lại thôi, tuy nàng có thể đoán được Mười Một đi đâu nhưng lại không thể nói ra, nghĩ tới nghĩ lui nàng trả lời: "Chắc là đi tìm đội khác rồi."

"Đội khác ư?" Âu Dương Nguyệt Nhi sửng sốt, những người khác cũng ngừng ăn quay lại nhìn Thủy Nhu.

Nàng xấu hổ cười: "Là em đoán thế thôi mà."

Âu Dương Lâm hỏi: "Gần đây còn có đội khác sao?"

"Chẳng phải chúng ta vừa phát hiện một thi thể đó sao? Điều đó khẳng định gần đây còn có đội khác nữa, Sở Nguyên chắc là đi tìm họ hoặc tìm cách để liên lạc."

"Ừm, cũng phải." Âu Dương Lâm gật đầu. Quả thật đó là phong cách của Mười Một, chẳng cần nói năng gì biến mất tăm tích rồi lại xuất hiện như cái bóng. Lúc nào hắn cũng khiến mọi người phải giật mình.

Âu Dương Ninh nhổ phắt miếng thịt trong miệng xuống đất, lấy tay lau miệng, nhăn nhó thốt lên: "Tiểu Nhu, tôi xin cô, đang ăn mà nghe cô nhắc đến... cái gì đó?"

Thủy Nhu cười vẻ hối lỗi: "Mình xin lỗi, mình vô ý quá."

Âu Dương Ninh thấy trên tay mình còn hơn nửa miếng đùi heo nướng, nhưng bị Thủy Nhu nhắc đến chuyện kinh tởm ấy, cô nàng không còn lòng dạ nào mà thưởng thức nữa.

Chỉ cần nghĩ đến cái thi thể đáng sợ đó, rồi tưởng tượng thịt heo được rửa bằng cái thứ nước ngâm xác chết đó nàng ta không thể nuốt thêm một miếng nào nữa. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Nàng ta đưa nửa cái đùi heo cho Âu Dương Nguyệt Nhi và nói: "Chị ăn đi."

Đúng là cô em gái ngoan, còn nhỏ mà đã biết tiết kiệm chống lãng phí.

Âu Dương Nguyệt Nhi miễn cưỡng cầm miếng thịt heo, nhẹ nhàng xé một miếng nhỏ đưa vào miệng. Mới ăn được vài miếng nhỏ, nàng buông thõng cái đùi heo, vẻ mặt lại hiện lên sự lo lắng.

"Chị Nguyệt Nhi..." Thủy Nhu vừa định nói gì đột nhiên cái đồng hồ trên tay nàng có tín hiệu.

"Sao thế Thủy Nhu?" Âu Dương Nguyệt Nhi không nghe thấy Thủy Nhu nói tiếp liền ngẩng đầu lên hỏi.

"Không có gì đâu chị." Thủy Nhu tháo bình đựng nước đeo bên hông, mở nắp bình đưa cho Nguyệt Nhi" Chị muốn uống nước không?"

Nguyệt Nhi liếm môi rồi ngửa cổ uống một ngụm.

"Mình cũng muốn uống nước." Âu Dương Ninh móc cái khăn giấy lau tay dính mỡ, đón bình nước từ tay Nguyệt Nhi uống một ngụm lớn. Cô nàng vỗ tay lên ngực, cười với vẻ thỏa mãn.

Sau đó lần lượt đến Phan Hiểu Kiều, Bạch Quản và Trương Hoàng lúc này đã tỉnh đều uống nước trong bình của Thủy Nhu. Ăn một hồi lâu bọn họ sớm đã khát khô cả cổ, nước trong bình Mười Một để lại đã bị uống hết từ bao giờ, mà nước ở trong nguồn kia lại không ai dám uống. Rốt cuộc chỉ còn có bình nước của Thủy Nhu nhưng chẳng ai dám mở miệng xin, bây giờ nàng lại tự giác mời bọn họ, cả đám nhanh chóng chạy tới chia nhau uống.

Bình nước sau một hồi luân chuyển lại trở về trong tay Thủy Nhu, lắc thấy còn một ít trong bình, cô đưa cho Âu Dương Lâm: "Anh cũng uống chút nước đi."

"Không cần đâu." Âu Dương Lâm từ chối: "Phía bên kia có nước mà, lát nữa tôi sẽ qua đó uống."

"Nhưng nước đó không sạch."

"Thế nào là không sạch?" Âu Dương hừ mũi: "Đun sôi uống thì hết bệnh à? Đúng là mấy người đài các quen thói, trước đây đi lính chúng ta còn uống cả nước cống nữa ấy chứ."

Âu Dương Ninh trợn mắt: "Khó trách ba mươi tám bà chị dâu bỏ chạy mất, anh bẩn quá."

Âu Dương Lâm hừ một tiếng: "Đúng là trẻ người non dạ, để anh nói lão gia tống cổ em đi lính vài năm coi."

"Em không đi lính đâu." Âu Dương Ninh trừng mắt nhìn anh mình, bỗng nhiên há miệng ngáp một cái, vỗ vỗ tay vào miệng, người rũ ra.

Đưa tay vỗ vỗ vào miệng, Âu Dương Ninh uể oải nói: "Chị, em dựa vào chị ngủ một lát được không?"

Âu Dương Nguyệt Nhi duỗi chân cho Âu Dương Ninh gối đầu lên đó ngủ. Nàng cũng bất chợt ngáp một cái, mí mắt bỗng dưng nặng trĩu, nàng cố gắng chống cự với cơn mỏi mệt nhưng không thể, cuối cùng cũng lăn ra ngủ.

Giống như ngáp là một loại bệnh lây truyền, ngay sau đó Bạch Quản, Trương Hoàng và Phan Hiểu Kiều cũng bắt đầu ngáp rồi lăn ra đất ngủ vùi.

Âu Dương Lâm phát hiện có điều gì đó không ổn, một hoặc hai người mệt mỏi mà buồn ngủ thì không sao nhưng đây lại khiến cả năm người cùng lăn ra ngủ, sự trùng hợp ngẫu nhiên này thật đáng nghi ngờ. Đặc biệt là Trương Hoàng cũng ngủ say sưa sau khi vừa mới tỉnh lại vì bị ngất một thời gian khá lâu.

Âu Dương Lâm đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện điều gì quái lạ. Hắn đứng bật dậy nắm chặt đao bước về phía Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, vừa mới đi được hai bước hắn nghe tiếng gió rít sau gáy. Còn chưa kịp chuyển thân quay đầu lại, một bàn tay nhỏ bé đã chém mạnh vào gáy hắn.

Âu Dương Lâm khụy xuống, ngã nhào vào người Âu Dương Nguyệt Nhi ngất xỉu.

Thủy Nhu kéo Âu Dương Lâm ra khỏi người Nguyệt Nhi, để hắn nằm một cách thoải mái rồi thở dài nói: "Lâm đại ca, em xin lỗi."

Nàng mở nắp đồng hồ, ấn vào nút màu xanh lá cây để phát tín hiệu.

Chỉ sau vài phút, từ phía chân trời vọng đến tiếng ầm ì của máy bay trực thăng. Không lâu sau chiếc trực thăng đó đã ở trên đầu mọi người, luồng gió từ cánh quạt xoáy thốc xuống khiến cây cỏ quanh vùng nghiêng ngả, ngã rạp xuống. Đống lửa sưởi ấm cũng bị thổi tan tác.

Thủy Nhu ngẩng đầu nhìn lên máy bay, bị ánh sáng của đèn *** chiếu thẳng vào mắt khiến nàng nhắm chặt mắt, vẫy vẫy tay ra hiệu cho những người trên đó.

Trên không vang lên một tiếng kêu, thấp thoáng một bóng người nhảy ra từ máy bay rơi thẳng xuống đất. "Bịch." Người này vừa tiếp xúc với đất thì lập tức như bị nuốt chửng, chẳng thấy tăm tích đâu. Trên mặt đất chỉ thấy mấy thứ quần áo của một nam nhân.

Thủy Nhu nháy mắt cười cợt: "Yêu Linh, anh làm gì ở đây thế?"

Từ mặt đất xuất hiện cái đầu người, đúng thực là Yêu Linh có dị năng đi xuyên qua mọi thứ. Hắn trợn mắt hướng lên trời quát to: "Thổ Phỉ, ngươi sẽ biết tay ta."

Lúc này trên máy bay lại có thêm một người nữa nhằm đúng phía trên đầu Yêu Linh mà nhảy xuống.

"Tránh ra." Yêu Linh vừa mắng một câu xong chưa kịp mở miệng chửi tiếp câu thứ hai thì đã vội vàng thụt đầu xuống đất, nhìn cứ như là lặn xuống nước vậy.

Hắn từ từ đứng dậy, thong thả phủi phủi quần áo mà đích xác là chẳng có một hạt bụi nào bị vướng vào. Thổ Phỉ hướng về phía Thủy Nhu cười: "Xin chào Tiểu Nhu."

"Vù." Yêu Linh chui lên từ mặt đất, đứng dậy nghiến răng nói với Thổ Phỉ: "Tên chết tiệt kia, sao ngươi dám đẩy ta xuống?"

Thổ Phỉ hừ hai tiếng: "Thế cho nó nhanh, tổ phó đã nói là cần tiết kiệm thời gian mà phải đạt hiệu quả, dù sao quẳng đi đâu ngươi cũng chẳng chết được."

Yêu Linh vung tay: "Thế sao ngươi không đẩy lão đại Vấn Thiên xuống."

Thổ Phỉ nhìn hắn vẻ vô tội: "Ta có thể sao?"

"Ngươi..." Yêu Linh hung hăng giơ ngón tay giữa lên: "Đây đích thực là hành động trả thù của ngươi."

Thổ Phỉ nháy mắt: "Ta trả thù chuyện gì?"

"Ngươi trả thù vì đã sơ ý bị ta nhìn khi đi tắm."

"Thật vớ vẩn. Ta còn sợ ngươi nhìn thấy ta rồi lại tự ti với bản thân."

Yêu Linh có vẻ yếu thế, trợn mắt quát: "Còn dám cãi, không biết tên nào đã nhảy tưng tưng rồi hét toáng lên."

Thổ Phỉ mím môi: "Ngươi nhắc ta mới nhớ, tên chết tiệt nhà ngươi ta đang tắm ngươi lại đột nhiên từ trong tường nhà tắm hiện ra, chẳng phải muốn dọa chết người ta sao?"

"Bị dọa đến mất hồn như thế là do tố chất tâm lý của ngươi quá kém, ngươi biết sở trường của ta chính là đi xuyên qua các vật liệu khác nhau, cho nên ta chẳng đi xuyên tường ra thì đi từ đâu ra nữa?"

Thổ Phỉ hung hăng: "Ngươi đừng tưởng ta không biết ý định của ngươi, ngày đó là ngươi cố tình đi rình rập xem người khác tắm."

"Này, ngươi có thể không ăn cơm nhưng không thể nói bậy, ngươi nói như vậy có phải là muốn ta chịu trách nhiệm không? Coi chừng ta kiện ngươi tội vu oan cho người lương thiện đấy."

"Làm đi." Thổ Phỉ cướp lời: "Đọc thêm luật đi rồi hãy nói chuyện kiện tụng với ta."

"Đương nhiên là đọc rồi, ai lại mù chữ như ngươi đâu."

"Ngươi nói ai mù chữ?" Thổ Phỉ chỉ vào mũi mình hỏi?

"Vậy ta hỏi ngươi, vợ của cháu của con trai của ông của bố của chú của em họ của hàng xóm của con gái của cậu của mẹ ngươi có quan hệ thế nào với ngươi?

Thổ Phỉ ngẩn người khá lâu rồi hỏi: "Quan hệ gì?"

Yêu Linh hếch mũi cười: "Đương nhiên là quan hệ tám đời tổ tông nhà ngươi rồi."

"Ngươi... ta đánh chết ngươi." Thổ Phỉ tức giận tung chân đá nhưng không trúng đích vì Yêu Linh đã nhanh chóng lẩn vào đất trốn mất hút.

Ở phía sau lưng Thổ Phỉ hắn chậm rãi chui từ dưới đất lên, thái độ dương dương tự đắc, cười cợt: "Hỗn đản, ngươi không biết ta giỏi nhất là chạy trốn sao?"

"Hừ hừ!" Thổ Phỉ cuộn tay áo lên, nói: "Ta sẽ dùng cấm chế của đất, nhốt ngươi dưới đó, cho ngươi chết ngạt."

"Á..." Yêu Linh thay đổi sắc mặt, nịnh nọt: "Ôi, Thổ Phỉ đại ca, là ta đã sai."

Thủy Nhu nhìn cặp bảo bối sống này mà dở khóc dở cười, trong cả tổ dị năng, ngoài tổ phó Tửu Quỷ luôn thích giả điên giả dại ra, Yêu Linh không nghi ngờ gì chính là kẻ biết làm nũng nhất. Có khả năng là chuyện này liên quan tới dị năng của hắn, bởi lẽ dị năng của Yêu Linh là năng lực xuyên thấu trong hệ phụ trợ, có thể nói là vô dụng khi không có những sự việc gì đó thật sự to lớn, ngay cả Bách Biến cùng trong hệ phụ trợ cũng có tác dụng hơn hắn nhiều.

Có thể là xuất phát từ tâm lý tự ti, Yêu Linh luôn thích thể hiện bản thân để thu hút sự chú ý của người khác, mà cách thức thì ngoài việc trêu người khác ra chỉ có giở trò làm nũng, tất cả mọi người trong căn cứ đều vừa yêu vừa bực cái gã xuất quỷ nhập thần thích ở truồng chạy lông nhông này. Đáng tiếc, không biết vì nguyên nhân gì mà Yêu Linh lại đối đầu với Mười Một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK