Mục lục
Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, tại một gian phòng trong căn cứ giữa lòng núi...

Nói là gian phòng cũng không hẳn đúng, bởi thực chất đó là một tiểu động tự nhiên. Mỗi động huyệt trong căn cứ này đều là một phòng được tạo nên bằng cách khá đơn giản, chỉ cần xếp một lớp gạch mỏng ngăn cách, trát thêm một lớp sơn keo trắng là trông không khác gì mấy so với một gian phòng chung cư rồi.

Gian phòng rộng gần 50 mét vuông này thuộc về Các lão, trưởng lão phái thực quyền của Huyết Hồng Hoa. Do không gian căn cứ có hạn, nhân số lại đông đảo, lại còn phải dành diện tích cho luyện tập và phát triển nên chỉ mấy nhân vật cao cấp là được một mình sở hữu một phòng riêng, còn lại thuộc hạ cấp dưới đều là mười mấy người chen chúc trong một hang động.

Các lão đang ngồi nghiêm trang trước bàn, trên bàn đặt một chiếc gương, trong gương phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt già nua xơ xác, chỉ đôi mắt thỉnh thoảng thoáng hiện lên vẻ thâm hiểm đầy dã tâm.

Nếu như có thể nhìn thấy bộ mặt này chắc chắn 11 sẽ không khỏi mình, bởi Các lão rất giống với sư phụ Thần Kiếm Lục Dương của hắn, ngoại trừ góc mắt bên trái nhiều hơn Lục Dương một nốt ruồi.

Cũng vẻ già nua từng trải như thế nhưng một đằng là cả đời chiến đấu vì đất nước, một đằng lại là hao tổn cạn kiệt vì đối thủ.

Các lão cứ ngồi nguyên như thế, lặng im nhìn chính mình trong gương, không hề động đậy không biết đã bao nhiêu thời gian rồi. Trong gian phòng chỉ có một mình lão, kỳ dư nếu để người thứ hai trông thấy, không cho rằng lão mắc bệnh tâm thần phân liệt mới là lạ.

"Già rồi...!" Rất lâu sau Các lão mới xoa nhẹ lên bộ mặt đầy những nếp nhăn, nhếch mép cười khổ. Chỉ mới đây thôi lão đã từng có địa vị chí cao trong Kiếm Tông, vậy mà bây giờ...?

E là một đứa trẻ nít của Kiếm Trông cũng coi lão là phản đồ, chỉ hận một điều không thể một nhát đâm chết ngay tại trận...

Dòng suy nghĩ cứ thế miên man trôi đi……

***************

"Cốc cốc!"

Một thiếu niên chừng mười hai mười ba trong lòng ôm mấy quả táo to, vừa gặm một qủa vừa chạy như bay vào nhà. Thiếu niên không thể nói là anh tuấn, tướng mạo hết sức bình thường, làn da đen đúa, chỉ có thân hình rắn chắc là trông còn tạm được. Điểm đáng chú ý nữa là, góc bên mắt trái cậu ta có một nốt ruồi đen, nếu mọc ở trên mặt một cô gái, chắc chắn là được xem là mĩ nhân, nhưng mọc trên mặt một nam nhân liệu có phải là nốt ruồi phong lưu không?

"Két!" Thiếu niên dùng vai đẩy cánh cửa phòng khép hờ, chưa bước vào trong đã lớn tiếng gọi: "Mẹ...? Ấy, cha?"

Không thấy mẹ trong nhà, chỉ có người cha nghiêm khắc mà hắn sợ hãi từ khi còn rất nhỏ.

Người cha nhíu mày, lạnh lùng hừm lên một tiếng: "Hấp tấp thế hả, còn ra thể thống gì nữa!"

Thiếu niên lúng túng đứng như trời trồng trước người cửa.

"Vừa đi đâu hả?"

Thiếu niên đảo mắt nhìn khắp xung quanh, không thấy người mẹ vẫn thường chạy đến bênh hắn mỗi lần bị cha trách phạt... Nhìn bộ dạng ấy, người cha trong lòng càng tức tối, bất chợt đập mạnh tay xuống bàn: "Tao hỏi mày đấy, điếc hả?"

Thiếu niên sợ giật bắn người, so vai lí nhí: "Cùng… cùng Nham sư đệ ra sau núi hái táo… cho mẹ…"

"Bốp!"

Câu nói chưa dứt, bàn tay to bản của ông bố đã vung ra đẩy hắn loạng choạng ngã xuống, mấy quả táo rơi khỏi tay lăn lóc trên mặt đất.

Người cha mặt càng sắt lại, chỉ vào thiếu niên quát lớn: "Hái táo hả? Mày... suốt ngày chỉ biết có chơi bời! Sau này làm sao phát dương quang đại võ học Kiếm Tông? Sao không học ngay đại ca của mày? Chịu khó bằng một nửa nó, kiếp này tao chết cũng nhắm mắt! Đúng là đồ bỏ! Sao tao lại sinh ra thằng con như mày chứ...!"

Thiếu niên cắn chặt môi không dám cãi, trong mắt đã rơm rớm nước.

Người cha thấy thế càng nỏi giận lôi đình, đập mạnh vào đầu hắn, chửi rủa: "Cút! Đồ phế vật như mày, đừng để tao nhìn thấy lần nữa! Cút ngay!"

Thiếu niên lau lau mắt, ngoan cường nhịn đau bò dậy, tiếc nuối nhìn mấy quả táo trên mặt đất, song lại không dám cúi xuống nhặt, cuối cùng chỉ có thể ôm cái mặt sưng đỏ lững thững bước ra.

"Đồ bỏ đi! Lục Thành Công ta không có loại con như mày!" Từ trong nhà vẫn không ngừng vọng ra tiếng chửi rủa cáu giận của người cha.

Ta đã làm sai điều gì? Hôm nay là sinh nhật mẹ, đi hái táo tặng mẹ là có lỗi sao? Vì sao chứ?

Vì sao trong mắt các người chỉ có Lục Dương, vì sao từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ các người thực sự nhìn ta lấy một lần? Ta cũng là con trai của ông kia mà! Mở miệng Lục Dương, đóng miệng cũng Lục Dương! Ta là thứ gì chứ? Nếu đã không thích, vì sao còn sinh ta ra trên đời!?

Lục Thanh lòng đầy ấm ức đi đến đầu thôn, một mình ngồi ngây ra trên bờ ruộng.

"Thanh huynh!" Một tiểu cô nương mặc chiếc áo màu hoa cà, tóc tết hai bím, nhí nhảnh chạy đến chỗ hắn. Nhìn thấy cô bé, vẻ ấm ức trên mặt thiếu niên bớt đi đôi chút, đợi cô bé đến gần mới gật đầu: "Tiểu Hoa!"

Liêu Tán Hoa là con gái Liêu sư thúc, từ nhỏ đã là một cô bé xinh xắn. Người trong thôn ai cũng yêu quý, cả cha Hoa nhi người từng có thời gian suốt ngày vật vã tự hỏi sao mình không thể sinh con trai, giờ cũng đã cưng nựng cô bé như bảo bối trong tay.

Liêu Tán Hoa nhảy chân sáo đến trước mặt thiếu niên, cúi xuống chớp chớp mắt nhìn dấu vết năm ngón tay trên má hắn. Lục Thanh vội quay qua chỗ khác, đưa tay che mặt.

Liêu Tán Hoa chu cái miệng nhỏ xinh: "Sư bá lại đánh huynh sao?"

"Ừm..." Thiếu niên tủi thân khẽ gật đầu.

"Đau không?"

Lục Thanh cười khổ: "Không sao, quen rồi!"

Liêu Tán Hoa thở dài một tiếng, có vẻ sợ đất bẩn không dám ngồi hẳn xuống, chỉ lom khom bên cạnh thiếu niên, nói: "Muội vừa nhìn thấy bá mẫu đi ra sau núi."

"Sau núi?"

Lục Thanh ngây ra một hồi, lúc đó mới hiểu chắc chắn mẹ đang đi thăm đại ca Lục Dương rồi... Lục Dương là một gã võ si, ngày nào cũng chỉ luyện công với luyện công.

Vốn dĩ ai luyện thì luyện, cũng chẳng liên can gì đến đệ đệ, nhưng đột nhiên có một ngày, Lục Dương chợt nói phải tự mình sáng tạo ra Kiếm Tông võ kỹ như tổ tiên Lục Trường Minh năm xưa. Sau đó ngày nào cũng ra sau núi thỉnh giáo sư công, người vốn có kinh nghiệm võ học phong phú nhất, đồng thời cũng là người có tôn ti cao nhất trong môn phái.

Dần dần Lục Dương chuyển luôn lên núi ở cùng sư công, từ đó rất hiếm khi xuống núi về nhà, gặp người nhà cũng chẳng nói được mấy câu. Chính vậy cha gã mới yêu quý vị gã như bảo bối, từ nhỏ đến lớn đều là Lục Dương thế này, Lục Dương thế nọ, có thứ gì tốt đẹp đều nghĩ đến Lục Dương trước. Nếu trong nhà chỉ có một miếng thịt, chắc chắn ông ta cũng sẽ để dành cho Lục Dương, chưa bao giờ nghĩ gì đến phần Lục Thanh em trai gã.

Lục Dương, cái gì cũng Lục Dương!

Lục Thanh hậm hực nghiến chặt hai hàm răng.

"Phải rồi, Thanh sư huynh, chúng ta cũng lên núi đi?" Tiểu Hoa sư muội chớp chớp đôi mắt to xinh xắn của mình, thành khẩn nói.

"Lên núi? Lên núi làm gì?"

"Đi thăm Lục Dương huynh, đã gần nửa năm rồi muội không gặp mà!" Liêu Tán Hoa không chút để ý sắc mặt khó coi của thiếu niên, phàn nàn: "Dương sư huynh giờ đã lên núi ở cùng sư công, đã lâu không chơi cùng chúng ta rồi. Nhưng chúng ta có thể tìm huynh ấy để chơi mà, thế nào? Giờ chúng ta cũng lên núi đi tìm Dương sư huynh chứ?"

Thiếu niên giọng hằm hằm: "Muốn đi muội cứ đi, ta không đi!"

"Muội đi một mình vậy!" Liêu Tán Hoa quay sang thiếu niên, chợt lè lưỡi: "Nhỏ mọn! Nói cho huynh biết, huynh không được học theo kiểu sư ca, lén lút chạy đi hớt lẻo với cha muội!"

Thiếu niên trợn mắt tức tối: "Lục Thanh ta là loại người như thế sao?"

Liêu Tán Hoa tâm tính trẻ con, nói rồi quên ngay, chỉ cười hì hì chạy về phía sau núi. Đợi cô bé chạy xa, Lục Thanh mới phủi quần đứng dậy, rón rén đi theo...

Phía sau núi nơi Lục Dương ở cùng với sư công không xa, chạy nhanh thì chỉ hơn một tiếng đồng hồ là đến nơi. Liêu Tán Hoa vừa đi vừa nhảy nhót, hoàn toàn không biết Lục Thanh đang bí mật bám theo.

Từ rất xa đã trông thấy một thiếu niên dáng hao hao Lục Dương đang đứng tấn dưới nắng, bên cạnh là một phụ nữ trung tuổi, vẻ mặt xót thương ngắm nhìn đăm đăm.

"Dương sư huynh!" Liêu Tán Hoa từ xa đã vẫy tay, như bay chạy đến chỗ Lục Dương, trong khi đó Lục Dương chỉ liếc nhìn cô bé một cái, khẽ gật đầu.

Người phụ nữ nhìn thấy Liêu Tán Hoa, giật mình kéo cô bé lại: "Tiểu Hoa, sao cháu lại lên núi? Cha cháu biết không?"

"Suỵt!" Liêu Tán Hoa ngón trỏ che trước miệng, điệu bộ hết sức đáng yêu: "Bá mẫu, người đừng nói với cha cháu đấy!"

"Cháu thật là...!" Người phụ nữ trìu mến vuốt ve mái tóc của Liêu Tán Hoa, cười: "Đường núi khó đi, cháu nếu không cẩn thận bị thương, như thế chẳng phải càng khiến cha mẹ cháu lo lắng hơn sao."

"Không đâu, không đâu. Chúng ta là người luyện võ, cơ thể rắn rỏi sao có thể bị thương chứ!" Liêu Tán Hoa vỗ ngực tự hào.

Người phụ nữ và Liêu Tán Hoa đứng một bên thủ thỉ nói chuyện thường ngày, thi thoảng cả hai lại liếc mắt nhìn Lục Dương mồ hôi nhễ nhại dưới mặt trời gay gắt song không hề nhúc nhích. Mồi lần nhìn cậu ta, trong mắt hai người đều chứa đựng một thần thái riêng biệt, ở người phụ nữ trung tuổi là vẻ thương yêu, còn trong mắt của Liêu Tán Hoa là sự kính phục.

Lục Thanh nấp sau một tảng đá phía xa, nghiến răng nhìn sang. Bất kể là mẫu thân hay Liêu Tán Hoa, chỉ cần họ nhìn Lục Dương một lần là trong lòng hắn lại thêm một lần căn hận.

Đến khi Lục Dương thu công, Liêu Tán Hoa mới hớn hở nhảy đến bên cạnh, kéo tay gã gọi một câu ngọt lịm "Sư ca!". Trong mắt người phụ nữ cũng chất chứa niềm vui, tiến lại cầm khăn lau mồ hôi trên mặt gã. Vậy mà Lục Dương chỉ bình thản gật đầu, không chịu mất lấy một câu đáp lễ...

Không ai phát hiện bóng người cô đơn sau tảng đá. Khi Lục Thanh rời đi, cành cây bên cạnh bị vặn gẫy gập không thành hình, chỉ còn một lớp vỏ mỏng cố gắng níu giữ hai đầu không biết bao giờ mới lành lại.

Tận tối bà mẹ về đến nhà, biết cậu con trai út bỏ đi hái táo rồi bị cha đánh đòn cũng chỉ nói qua vài câu, không an ủi Lục Thanh, càng không hỏi vì sao hắn không luyện công mà bỏ đi hái táo. Có lẽ trong mắt bà, thậm chí trong mắt Tiểu Hoa, Lục Thanh mãi mãi chỉ là một người thừa, mãi mãi không thể bằng được đại ca Lục Dương từ nhỏ đã được cả môn phái coi là thiếu niên thiên tài...

Tối hôm đó, Lục Thanh không sao chợp mắt, chiếc gối dưới mặt ướt đầm...

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Lục Thanh đã là một thiếu niên 19 tuổi. Lục Dương chỉ lớn cậu ta mấy tuổi, hai người tuy không phải anh em song sinh nhưng lại giống nhau đến dị thường.

Mấy năm nay, Lục Dương vẫn ở lại trên núi, tuy sư công đã qua đời từ 4 năm trước, trên núi cũng chỉ còn lại một mình Lục Dương. Song gã vẫn cái tính khí không chịu khuất phục ấy, cho rằng trên núi thanh tịnh, không thích có người quấy rầy, bắt đầu tự sáng tạo "Phá thiên kiếm quyết", sau này cùng với hai đại tuyệt chiêu Thiên lang thập tam thức và Ngự kiếm quyết do Lục Trường Minh sáng tạo, được gọi chung là Kiếm Tông Tam Đại Tuyệt Học.

Mẹ khuyên can mãi không được, cộng với kỳ vọng quá cao của cha, cuối cùng đành để mặc gã một mình khổ luyện trên núi.

Lục này, Lục Dương đã đương nhiên là đệ nhất cao thủ của thế hệ thứ 37 Kiếm Tông, cộng với danh tiếng tuyệt học mà cậu ta tự sáng tạo được truyền ra ngoài, nhất thời thanh danh đã lên đến đỉnh điểm, trong thôn không ai là không biết đến. Tất cả mọi người đều tự hào về gã, thậm chí đã ngầm coi gã là Tân tông chủ...

Có điều, Lục Dương càng được ca ngợi càng nhiều, hận ý của Lục Thanh đối với vị ca ca của mình càng ngày càng mãnh liệt. Dù là đi đến đâu cũng đều có người luôn miệng xì xèo bên tai hắn: "Tiểu Thanh, đừng có suốt ngày lêu lổng chơi bời, hãy học đại ca cậu, đừng để anh cậu mất mặt chứ!"

Đúng! Bất luận cậu ta làm gì đều vĩnh viễn không thể bằng được anh trai. Nếu làm đúng thì cũng là điều tất nhiên, bởi lẽ hắn là em trai của Lục Dương. Nếu làm không đúng thì lập tức bị người ta thoá mạ, bởi hắn đã khiến Lục Dương mất mặt.

Đại ca! Cái gì cũng là đại ca! Đã mười mấy năm rồi Lục Thanh không có ngày nào ngủ ngon giấc. Cứ nửa đêm là hắn tỉnh dậy luyện công, điều đó đã trở thành thói quen mười mấy năm... Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lục Thanh ta không thể kém người, sẽ có một ngày ta bắt Lục Dương phải quỳ gối trước sự chứng kiến của tất cả Kiếm Tông!

Vượt qua Lục Dương trở thành mục tiêu duy nhất trong đời Lục Thanh. Thế nhưng ông trời không có mắt, dù cho nỗ lực đến đâu hắn mãi mãi cũng không bằng Lục Dương. Chí ít trong mắt cha mẹ hay những người trong thôn, Lục Thanh luôn chỉ là cái bóng của đại ca hắn.

Lục Thanh kiên cường nhẫn nhịn, nuốt tất cả những nhục nhã đó trong lòng. Tin rằng sẽ có một ngày hắn nhất định vượt qua Lục Dương, cho đến một lần... Không phải là chuyện võ công, nhưng lại khiến mọi giấc mơ của hắn sụp đổ...

Tối hôm đó khi trở về nhà, hắn vô tình nghe thấy cha mẹ đang thì thào to nhỏ bàn thân sự của Lục Dương và Liêu Tán Hoa. Với Lục Thanh, rõ ràng đó là tiếng sét giữa trời quang... Từ nhỏ hắn đã là bạn thanh mai trúc mã với Liêu Tán Hoa, quan hệ giữa hai người trong thôm ai cũng biết. Vì sao chứ?

Vì sao cha mẹ biết rõ quan hệ giữa hai trẻ, vậy mà còn muốn làm mối cho Lục Dương? Người Hoa muội thích là ta, ta cũng thích Hoa muội! Các người không thể tàn nhẫn như vậy chứ!

Lục Thanh lập tức xông đến Liêu gia, gọi Liêu Tán Hoa ra chất vấn, nhưng câu trả lời từ chính miệng Liêu Tán Hoa mới chính thức làm hắn sụp đổ..

"Thanh huynh, anh nói gì thế? Muội luôn xem huynh là anh trai mà...!"

"Bùng!"

Âm thanh tựa như sấm nổ bên tai... Anh trai? Từ trước đến giờ đều là Lục Thanh tự huyễn hoặc mình?

Lục Thanh chỉ thấy đầu óc rỗng không, lõm bõm câu được câu chăng của Liêu Tán Hoa: "Muội thích Dương ca, Dương ca là anh hùng… Cha muội nói Kiếm Tông không ai bằng được huynh ấy…"

Dương ca… Lục Dương... Tại sao chứ.......................!

Lục Thanh không còn nhớ mình đã trở về như thế nào, chỉ biết lúc tỉnh ra hắn mới thấy mình đã đứng trước cổng... Ngây ra nhìn khuôn mặt mình trong gương, Lục Thanh phát hiện bộ mặt của mình càng lúc càng trở nên tàn nhẫn.

Lục Dương! Là anh, đều tại anh! Vì sao anh không chết đi? Anh đã cướp mọi thứ của tôi! Gia đình của tôi, Tiểu Hoa của tôi! Lục Dương, tôi muốn anh phải chết! Những gì tôi không dành được, anh vĩnh viễn cũng đừng hòng có được!

Lục Dương!

Hai tháng sau, trong tiếng cười vui vẻ và lời chúc phúc của các trưởng bối, Lục Dương và Liêu Tán Hoa đã ấn định hôn ước. Có điều Lục Dương mê kiếm thành si, Phá Kiếm Quyết chưa hoàn thành, vì thế hôn sự với Liêu Tán Hoa mới bị lần lữa hết lần này đến lần khác.

Lục Thanh vẫn còn nhớ rất rõ, tối hôm đại ca Lục Dương và Liêu Tán Hoa đính hôn, hắn đã đau đớn đến nhường nào. Không dám đi nhìn khuôn mặt rạng rỡ e thẹn của Liêu Tán Hoa, hắn tìm đến trong một góc tối, cả người run cầm cập, nốc hết vò này đến vò khác...

Lục Dương, tại sao?

Tại sao tất cả những gì tốt đẹp đều thuộc về anh? Cha mẹ yêu chiều anh, từ nhỏ đến lớn không hề hỏi tôi lấy một câu, cả lúc tôi bệnh mẹ cũng chỉ quẳng cho gói thuốc tự uống, cha lại càng chửi mắng tôi vô dụng. Tất cả những điều đó tôi đã nhịn trong lòng, vì sao còn giành mất người con gái tôi yêu? Vì sao!

Lục Dương, tôi hận anh! Tôi….hận…….anh...................!

Nỗi nhục anh gây ra cho tôi, nỗi đau anh mang đến cho tôi, sẽ có một ngày tôi bắt anh phải đến gấp trăm nghìn lần!

Lục Dương, hãy chờ đấy! Những gì ta không có được, thà đạp đổ cũng không để cho ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK