Mục lục
Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tư Vũ chen vào nói: "Nếu không ngươi tìm một nơi nào ăn một chút gì trước đi?"

"Không sao không sao." Tên nước ngoài vẫy vẫy tay nói ra: "Ừm, lúc này công ty vẫn còn nghỉ trưa chưa bắt đầu làm, nếu không ta trước giúp các ngươi tìm chỗ nghỉ, buổi chiều lại đi phỏng vấn?"

"Ừ" Mười Một gật gật đầu

Tên nước ngoài nói: "Được rồi, các ngươi có dự định đi khách sạn hoặc nhà trọ nào không?"

Lúc này, thanh âm của Cuồng Triều vang lên trong tai Mười Một: "Trạm đổi xe thứ nhất, khách sạn Sunlight"

"Khách sạn Sunlight!" Mười Một nói

Tên nước ngoài nói: "Không thành vấn đề."

Tên nước ngoài chủ đề chuyển từ ngành giải trí Đông hải đến mặt ăn ở lữ hành, trên đường đều là một mình lầm bầm lầu bầu nhưng hắn vẫn không biết chán. Tuy nhiên không khỏi không bội phục tên nước ngoài này kiến thức rất rộng, ngay cả nhà nào trong một hẻm nhỏ ở Đông Hải có đồ ăn ngon hắn cũng biết, nếu như không phải rõ ràng về hắn thì thật có thể cho rằng hắn là người ở Đông Hải. Mười Một không tránh khỏi nghĩ tới Hầu Tử và Lãnh Dạ, phải chăng lính đánh thuê đều thích nói nhảm? Hầu Tử cũng như thế, Lãnh Dạ càng như vậy. Tuy nhiên so sánh lên, Hầu Tử càng khủng bố, miệng hắn căn bản lại không chịu ngồi yên, không ai nói chuyện với hắn, hắn cũng có thể tự tìm ra chủ đề để tự nói gần nửa ngày.

Tuy nhiên điều này cũng không phải là tâm lý của Hầu Tử có vấn đề, thân làm trong nghề nghiệp này, ai mà không có nhiều hoặc ít vấn đề tâm lý. Chỉ là mỗi người dùng phương pháp bất đồng để giảm áp lực tâm lý mà thôi. Có người thích hành hạ đối thủ, có người thích phân thây và mùi máu tanh, những cái này đều là sự trợ giúp cho họ.

Binh lính ai cũng dùng một loại phương thức để giảm bớt áp lực tích lũy lên bản thân hàng ngày. Nếu so sánh với Hầu Tử thì hắn cũng có thể coi là tốt lắm rồi.

Khách sạn Sunlight cách vị trí của bọn hắn không xa, đi qua mấy cái ngã tư là đến. Đây là một khách sạn chuẩn bốn sao, bên ngoài cao ốc trang trí rất huy hoàng. Tên nước ngoài đem xe dừng lại ở ngoài cửa, sau đó dẫn bốn người vào đại sảnh khách sạn, vừa đi vừa giới thiệu cho mọi người hoàn cảnh và sự nổi tiếng của khách sạn này. Tiến vào đại sảnh, tên nước ngoài không dẫn bọn họ thẳng đến chỗ phục vụ quầy bar, mà là một bên không ngừng nói, một bên mang bọn họ xuyên qua đại sảnh trực tiếp từ cổng sau đi ra.

Sau khi ra khỏi cửa, tên nước ngoài lại lấy ra một chuỗi chìa khóa xe. Bấm vào mặt trên của chiếc khóa, bên cạnh một chiếc xe phát ra một tiếng "Pip pip" nhỏ, đồng thời chiếc đèn vàng lấp lánh vài cái.

Lúc này, tên nước ngoài bỏ đi khuôn mặt hi hi ha ha tươi cười, ánh mắt sáng ngời, gương mặt bình tĩnh cẩn thận quan sát xung quanh, đồng thời hướng về phía mọi người vung tay nói: "Lên thôi!"

Tên nước ngoài vẻ mặt đột nhiên thay đổi làm cho mọi người phản ứng không kịp, vẫn còn Mười Một đem Dương Tư Vũ vào trong xe, vợ chồng Dương Tử Nghiệp lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng hấp tấp chui vào bên trong.

Tên nước ngoài và Mười Một là lên xe cuối cùng, hắn hỏi: "Có tên nào gần đây nữa không?"

Mười Một lắc lắc đầu

Tên nước ngoài giống như nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cuối cùng cũng xong."

Dương Tử Nghiệp xen vào hỏi: "Các ngươi…"

Tên nước ngoài vung tay ngắt lời nói: "Nơi này không an toàn, rời đi trước rồi nói."

Khởi động xe, tên nước ngoài lái chiếc xe màu đen có rèm che không đáng chú ý từ cổng sau khách sạn Sunlight đi ra. Đi được một đoạn, hắn đều vẻ mặt đề phòng nhìn vào gương chiếu hậu, cho đến khi chắc chắn không có người theo dõi mới thở ra một hơi, nói: "Cái đuôi theo chúng ta đã bị cắt đứt rồi."

Mười Một gật gật đầu không nói lời nào

Tên nước ngoài cười cường điệu mới tự giới thiệu: "Ta là Bạch Bì, Vận Mệnh chiến sĩ. Phùng lão bản bố trí ta ở nơi này tiếp ứng các ngươi."

Bất kể là Dương Tư Vũ hay là Dương Tử Nghiệp cũng sớm đã đoán được thân phận của tên nước ngoài, bởi vậy cũng không có cảm thấy giật mình.

Dương Tử Nghiệp hỏi: "Chúng ta bây giờ đi đâu vậy?"

"Ha ha, Dương tiên sinh không cần lo lắng, ta trước đưa các ngươi đi đến chỗ an toàn, sau ba ngày sẽ ngồi thuyền đi Tiểu Trùng Quốc. Lại từ Tiểu Trùng Quốc đi thẳng tới Ưng Quốc. Trên toàn bộ lộ trình, ta sẽ bảo hộ các ngươi an toàn đến được Ưng Quốc. Đến bên kia sẽ có người theo các ngươi, đến lúc đó các ngươi đã an toàn rồi."

Dương Tử Nghiệp lúc này mới nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: "Nhưng mà, chúng ta hộ chiếu cũng không mang theo?"

Tên nước ngoài cười, lắc đầu nói: "Không cần phải hộ chếu, tay chân của chúng ta đã sắp xếp xong xuôi, đến Tiểu Trùng Quốc rồi các ngươi sẽ có thân phận và hộ chiếu mới."

Nghe tên nước ngoài nói như vậy, Dương Tử Nghiệp mới hơi yên lòng. Bọn họ ra đi vội vã, ngoài một thân quần áo cùng với một ít tiền lẻ thì cái gì cũng không có. Lúc này hắn bắt đầu nghĩ, gia đình mình chỉ mang có một chút tiền, đến Ưng Quốc làm sao mà kiếm ăn.

Làm như nhìn ra băn khoăn của Dương Tử Nghiệp, tên nước ngoài từ gương chiếu hậu nhìn vào hắn, vừa cười vừa nói: "Phùng lão bản ở Đức Quốc lưu lại một khoản tài sản cho các ngươi, đến lúc đó các ngươi trực tiếp tìm được luật sư của hắn là có thể tiếp nhận được rồi." xem tại TruyenFull.vn

Dương Tử Nghiệp lại lo lắng nói: "Nhưng mà chúng ta không có biện pháp chứng minh thân phận của bản thân, đến lúc đó luật sư không tin thì chúng ta làm thế nào?"

"Ha ha, Dương tiên sinh không cần lo lắng, Phùng lão bản đã sớm nghĩ thông rồi. Tên luật sư kia cũng là người của chúng ta, sẽ không làm hỏng việc đâu."

Nghe tên nước ngoài nói như vậy, Dương Tử Nghiệp mới hoàn toàn yên tâm, từ đáy lòng nói: "Thật sự cảm ơn các ngươi."

"A, khách sáo. Chúng ta cũng là lấy tiền làm việc thôi."

Dương Tử Nghiệp lại hỏi: "Được rồi, ngươi mới nói, có người theo dõi chúng ta?"

"Ừ." Tên nước ngoài gật đầu nói: "Tuy nhiên bây giờ không có việc gì nữa, người theo dõi đã bị chúng ta bỏ lại rồi."

Dương Tử Nghiệp lo lắng hỏi: "Có phải người của Dương gia hay không?"

Tên nước ngoài suy nghĩ một chút, nói: "Cái này ta không rõ lắm, cũng có khả năng là Dương gia."

"Nhất định là Dương gia rồi, ngoài Dương gia ra không có ai đối phó với gia đình chúng ta cả." Dương Tử Nghiệp thở dài nói: "Bọn họ vẫn không chịu buông tha chúng ta a."

Tên nước ngoài vẻ mặt bình tĩnh cười nói: "Dương tiên sinh yên tâm đi, Vận Mệnh chúng ta đã nhận, đừng nói một cái Dương gia, cho dù là ba đại gia tộc chúng ta cũng có thể đem các ngươi an toàn đi Ưng Quốc."

Có lẽ là lời nói của tên nước ngoài làm Dương Tử Nghiệp an tâm, hắn hỏi: "Các ngươi là lính đánh thuê sao?"

"Ừm" Tên nước ngoài đáp, trên nét mặt hơi có chút khí thế kiêu ngạo: "Vận mệnh chúng ta đứng trong hàng những tổ chức lính đánh thuê quốc tế, mặc dù đã rất nhiều năm không chính thức bước vào giới lính đánh thuê nữa, tuy nhiên ai dám đụng đến khách hàng của chúng ta, chúng ta có thể làm cho bọn họ biết cái gì gọi là hối hận."

Sau khi nói xong lời này, tên nước ngoài lại hướng ánh mắt về phía Mười Một, ha ha cười nói: "Ta đã nghe nói ngươi, không nghĩ tới nhân vật trong truyền thuyết lại trẻ tuổi như vậy, ta vẫn cho là ngươi ít nhất cũng bốn năm sáu chục tuổi rồi!"

Dương Tử Nghiệp kinh hãi, sững sờ nói: "Các ngươi không phải cùng hội sao?"

"Cùng?" Tên nước ngoài giật mình, lập tức hiểu ý của Dương Tử Nghiệp, cười ha ha nói: "Đương nhiên không phải, vị bằng hữu này là trượng nghĩa ra tay mà thôi."

Dương Tử Nghiệp "À" một tiếng, không nén nổi hổ thẹn một chút.Hắn vẫn cho rằng Mười Một cũng là tay chân của Phùng Đán Toàn, trước kia nghe Mười Một không có nghĩa vụ cùng bọn họ ra nước ngoài, hắn còn từng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử mà suy đoán người này không đủ trượng nghĩa.

Giờ phút này nghe tên nước ngoài giải thích như vậy mới biết được hóa ra ban đầu là mình hiểu lầm người ta, vội vàng khách sáo hướng Mười Một nói: "Cám ơn ngươi!"

Mười Một lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, không có phản ứng gì nhiều hơn. Trầm mặc một hồi, Mười Một hướng tên nước ngoài hỏi "Bây giờ đi đâu đây?"

"Bạch Đà sơn" Tên nước ngoài nói. "Chúng ta ở Bạch Đà sơn đã thuê dài hạn một dãy biệt thự, trước cứ vào trong đó ở vài ngày, sau ba ngày sẽ đi thuyền đến Tiểu Trùng Quốc. Chỉ cần lên máy bay ở Tiểu Trùng Quốc, chúng ta đã an toàn rồi." Dừng một chút, tên nước ngoài lại cười nói: "Tuy nhiên trên đường có thể không yên ổn, chúng ta còn phải dừng lại đổi xe vài lần."

"Chỉ có một mình ngươi hộ tống?" Mười Một hỏi.

"Còn có một người." Tên nước ngoài nói. "Tuy nhiên hắn tạm thời sẽ không lộ diện gặp mặt chúng ta, bây giờ hắn đang âm thầm hộ tống chúng ta đấy. Đợi đến Bạch Đà sơn hắn sẽ ra mặt."

Nghe tên nước ngoài nói bọn họ còn có người hộ tống, Mười Một không tránh khỏi đem tầm mắt dời về phía ngoài cửa sổ. Trên một đường này ngoài vài cái người theo dõi, hắn không có phát hiện còn có người đang âm thầm đi theo. Đối tượng bản lĩnh theo dõi lợi hại đến ngay cả Mười Một cũng phát hiện không được. Hay là căn bản hắn không có đi theo?

Tuy nhiên nghĩ đến đối phương là Vận Mệnh, Mười Một cũng bình thường trở lại. Nếu như thật sự không có một chút bản lĩnh hơn người thì Vận Mệnh cũng sẽ không thể sau hơn hai mươi năm giấu tung tích mà vẫn "thịnh danh bất suy".

* thịnh danh bất suy: tiếng tốt không suy giảm.

"An toàn chứ?" Mười Một hỏi.

Tên nước ngoài hiểu ý tứ của hắn, cười nói: "Thủ lĩnh nói ở trong biên giới Long Quốc rất an toàn, chỉ cần ngươi ra mặt, Dương gia cũng không dám dễ dàng động thủ. Tuy nhiên ra khỏi Trung Quốc phải cẩn thận, người của Dương gia không dám động không có nghĩa là Trương gia không dám. Trương gia căn cơ không có ở đây, không cần băn khoăn Long Hồn. Chúng ta lần này động đến mặt mũi bọn họ, khó bảo toàn bọn họ sẽ không động thủ cướp người. Cho nên chúng ta ở Tiểu Trùng Quốc và Ưng Quốc đều bố trí người bảo vệ, đến lúc đó cho dù Trương gia đến cướp, chúng ta cũng có tự tin đem bọn họ đánh lui."

Nghe tên nước ngoài nhắc đến Trương gia, Dương Tử Nghiệp mới nghĩ đến bản thân đã để sót Trương gia. Trương gia thế lực cũng không yếu hơn Dương gia, với lại Trương gia là lấy buôn lậu súng đạn để lập nghiệp, có tiếng lòng dạ độc ác. Nghĩ tới đây, Dương Tử Nghiệp lại một trận lo lắng nói: "Cho dù chúng ta đến Ưng Quốc rồi, Trương gia có thể hay không chịu từ bỏ ý đồ?"

Tên nước ngoài cười nói: "Điểm này các ngươi có thể yên tâm, Vận Mệnh chúng ta cũng có một chi nhánh ở Ưng Quốc, thủ lĩnh đã sớm mệnh lệnh cho bọn tiểu nhị ở bên kia chăm sóc các ngươi. Chỉ cần đến Ưng Quốc rồi, cho dù Trương gia lộ liễu chạy tới cướp người chúng ta đều không cần sợ. Nếu như các ngươi vẫn không yên lòng, chúng ta có thể giúp các ngươi liên hệ vài tổ chức nổi danh, mời vài bảo tiêu hạng nhất đến đó bảo vệ an toàn cho các ngươi. Đương nhiên chi phí mời bảo tiêu tương đối cao, tuy nhiên thủ lĩnh nói nếu các ngươi tài chính không đủ, chúng ta có thể cho các ngươi mượn một ít."

Nói đến việc mời bảo tiêu, ánh mắt tên nước ngoài không nén vẻ nổi tiếc liếc về phía Mười Một đang ngồi yên lặng. Đối với sự tích của Mười Một, bên trong Vận Mệnh không ít người rõ ràng, nếu như hắn chịu đi ra làm bảo tiêu, tin tưởng đó sẽ là nhóm bảo tiêu đỉnh cao nhất thế giới. Nếu như hắn chịu đại diện bảo vệ Dương gia ba người, tin tưởng bất kể bao nhiêu người Trương gia đến đều phải chịu thiệt thòi lớn.

Mười Một nhận ra được tên nước ngoài đang nhìn mình, tuy nhiên hắn không biết ý nghĩ trong lòng tên nước ngoài, cũng không hứng thú biết, ánh mắt bình tĩnh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Bạch Đà sơn cách nội thành Đông Hải không xa, tuy nhiên tên nước ngoài sợ có người theo dõi, cho nên lái xe lòng vòng ở nội thành, trên đường đổi qua đổi lại hai chiếc xe. Cũng không biết bọn họ chuẩn bị tốt nhiều xe như vậy từ khi nào, mỗi chỗ cố định đều đỗ một chiếc, lòng vòng một đoạn dài, sau đó lại chạy tới một chỗ dừng xe mới. Những chiếc xe này mỗi chiếc màu sắc đều bất đồng, duy chỉ có điểm giống nhau là đều không đáng chú ý, là dạng xe chỗ nào cũng thấy.

Ngồi trên chiếc xe thứ tư, sau khi lại tiếp tục lòng vòng quanh thành phố mấy vòng lớn, tên nước ngoài có thể là thu được thu được tín hiệu an toàn của đồng bạn, lúc này mới trực tiếp lái xe hướng Bạch Đà sơn mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK