Mục lục
Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật lâu sau, hai cặp môi nhẹ nhàng tách ra, Âu Dương Nguyệt Nhi tựa đầu vào vai Mười Một, thầm thì bên tai hắn: "Khi mệt mỏi, anh hãy trở về. Em sẽ chờ anh, chờ anh cả đời này."

Sau đó nàng đẩy Mười Một ra, một dòng nước mắt lăn dài trên má, nàng không xoay người nhìn hắn nữa mà chạy thẳng về phía Vấn Thiên và Chiến Hồn.

Mười Một đứng đó ngơ ngác nhìn theo bóng nàng càng ngày càng xa, ngón tay đưa nhẹ qua bên má, quệt lên một giọt nước mắt. Đó là dấu vết Âu Dương Nguyệt Nhi lưu lại, là nước mắt nàng, cũng đại diện cho trái tim của nàng lúc này, một trái tim đang rất tổn thương.

Hắn đặt giọt lệ này lên môi, nhẹ nhàng nuốt vào trong, thật ấm, thật mặn.

Thở dài một hơi, Mười Một thu lại tâm tình, nhanh chóng chui vào và biến mất tronh một ngõ nhỏ tối đen.

Cùng lúc đó, ở giữa con đường.

Mắt Vấn Thiên và Chiến Hồn đồng thời ánh lên, vì họ cùng lúc nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Nhi đang từ phía xa xa chạy tới. Nàng vừa rảo bước vừa không ngừng lau mắt, dường như nàng đang khóc, hơn nữa còn là khóc rất thương tâm.

Vấn Thiên và Chiến Hồn đưa mắt nhìn nhau, Vấn Thiên nháy mắt ra hiệu, Chiến Hồn lập tức lui vào trong đám người, rồi trong lúc không ai chú ý nhanh chóng lắc mình tiến vào trong một con hẻm ngỏ, ngược với hướng Âu Dương Nguyệt Nhi đang đi tới.

Sau khi Chiến Hồn rời đi, Vấn Thiên cũng cố gắng không làm người khác chú ý, nhanh chóng tiến về phía Âu Dương Nguyệt Nhi.

Âu Dương Nguyệt Nhi vốn là một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, một diva xuất hiện chắc chắn thu hút sự chú ý của công chúng. Nhưng vào lúc nào, thứ nhất là do không ai ngờ diva có vẻ đẹp động lòng người này lại đột nhiên xuất hiện sau lưng mình, hai là vì mọi người đều đang bị hấp dẫn do vụ nổ của hơn mười chiếc xe. Cho nên, khi Vấn Thiên tới bên Âu Dương Nguyệt Nhi, vẫn chưa có ai phát hiện diva đang cúi đầu khóc tấm tức này này.

Vấn Thiên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi, giữ chặt cánh tay nàng, khẽ gọi: "Nguyệt Nhi."

Âu Dương Nguyệt Nhi giật mình ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt vẫn còn ánh lệ, có chút vẻ đề phòng nhìn người đàn ông trung niên cỡ tuổi cha mình đang đứng trước mặt.

Vấn Thiên cười cười, khẽ nói: "Đừng sợ, ta là bạn của cha cô."

Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn đề phòng hắn, lên tiếng hỏi dò: "Long Hồn?"

Vấn Thiên sửng sốt, lập tức đưa ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía tòa nhà lớn mà Âu Dương Nguyệt Nhi vừa chạy ra, có điều không phát hiện ra bóng dáng của người mà hắn muốn tìm.

"Làm sao cô biết Long Hồn? Là hắn nói cho cô?"

Âu Dương Nguyệt Nhi gật gật đầu.

"Hắn ở đâu?"

Âu Dương Nguyệt Nhi lại lắc lắc đầu.

Vấn Thiên cười cười, nói: "Long Hồn, cái tên này mình cô biết là được rồi, từ nay về sau, đừng nói ra ngoài, càng không nên nói cho người khác biết về thân phận của ta."

Vấn Thiên nói xong liền hướng về phía nàng vẫy vẫy tay: "Cô đi theo ta!"

Âu Dương Nguyệt Nhi liền ngạc nhiên hỏi: "Đi đâu?"

Vấn Thiên cười nói: "Cô còn đứng đây nữa, bị người ta chú ý đến là không đi nổi đâu. Cô cũng không muốn mình xuất hiện trên ống kính dưới bộ dạng này chứ?"

Âu Dương Nguyệt Nhi cúi đầu nhìn quần áo mình, bên trên có mấy chỗ bẩn, còn có mấy chỗ bị dính máu, đều là do dính từ người Mười Một vào.

Vấn Thiên đi chắn trước nàng, hơn nữa Âu Dương Nguyệt Nhi còn cố ý lấy mái tóc dài che mặt mình đi. Mặc dù có người chú ý tới nàng và Vấn Thiên, nhưng không thể nhận ra cô gái này chính làÂu Dương Nguyệt Nhi, mỹ nhân ngàn người luyến vạn người mê. Cũng may mà như thế, nếu không với bộ dạng này của Âu Dương Nguyệt Nhi mà xuất hiện trên TV, sợ là sẽ lại gây ra một trường chấn động.

Vấn Thiên dẫn theo nàng lén đi lên một chiếc xe cảnh sát, sau đó gọi điện cho Âu Dương Bác. Sau khi Âu Dương Nguyệt Nhi nói chuyện với cha mình xong thì mới hoàn toàn không còn đề phòng gì Vấn Thiên Nữa.

Âu Dương Bác vẫn như cũ, nói chuyện với giọng đều đều nhàn nhạt, tựa như người bị bắt cóc không phải là con gái ông ta vậy, nhưng trong những câu nói lại vẫn lờ mờ lộ ra sự quan tâm tới nàng.

Âu Dương Bác đã biết việc quân đội ở Ôn Thành xảy ra chuyện, ông ta lo rằng trong cảnh sát cũng đã có người bị Huyết Mân Côi xâm nhập, cho nên không muốn để cảnh sát Ôn Thành hộ tống Âu Dương Nguyệt Nhi trở về. Ông ta bảo Âu Dương Nguyệt Nhi đi theo bên cạnh Vấn Thiên, cho đến khi gặp người do chính ông ta phái tới đón nàng mới thôi.

Buông điện thoại, trên mặt Âu Dương Bác lộ ra nét cười mỉm hiếm gặp, lông mày vốn nhíu chặt của ông đã giãn ra, nhìn vào như thoáng cái đã trẻ ra rất nhiều.

"Thế nào?" Tửu Quỷ ngồi trên ghế sô pha lắc lắc bình rượu trong tay, ngửa đầu uống một hớp lớn, miệng lầm bầm nói: "Ta nói rồi, thằng tiểu hỗn đản kia đi nhất định sẽ làm được việc. Mới có hai ngày đã tìm được người trả lại cho ngươi rồi đó."

Âu Dương Bác cười cười, sau đó lại lộ ra một tia lo lắng, đoạn nói: "Nhưng lần này việc nó gây ra cũng quá lớn."

Tửu Quỷ nhíu mày cười khổ nói: "Cũng không thể trách nó, lần này là Huyết Mân Côi quyết tâm giết nó mà."

"Ta biết không phải nó sai, nhưng nó cũng không tránh khỏi phần trách nhiệm này."

Tửu Quỷ giơ bình rượu nói: "Cho nên sau khi chúng ta họp xong, ta lập tức tới tìm ngươi."

"Tìm ta?" Âu Dương Bác giương cặp mắt trắng dã tức giận nói: "Là tìm ta để giúp ngươi chùi đít sao?"

"Hắc, đừng có nói khó nghe vậy. Có điều chuyện này, ngoại trừ ông ra thực không còn ai có thể làm được."

Âu Dương Bác lắc lắc đầu nói: "Ta sẽ không thiên vị nó, song chuyện lần này quả thật không phải nó sai, ta sẽ xử lý công bằng."

Tửu Quỷ nhảy nhót trên ghế sô pha cười nói: "Có lời này của ngươi, ta cũng yên tâm. Đi đây đi đây, còn không về là lão quỷ Liệt Tửu đó lại chất vất ta cho coi."

Tửu Quỷ vung vẩy bình rượu trong tay, nói: "Song, ta nói này Âu Dương, con người ngươi thật sự là càng già càng keo kiệt, loại rượu này cũng có thể đưa ta ư? Bình rượu này ta không lấy đâu, lần sau nhớ phải là lấy loại xịn xịn ra đó!"

Âu Dương Bác nở nụ cười khổ, lão Tửu Quỷ khỉ gió này căn bản là muốn tìm cớ uống rượu của ông ta.

"À, đúngrồi." Tửu Quỷ mới vừa đi được hai bước, bỗng dừng lại, xoay người nói: "Chuyện của con trai ông, chúng ta đã có tin tức."

"Ồ?" Sắc mặt Âu Dương Bác không hề biến đổi, nhưng trong mắt lại ánh lên những tia xúc động, bán đứng nội tâm ông ta.

"Đừng có mừng vội, đây cũng chẳng thẻ tính là manh mối gì, chỉ đáng gọi là chút đầu mối thôi." Tửu Quỷ vuốt vuốt mũi, nhìn trái nhìn phải, đi đến cạnh Âu Dương Bác thấp giọng nói một câu chỉ để hai người nghe được.

Sắc mặt Âu Dương Bác đột nhiên biến đổi, cho đến giờ phút này ông ta mới thực sự chấn động. Tửu Quỷ chỉ nói có bốn chữ, nhưng bốn chữ này lại khiến Âu Dương Bác ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Ông ta đưa mắt nhìn Tửu Quỷ thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tửu Quỷ vỗ vỗ vai Âu Dương Bác, sau đó xoay người đi khỏi thư phòng.

Cho đến khi cửa phòng lại một lần nữa đóng lại, Âu Dương Bác mới thu ánh mắt đang sững sờ nhìn về phía trước bàn làm việc kia lại, cũng không biết ông ta đang suy nghĩ vấn đề gì. Rất lâu lâu sau, Âu Dương Bác mới lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu rồi cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc bấm một dãy số ông ta không hy vọng gọi đến nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK