Mục lục
Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Viễn, tha thứ cho tôi không cách nào tiếp nhận cảm tình của anh. Tôi thiếu nợ một người, phải dùng cả đời để trả nợ. Có lẽ trong mắt hắn, sự tồn tại của tôi có thể có, có thể không, nhưng mà đối với tôi mà nói, hắn sẽ là toàn bộ kiếp này. Tôi không cầu xin gì, chỉ hi vọng có thể yên lặng đứng ở sau hắn, vì hắn âm thầm nỗ lực. Cho dù có dùng hết cả đời này cũng vô oán vô hối…

Ngay khi xe của Trương Viễn dừng ở dưới tòa nhà Vân Thiên, ngay lúc Nguyễn Thanh Ngữ uể oải từ chối tâm ý của Trương Viễn muốn tiễn nàng lên trên, một mình đi vào đại sảnh thì hai người đều không có chú ý tới, trên mép sân thượng tòa nhà đối diện ngã tư bên kia, một thân ảnh cô ngạo đang đưa mắt nhìn nàng đi vào đại sảnh, tận cho đến khi Nguyễn Thanh Ngữ bật đèn trong nhà lên, thân ảnh kia cũng đồng thời biến mất.

Mười Một đã trở về, lúc Nguyễn Thanh Ngữ còn đang dạy thêm cho Trương hân Hân thì Mười Một đã quay về nhà. Nhìn mỗi ngõ ngách trong phòng đều được chà lau sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hắn biết rằng đây đều là công lao của Nguyễn Thanh Ngữ. Mỗi ngày, mặc kệ công việc có nhiều thêm có muộn thêm, nàng đều không thay đổi tới nơi này vì hắn mà quét dọn phòng. Chỉ hi vọng khi hắn quay về có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Tiểu nha đầu cố chấp, cớ gì phải khổ như vậy.

Khi nhìn thấy Nguyễn Thanh Ngữ trở về nhà, sau khi xác nhận nàng an toàn, Mười Một lại đi đến nhà Trương hân Hân, lúc này Mười Một đã dịch dung, mặc dù hiệu quả không được chân thật như chế phẩm YR-03 kia của tiến sĩ điên, nhưng mà Mười Một với kĩ thuật hóa trang siêu cao vẫn còn có thể đánh lừa rất nhiều người.

Chặn lại một chiếc taxi đi đến dưới nhà Trương Hân Hân, Mười Một tìm một góc chết thị giác không thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, một mình ngây người thật lâu. Hắn vẫn đang nhìn về cửa sổ đang sáng đèn trên tầng 5 tòa nhà A, muội muội của hắn ở ngay bên trong đó.

Cách nhau một cánh cửa, nhưng là chỉ xích thiên nhai (gần nhau tấc gang mà biển trởi cách mặt), ta ở đầu này, ngươi ở đầu kia. Rõ ràng đều đang nghĩ đến nhau, nhưng lại không thể xuất hiện trước mặt người kia.

Mười Một móc ra chiếc di động mà Diệp Kiếm đưa cho hắn, dựa vào vết tích thâm sâu nhất trong ký ức, bới ra một chuỗi số quen thuộc nhưng vẫn không dám bấm lên hàng phím số.

"A lô?" Âm thanh kéo dài vang lên vài tiếng, trong điện thoại truyền ra một thanh âm thiếu nữ rất ngọt ngào.

Mười Một không nói gì, chỉ là đứng trong bóng đêm, di động dán chặt trên lỗ tai, khóe miệng dãn ra thành một nụ cười.

"A lô? Ai đấy? Không nói là ta dập máy đấy!"

"Ta còn nợ em một món quà sinh nhật, em muốn cái gì?" Lúc này thanh âm của Mười Một không hề băng lãnh, mà là một loại giọng nói sau khi trải nghiệm đời, mang theo mệt mỏi trầm trầm tìm kiếm một bến đậu gọi là "nhà".

Lúc này, hắn không phải là gã sát nhân vô số kia, khiến người ta nói đến mà biến sắc, danh động Tây phương, trên đầu mang theo vô số hào quang truyền kì bài danh đệ nhất trên sát thủ bảng – Băng sát thủ. Cũng không phải là Mười Một - kẻ sống trong đao quang kiếm ảnh, khiến vô số người hận không thể xẻ thịt lột da, ăn tươi nuốt sống, hắn chỉ là một lãng tử mệt mỏi, một người anh trai tưởng nhớ em gái.

Thiếu nữ ở đầu kia điện thoại kinh hô một tiếng, sau đó trầm mặc, một lát sau truyền đến tiếng nghẹn ngào, thanh âm run rẩy nói: "Sở Nguyên ca ca?"

Mười Một hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đáp: "Xin lỗi, Hân Hân."

Xin lỗi? Mười Một lần đầu tiên trong đời nói lời xin lỗi với người khác. Lúc từng giết người như ngóe, trên hai tay dính đầy máu của vô số tính mạng vô tội, hắn chưa từng nói qua hai chữ "xin lỗi" này. Điều thứ 6 chương số 10 trong giáo quy của huấn luyện doanh: vĩnh viễn không được nói "xin lỗi". Bởi vì sau khi ngươi nói ra hai chữ đó, ý nghĩa đã cách xa mục đích cuối cùng của khóa huấn luyện tại huấn luyện doanh. Lúc tại Huấn luyện doanh, ai nói ra hai chữ này, người đó phải chết. Bên ngoài huấn luyện doanh, nói ra hai chữ này đồng dạng cũng sẽ chết.

Không được có tình cảm, không được có gánh nặng, đây vốn chính là một thế giới lấy mạnh hiếp yếu, nhược giả không có tư cách tiếp thụ lời xin lỗi của cường giả. Mà cường giả lại càng không được nói xin lỗi với một người nào đó, bởi vì hai chữ đó sẽ khiến một cường giả biến thành nhược giả.

Mười Một cho tới giờ cũng chưa từng nói hai chữ xin lỗi này, trong thế giới của hắn chỉ có máu và giết chóc, không có thương sót và áy náy. Nhưng mà lúc này đây, hắn thật sự cảm thấy áy náy rồi, áy náy thật sâu đối với muội muội này.

Hắn từng thề phải bảo vệ thật tốt Sở Hải Lan và thân nhân, hắn từng thề sẽ không để cho Hân Hân bị tổn thương. Nhưng mà hắn không có tuân thủ lời thể của chính mình, thậm chí chính là do sự xuất hiện của hắn, Trương Hân Hân mới từ trong một thế giới yên bình bị lôi kéo vào trong vòng nguy hiểm, thậm chí thiếu chút nữa vì hắn mà táng mạng. Nếu như Trương Hân Hân lúc đó thực sự chết đi, Mười Một chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

"Anh, anh ở đâu? Em rất nhớ anh!" Trương Hân Hân nghẹn ngào kêu lên: "Em biết anh sẽ đến gặp em. Em biết anh nhất định quay lại tìm em. Hu hu... Anh xấu… "

Lời của Trương Hân Hân vĩnh viễn đều dễ thương như vậy, đáng yêu như vậy. Mười Một đã cười, nụ cười phát ra từ nội tâm.

Hai người đều không nói gì, một người khóc lóc nói không nên lời, một người đang yên lặng nghe tiếng khóc của muội muội. Có lẽ giờ phút này đối với hắn mà nói, tiếng khóc này thật sự rất ấm áp rất êm dịu.

Khóc thật lâu, Trương Hân Hân mới dần dần ngừng lại, nghẹn ngào hỏi: "Anh, anh đang ở đâu?"

"Anh…" Mười Một ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm không ánh sao, tầm mắt lại di chuyển về cửa sổ sáng đèn trên lầu 5, nói: "Tại một nơi rất xa."

Trương Hân Hân khụt khịt cái mũi nói: "Vậy chừng nào thì anh quay trở lại? Em rất muốn gặp anh."

"Chờ ta làm xong việc, sẽ quay trở về."

"Vậy phải mất bao lâu?"

"Rất nhanh thôi."

Trương Hân Hân không dễ dỗ dành nói: "Anh không gạt em chứ?"

"Ừm"

"Anh, đây có phải là số điện thoại anh đang dùng không? Sau này em có thể tìm anh theo số này được không?"

Mười Một chợt buồn cười, nha đầu này qua lâu như vậy, nhưng vẫn không nghĩ tới muốn buông tha cho hắn. Mười Một nhẹ nhàng nói: "Gọi xong cuộc đàm thoại này, cái di động này sẽ phải vứt đi."

Trương Hân Hân gấp gáp kêu lên: "Vậy ta sau này tìm anh như thế nào?"

"Không nên tìm anh, đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ quay về."

"Nhưng mà, anh …"

"Hân Hân, ngoan ngoãn ở trong nhà, thời gian này, kinh thành sẽ không yên bình đâu."

"Biết rồi." Lúc Trương Hân Hân nói câu này, Mười Một có thể tưởng tưởng tới bộ dạng cái miệng nhỏ đáng yêu của nàng đang chu lên.

"Cứ như vậy đi, hãy tự chiếu cố thật tốt cho mình." Mười một vừa nói xong không hề cho Trương Hân Hân cơ hội nói chuyện qua di động nữa. Trong phòng trên tầng 5, Trương Hân Hân đột nhiên hét lớn vào điện thoại: "Oa, quà sinh nhật của em." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đáng tiếc điện thoại đã dập rồi, có gọi lại nhưng lại bị đối phương tắt máy.

Nhìn điện thoại di động, Trương Hân Hân trên mặt có vương ngấn lệ, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, tự nhủ: "Lại gạt em lần nữa, được rồi, vậy phần quà sinh nhật không thể để anh dễ dàng qua cửa như vậy."

Quay đầu lại nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, Trương Hân Hân có chút xuất thần.

Anh, anh có khỏe không? Anh vẫn đang sống cái loại cuộc sống này sao? Có biết em rất lo lắng cho anh không? Anh, anh nhất định phải bình an trở về. Em sẽ chờ anh, còn có phần quà sinh nhật mà anh nợ em …

Dưới tòa nhà, Mười Một rút di động ra, tiện tay ném nótrên bãi cỏ. Ngẩng đầu nhìn lại tầng năm một cái, đột nhiên xoay người, nhãn thần đã khôi phục máu xám lạnh lùng, không hề lưu luyến, lẳng lặng rời đi.

Khoảng cách xa nhất trên đời, không phải khoảng cách giữa sinh và tử, mà là rõ ràng đứng trước mặt bạn, nhưng bạn lại phải làm bộ không hề để ý tới.

Khoảng cách xa nhất trên đời, không phải là rõ ràng đứng trước mặt bạn, nhưng bạn lại phải làm bộ không hề để ý tới. Mà là dùng một trái tim lạnh lùng, đào ra một hồ sâu vĩnh viễn không thể vượt qua giữa mình và người mình quan tâm.

Hân Hân, xin lỗi. Anh có chuyện phải làm, nếu anh có có thể sống quay lại, anh sẽ bảo vệ em, cả đời làm ca ca của em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK