Mục lục
Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Băng Mộng vội vã dùng hai tay giữ chặt cái cổ tay đang cầm theo mảnh thủy tinh định đâm xuống của Khôn Ca, hai người lập tức rơi vào thế giằng co. Một nam nhân cưỡi trên người một nữ nhân, không phải để vui vẻ mà là vì muốn mau chóng giết chết nàng ta. Hai tay nắm chắc mảnh thủy tinh dùng hết sức lực đâm xuống, bàn tay của hắn sớm đã bị mảnh thủy tinh cắt cho bị thương, dòng máu theo mặt kính trơn bóng chảy xuống ào ào. Mà hai tay nữ nhân kia thì đang giữ chặt hai tay nam nhân, ngăn cản mảnh thủy tinh trong tay hắn đâm xuống.

Có điều nữ nhân sức lực trời sinh thường yếu hơn nam nhân, Băng Mộng tuy đã từng được huấn luyện nhưng Khôn Ca cũng không kém. Trong lúc giằng co, một đầu của mảnh thủy tinh nhọt hoắt kia đã chậm rãi di chuyển xuống dưới, cách một con mắt của Băng Mộng càng ngày càng gần.

Hai người đều là liều mạng dùng ra toàn bộ sức lực, một người muốn chạy trốn thì nhất định phải mau chóng giải quyết đi sự phiền phức trước mắt này, nếu không đợi khi đồng bọn của cô ta đuổi đến thì khỏi cần chạy nữa. Người kia thì chỉ đơn thuần là muốn sống sót, cũng chỉ đành cố gắng hết sức bảo vệ bản thân.

Đột nhiên, phần bụng dưới của Băng Mộng ưỡn mạnh lên trên, Khôn Ca đang cưỡi trên bụng nàng nhất thời không để ý, không ngờ lại bị đẩy qua một bên, cả thân hình lật qua đỉnh đầu Băng Mộng. Nhưng trong lúc ngoan cường kháng cự, Băng Mộng cũng bị mảnh thủy tinh vạch bị thương bên má, nhưng điều này so với việc bị chọc mù một con mắt đã có thể tính là một kết quả rất tốt rồi.

Trên người Băng Mộng không còn bị hạn chế gì nữa, nhảy bật người dậy, vừa muốn xoay người truy kích thì bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng động vang lên. Nàng lập tức nhào người về phía trước theo ý thức, mảnh thủy tinh đã cắt cho mặt nàng bị thương vừa khéo lướt sát qua trên da đầu. Khi Băng Mộng quay đầu lại, Khôn Ca sớm đã chạy xa.

Băng Mộng cắn chặt răng, hai mắt bắn ra những tia sát cơ ào ào, lúc này nàng thực sự đã tức giận. Móc khẩu súng lục giảm thanh bên hông ra hướng về phía Khôn Ca liên tiếp bắn ra hai nhát, nhưng đều bị những động tác như biết trước của Khôn Ca tránh khỏi. Băng Mộng hừ một tiếng muốn đuổi theo, đúng vào lúc này một bóng người "vù" một tiếng lướt qua bên cạnh nàng đuổi theo Khôn Ca, kéo theo một luồng kình phong lạnh buốt sạt qua mặt Băng Mộng.

Băng Mộng đầu tiên là bị người đột nhiên nhảy ra này dọa cho giật nảy mình, thân là một cận chiến thủ, bị người ta áp sát đến bên cạnh mà không ngờ lại không phát giác ra chút nào. May mà người này là đuổi theo Khôn Ca, không có địch ý với nàng, nếu không hắn mà ở phía sau lặng lẽ cho nàng một đao, sợ rằng nàng đến cả chuyện mình vì sao mà chết cũng không biết.

Cận chiến thủ và các hệ chiến đấu khác không giống nhau, bọn họ là thích khách, là những bóng đen trong màn đêm, cũng là loại người có sức cảm nhận đốI với hoàn cảnh xung quanh mạnh nhất. Giới lính đến thuê cho đến hiện giờ vẫn vì chuyện cận chiến thủ có được tính là một môn thuộc chủ chiến hệ hay không mà tranh cãi không thôi, nguyên nhân chính là vị có rất nhiều nhiệm vụ trà trộn ám sát không có cận chiến thủ thì không được. Chẳng hạn như muốn lặng lẽ vượt qua tầng tầng lớp lớp những vệ sĩ để đến bên cạnh nhân vật mục tiêu, lặng lẽ giết chết hắn và phải không để có người nào biết, loại nhiệm vụ thế này chỉ có cận chiến thủ mới hoàn thành nổi. Bởi lẽ trong tất cả các hệ chiến đấu, cận chiến thủy cần phải áp sát vào thú mới có thể phát huy khả năng, mà trong thời đại của vũ khí nóng, cách làm này chẳng nghi ngờ gì chính là đi chịu chết. Chỉ cần bị người ta phát hiện, từ xa bắn cho ngươi một phát thì còn áp sát cái khỉ gì được nữa. Cho nên yêu cầu khi đào tạo ra cận chiến thủ rất hà khắc, một cận chiến thủ ưu tú có thể lặng lẽ đi trong bóng đêm mà không bị người ta phát hiện, hơn nữa chỉ cần có người áp sát tới, bọn họ thậm chí còn có thể phát giác ra nguy hiểm sớm hơn bất kỳ hệ chiến đấu nào khác.

Băng Mộng trước nay luôn rất tự tin về sức cảm nhận của bản thân mình, lúc trước khi ở trong biệt thự cùng với bọn Lãnh Dạ và Walter, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu từng vô số lần muốn lén nhìn trộm nàng và Tuyết Linh Nhi tắm trần ở suối nước nóng, đều bị nàng phát giác ra ngay, nhờ đó mới có thể chỉnh cho Hỏa Điểu và Lãnh Dạ thảm như vậy.

Nhưng lúc này, không ngờ lại có người từ phía sau chạy ngang qua nàng, khi làm nổi lên một luồng gió nàng mới có cảm giác, điều này sao có thể không khiến nàng cả kinh cơ chứ? Dường như trừ Mười Ba ra, trong ấn tượng của nàng chẳng còn cao thủ nào có thể hoàn toàn che giấu khí tức của bản thân đi như vậy cả.

Khi nhìn rõ người vừa chạy ra đó không ngờ lại là Mười Một, Băng Mộng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó biến thành không cam tâm. Mười Ba rất ít khi khen ngợi người khác, nhưng hắn từng không chỉ một lần khen Mười Một. Lúc này Băng Mộng mới thực sự phát hiện Mười Một quả thực có chỗ lợi hại của hắn. Nhưng nàng quả thực không cam lòng, nàng không muốn bị Mười Một đè lên đầu, nàng muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, nàng không kém hơn Mười Một.

Khẽ hừ một tiếng, Băng Mộng lập tức cong lưng lại, hệt như một con mèo hoang lao vọt về phía trước, thân ảnh hệt như một luồng khói đen đuổi sát theo.

Cùng lúc này, cuộc chiến trong phòng cũng đã gần đến hồi kết. Dưới sự giáp kích từ ba mặt của bốn người Tuyết Linh Nhi, Hỏa Điểu, Lãnh Dạ và Mười Một, ba kẻ kia đừng nói là chạy trốn, đến cả nhục nhích một bước cũng không làm được. Chỉ có thể trốn sau tấm bàn chẳng hề an toàn đã được lật lên kia để tìm cơ hội.

Trong đó Hỏa Điểu là đánh có bài có bản nhất, sau khi đập vỡ cửa sổ thủy tinh Hỏa Điểu liền đứng ngay ở ngoài cửa sổ không hề tránh né, đưa khẩu súng lên mà bắn rào rào loạn xạ một tràng vào trong. Phong cách chiến đấu của hắn và Hầu Tử có chút giống nhau, đều là loại thích nhắm đại khái vào mục tiêu mà bắn quét, đáng tiếc trong tay chỉ có một khẩu súng lục mà không phải súng tiểu liên, đạn không thể bắn ra liên tục thực khiến cho hắn rất bực mình. Thực ra không chỉ Hỏa Điểu, cầm súng lục đi chiến đấu cũng là vất đề bức bối nhất của tất cả lính đột kích. Lính đột kích rất hiếm khi dùng đến súng lục, bọn họ là chỗ tập trung hỏa lực mạnh nhất, muốn áp chế hỏa lực của đối phương và xung phong hãm trận chỉ có thể dựa vào lính đột kích. Lẽ nào bạn lại đi hi vọng một người lính đột kích tay cầm một khẩu súng lục để đi đối mặt mới hàng hàng lớp lớp những súng tiểu liên và súng máy của đối phương sao?

Nhưng so với Hầu Tử, Hỏa Điểu còn có những ưu điểm rất lớn, ít nhất hắn cũng sẽ không giống như Hầu Tử chê bai nọ kia chỉ chọn loại súng có âm vang lớn và lực phản chấn mạnh, lúc chiến đầu cũng sẽ không giống như phát cuồng chẳng cần mạng sống, hét lớn mà lao đi liều mạng. Nếu đổi lại là Hầu Tử ở đây, hắn thà lao vào đánh giáp lá cà chứ cũng chẳng chịu cầm cái khẩu súng lục giảm thanh này để chiến đấu, hơn nữa khi chiến đấu mà không hét đến khản cả giọng thì sẽ không cam tâm.

Tuy cường độ hỏa lực của súng lục không sánh nổi súng tiểu liên, nhưng một người lính đột kích ưu tú vĩnh viễn đều là nhân vật chính trên chiến trường. Hỏa Điểu chỉ dựa vào một khẩu súng lục giảm thanh là đã có thể áp chế khiến cho ba kẻ kia phải nấp sau chiếc bàn không dám ngẩng đầu lên. Đạn cứ bay rào rào rào rào, phần lớn những viên đạn đều bắn vào trên tường, trên mặt đất, hoa lửa tóe ra tứ tung. Đây cũng là căn bệnh chung của tất cả lính đột kích, bọn họ không thể nào nhắm chuẩn được vào mục tiêu, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình mà bắn quét vào một phương hướng. Khi xung phong ở trên chiến trường, nếu đợi ngươi nhằm chuẩn vào mục tiêu rồi mới bắn, e rằng ngươi còn chưa giết được một người nào thì đã bị giết chết rồi. Lại nói, lính đột kích thường ngày đều là dùng những loại như súng tiểu liên, loại súng này tốc độ bắn nhanh, uy lực mạnh, nhưng khuyết điểm là lực phản chấn lớn, đặc biệt là loại súng như AK47. Nếu một người chưa từng trải qua huấn luyện cầm một khẩu AK đi nhắm chuẩn, e rằng sau khi bắn ra, chẳng biết đạn sẽ bay về phương nào nữa, cho nên cầm súng tiểu liên đi ngắm bắn căn bản là không thực tế. Sở dĩ súng tiểu liên còn được gọi là súng xung phỏng là bởi vì nó là loại thích hợp nhất để bắn quét ở nơi bằng phẳng. Một lính đột kích đã quen với việc cầm súng tiểu liên đi chiến đầu, định hình phong cách chiến đấu của chính mình, lẽ nào ngươi còn hi vọng hắn ngắm chuẩn rồi mới bắn ra sao? Nếu như vậy thì đã chẳng phải là lính đột kích nữa rồi.

Hỏa Điểu cũng chẳng thực sự điên cuồng chẳng cần mạng sống giống như Hầu Tử. Ngược lại hắn còn rất yêu quý tính mạng, dù sao những kẻ điên không muốn sống như Hầu Tử vẫn là thiểu số. Sở dĩ hắn dám khoa trương đứng không động đậy ở cửa sổ chỉ là vì sự tín nhiệm một cách mù quáng đối với Tuyết Linh Nhi. Sự thực thì Tuyết Linh Nhi quả thực cũng không làm Hỏa Điểu thất vọng, khi đang là một lính phòng ngự, nàng đồng thời còn đảm nhận trách nhiệm yểm hộ. Chỉ cần sau chiếc bàn có cây súng nào thò ra, nàng sẽ ngay lập tức đè nó xuống, để cho Hỏa Điểu đủ an toàn và có không gian phát huy, hơn nữa khi Hỏa Điểu thay đạn cũng đảm bảo được không cho đối phương thừa cơ phản kích.

Có hỏa lực từ hai phía Hỏa Điều và Tuyết Linh Nhi phối hợp với nhau, bên Lãnh Dạ cũng được nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng lại từ sau cánh cửa thò ra bắn một phát. Dựa vào sự ngắm bắn chuẩn xác của một tay bắn tỉa, mỗi phát bắn là đều đảm bảo có thể nhìn thấy máu. Tuy uy lực của súng lục không lớn, nhưng chiến đấu trong phòng với cự li chỉ chừng mười mét ngắn ngủi, tác dụng của nó không nghi ngờ gì vẫn là vô cùng to lớn. Lãnh Dạ bắn vô cùng chuẩn xác, mỗi một nhát bắn đều có thể xuyên qua chiếc bàn không dày, bắn trúng vào một bộ phận quan trọng của người nấp sau bàn, khiến bọn chúng tạm thời mất đi sức chiến đấu. So với những pha bắn hàng loạt không mục tiêu của Hỏa Điểu, phong cách chiến đấu của Lãnh Dạ còn có lực sát thương lớn hơn, nhưng khuyết điểm là cần phải có những hỏa lực ở bên cạnh chi viện mới được.

Dưới những phát bắn chính xác của Lãnh Dạ, cuộc chiến đấu vừa diễn ra được không lâu đã dừng lại rồi. Ba phần tử ngoan cường phản kháng trong phòng, một bị những phát đạn rào rào tán loạn của Hỏa Điểu bắn vào chỗ yếu hại mà mất mạng đương trường, trên người hai kẻ còn lại đều có mấy lỗ đạn, đây đều là do Hỏa Điểu bắn bị thương, tuy không bị vào chỗ yếu hại, nhưng nếu không kịp thời cứu chữa thì có lẽ cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Còn Lãnh Dạ thì chỉ tặng cho mỗi người bọn chúng một vài viên đạn vào những khớp nối như khuỷu tay hay đầu gối, khiến chúng hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Sau khi cuộc đấu súng ngưng lại, Hỏa Điểu lập tức từ cửa sổ nhảy lên, đưa súng lên vô cùng cẩn thận áp sát tới sau chiếc bàn, họng súng nhắm vào hai tên gia hỏa đang dở sống dở chết nằm trên mặt đất rên rỉ. Đầu tiên là dùng chân đá bay khẩu súng trong tay hai tên, sau đó với vung tay ra hiệu cho Lãnh Dạ và Tuyết Linh Nhi tiến vào.

Lãnh Dạ và Tuyết Linh Nhi cũng giơ súng lên chậm rãi bước vào, Walter là người đi ở sau cùng. Lúc này sắc mặt Walter có chút sắc bệch, đây là biểu hiện bình thường của một người mới trên chiến trường.

Sự khác nhau lớn nhất giữa những người có kinh nghiệm máu lửa và những lính mới chưa từng nhìn thấy những cảnh này chính là ở tố chất tâm lý và sức chịu đựng, người lão luyện có thể thản nhiên đối mặt với những viên đạn bay vù vù tứ tung bốn phía trên chiến trường, nhưng người mới thì sẽ luôn run rẩy không thôi. Sau khi chiến đấu kết thúc, người lão luyện có thể rất ung dung mà thả lỏng tâm tình, còn lính mới thì sau khi sự khẩn trương ban đầu qua đi sẽ bắt đầu xuất hiện những phản ứng không hay trong chiến tranh.

Walter chính là một lính mới hoàn toàn, tuy đã được trải qua huấn luyện gian khổ mấy năm tại binh đoàn lính đánh thuê do chú hắn Carlos sắp xếp, nhưng một chiến sĩ chưa từng nhìn thấy máu, cho dù thường ngày có huấn luyện gian khổ đến thế nào thì chăng nữa thì vẫn chỉ là gà mờ. Một chiến sĩ thiết huyết chân chính là phải được tạo ra từ đánh giết, là những người sống sót trên chiến trường chứ không phải do huấn luyện ra. Carlos không phải là không biết điểm này, nhưng vì bị tư tâm làm ảnh hưởng, lão không muốn đứa con trai duy nhất mà người anh ruột để lại chết đi trong tay mình, cho nên trước nay vẫn luôn sắp xếp Walter ở công tác hậu cần. Theo suy nghĩ của Carlos, chỉ cần mình còn sống, hai chị em Walter và Moira sẽ không có nguy hiểm gì. Lão căn bản không nghĩ đến chuyện có một ngày Walter sẽ phải cầm súng lên chiến trường. Cho nên, với tố chất của một lính mới như Walter, thường ngày bắt nạt mấy tên lưu manh thì dư sức, nhưng khi thực sự nhìn thấy những viên đạn tóe lửa bay qua bay lại loạn lên trước mặt mình, cái cảm giác áp lực và khẩn trương đến cực điểm đủ để khiến thần kinh bất kỳ một người nào sụp đổ.

Sau khi trừ bỏ sự uy hiếp trong phòng, Tuyết Linh Nhi bắt đầu kiểm tra thương thế của ba người. Một kẻ trong đó đã chết, hai tên còn lại thì đang sống dở chết dở nằm trên mặt đất mà rên rỉ, bọn chúng không phải là không muốn gào lớn lên để phát tiết nỗi đau đớn vô cùng trên thân thể, nhưng hiện giờ đã đau đến mức chẳng còn sức để mà kêu rồi. Mỗi lần đều muốn kêu to lớn, nhưng âm thanh lại cứ nghẹn lại trong họng và biến thành tiếng rên rỉ.

Lãnh Dạ thì đều tiên là nhìn lên mặt bàn đầy những lỗ đạn dày đặc, tiếp đó là những lổ hổng bị đạn bắn thủng trên mặt đất và trên vách tường gần đó, sau đó hướng về phía Hỏa Điểu bĩu môi. Cái hàm ý trong đó không nói cũng biết, lãng phí đạn.

Không đợi Hỏa Điểu phản bác, Lãnh Dạ lại vỗ vỗ vai Walter sắc mặt đã trắng bệch ra, hỏi với vẻ quan tâm: "Không sao chứ?"

Walter lắc lắc đầu cười khổ một hồi.

"Không sao, lúc bắt đầu chiến đấu đều là như vậy cả, lần đầu tiên của ta còn tệ hại hơn đệ ấy chứ. Quen rồi thì sẽ ổn thôi." Lãnh Dạ lại đi đến bên cánh cửa sổ mà Khôn Ca đã thoát ra, thò đầu ra nhìn rồi tự nói một mình: "Hai người bọn họ đuổi theo chắc là không thể để chúng chạy thoát chứ nhỉ? Ài, cái thằng cha Sở Nguyên này đúng là may như chó, không ngờ lại có thể nắm tay tác chiến cùng với tiểu Mộng nhi, khiến ta đố kị chết mất thôi."

Tuyết Linh Nhi và Hỏa Điểu đều nghe mà trợn trừng mắt lên lườm hắn.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lãnh Dạ đã khiến cho Tuyết Linh Nhi có một cơn xung đột muốn cầm súng trực tiếp bắn toác đầu hắn ra: "Không sao, tiểu Mộng nhi đi rồi ta còn có tiểu Tuyết nhi. Vẫn là Tuyết nhi thân ái của ta ngoan, không hề rời xa bỏ mặc ra, vừa rồi còn biết thương yêm mà yểm hộ cho ta nữa. Thơm ta một cái nào bảo bối Tuyết nhi, vừa hay tiểu Mộng nhi không ở đây, chúng ta tiếp tục nói về vấn đề cơ thể con người nhé?" Hỏa Điểu không nén nổi toàn thân run rẩy, da gà đều nổi hết cả lên. Đến cả Walter còn đang chìm trong phản ứng không hay trong chiến tranh thời gian đầu cũng trở nên vui vẻ hơn, không khí nhất thời được thả lỏng ra rất nhiều. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Xem ra sắc lang đôi lúc cũng có ưu điểm rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK