Mục lục
Nhân Gian Băng Khí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Âu Dương Bác và Âu Dương Lâm về đến nhà, Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đã nhận được tin từ trước, vội lao ra đón. Ba huynh muội ôm nhau vừa khóc vừa cười, Âu Dương phu nhân mặt rạng rỡ niềm vui, trong mắt ngân ngấn lệ.

"Mẹ!" Âu Dương Lâm đi đến trước mặt bà, nghiêm trang cung kính chào theo lối quân nhân. Âu Dương phu nhân chùi nước mắt, mắng yêu: "Được rồi, đừng làm trò nữa! Vào trong nhà đi, đúng là cha sao con vậy!"

Âu Dương Lâm cười hì hì: "Xin lỗi, con đã làm mẹ lo lắng!"

Âu Dương phu nhân thở dài, gật đầu: "Về là tốt rồi, không sao là tốt. Đừng đứng ngẩn ra thế, vào nhà đi...!"

Cả nhà ngồi quanh mâm cơm thịnh soạn, Âu Dương Bác nét mặt tuy vẫn nghiêm nghị nhưng giữa hai chân mày đã không còn âu lo, lộ ra vẻ vui mừng kín đáo. Con gái bình an, con trai cũng bình an, nỗi lo của những nhà cầm quyền Trung Quốc cũng được giải trừ. Điều này không thể khiến một Thượng tướng vui trong lòng ư?

"Đại ca, ở đó ca có phải khổ sở không?" Âu Dương Nguyệt Nhi nhận ra vết thương trên cổ Âu Dương Lâm, lo lắng hỏi.

Âu Dương Lâm kéo áo che cổ, cười nhẹ: "Không sao! Không chịu khổ sao có thể bắt được địch?"

Âu Dương Ninh hấp háy mắt: "Chuyện này với chuyện bắt khủng bố có gì liên quan? Đại ca, sao ca trốn ra được vậy? Có phải là cha dẫn quân đến cứu ra không?" Cô bé nói rồi cười hì hì.

Qua một thời gian nghỉ dưỡng, Âu Dương Ninh đã thoát khỏi nỗi ám ảnh, trở lại là một tiểu ma nữ nghịch ngợm tinh quái.

"Cũng không phải, là Sở Nguyên…" Âu Dương Lâm vừa nói ra, không khí trong bữa cơm liền thay đổi... Âu Dương Nguyệt Nhi mở to mắt nhìn gã, Âu Dương Ninh nét mặt đầy hiếu kỳ, Âu Dương phu nhân lộ vẻ hoang mang, chỉ có Âu Dương Bác đã biết trước mọi chuyện vẫn giữ được bình tĩnh.

Âu Dương Nguyệt Nhi run giọng: "Ca nói là được Sở Nguyên cứu?"

"À…đúng...!" Âu Dương Lâm gãi gãi đầu, cuối cùng cũng phải gật.

"Cứu thế nào?"

"Cái này…" Âu Dương Lâm nhìn cha cầu cứu, hận không thể tự cho mình một cái tát... Ai không biết Nguyệt nhi luôn nghĩ về Sở Nguyên, nói vậy không phải là làm cô lo lắng sao?

Âu Dương Bác vẫn chăm chú ăn cơm, thỉnh thoảng uống một chút rượu trắng.

Không được viện quân cứu trợ, lại bị ánh mắt van nài của Âu Dương Nguyệt Nhi thiêu đốt, Âu Dương Lâm quyết định liều một phen. Uống cạn cốc rượu, gã kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Biết em gái một lòng nghĩ đến 11, Âu Dương Lâm chỉ sơ qua chuyện mình bị giam, tập trung vào đoạn gã được cứu thoát. Nghe đến lúc căn cứ bị công phá, Các lão đưa Âu Dương Lâm và mấy tù bình bỏ chạy, cả nhà đều bất giác căng thẳng.

Âu Dương Lâm bỗng phất mạnh tay: "Bỗng nhiên, lão già đó nhảy lên quát lớn: "Ai? Ra ngay cho ta!" Lúc đó ta cũng giật mình, phía sau không phải là chẳng có ai ư? Không phải lão ta phát bệnh tâm thần đó chứ? Mọi người có đoán ra sau đó thế nào không? Quả đúng có một người từ từ đi ra, vừa nhìn thấy hắn ta liền giật mình, tự hỏi tiểu tử này sao lại đến được đây?"

Âu Dương Nguyệt Nhi căng thẳng: "Là Sở Nguyên phải không?"

Nhìn dáng vẻ con gái, Âu Dương phu nhân nghi ngờ hết ngó Nguyệt Nhi rồi lại quay sang Âu Dương Bác, khẽ mỉm cười vẻ hiểu ý.

"Không phải hắn thì còn là ai được!" Âu Dương Lâm tự rót tự uống một cốc rượu, thủng thẳng.

"Sau đó thế nào?" Âu Dương Ninh cũng tò mò, giật tay áo đại ca đòi nghe tiếp. Âu Dương Lâm khoa chân múa tay tả lại trận kịch chiến, tài kể chuyện của gã chẳng ra sao nhưng cả nhà vẫn đầy hồi hộp. Nghe đến đoạn 11 xông vào rừng mưa lửa đạn, Âu Dương Nguyệt Nhi bất giác kêu lên thất thanh.

Đến lúc 11 thừa lúc lộn xộn bắn chết hết những binh sĩ bên cạnh Các lão, dù Âu Dương Bác đã biết trước nhưng cũng không khỏi lộ vẻ tán thưởng.

Dã man nhưng rất quả đoán, tâm cơ không tồi!

Tới chỗ 11 đuổi chạy Các lão, mọi người đều thở phào, nhưng cái miệng Âu Dương Lâm lại như khẩu súng liên thanh, khi đã khai hỏa thì không dừng lại được, kể ra cả chuyện 11 bị thổ huyết.

Sắc mặt Âu Dương Nguyệt Nhi lập tức nhợt nhạt, vội vàng hỏi: "Sở Nguyên thổ huyết? Sau đó thì sao? Giờ hắn ở đâu?"

"À…!" Âu Dương Lâm lại lần nữa muốn vả vào miệng mình, sao lại hứng đến mức quên chết như vậy!

"Đại ca!" Âu Dương Nguyệt nhi thấy gã không nói gì, nôn nóng đến phát khóc: "Muội hỏi Sở Nguyên có sao không?"

"Không sao, hắn không sao!" Âu Dương Lâm vội cười khỏa lấp: "Muội không phải là không biết con người hắn chứ, quái vật đánh không chết sao lại có thể làm sao được! Ta thấy muội nên lo cho Các lão kia còn hơn, lão bị Sở Nguyên đánh thua thê thảm, ôm đầu lủi như chuột trốn mất rồi..."

Dù biết Âu Dương Lâm đang cố ý pha trò thay đổi đề tài, Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn không thôi, nhăn mặt: "Quan tâm đến lão làm gì?"

"À... vậy là quan tâm Sở Nguyên hả?"

"Không phải, là muội nói không quan tâm đến Các lão..." Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này mới phát hiện đại ca đang cười trêu chọc, liền trừng mắt đe dọa: "Rốt cuộc Sở Nguyên như thế nào? Không cùng ra với ca sao?"

"Đương nhiên!"

"Vậy giờ hắn đang ở đâu?"

"À... cái này quả thật ta không biết!"

Âu Dương Nguyệt Nhi trách móc: "Sao ca có thể không biết được? Không phải mọi người cùng đi với nhau sao?"

Âu Dương Lâm kêu lên oan uổng: "Ta thật không biết mà! Sau khi ra khỏi hang thì cha dẫn quân đến, hắn bảo ta về với cha còn hắn dẫn mấy người đó đi..."

Âu Dương Nguyệt Nhi vội hỏi: "Sao ca có thể bỏ mặc không lo cho Sở Nguyên chứ? Hắn vì cứu ca mà bị người ta đánh hộc máu, ca có thể bỏ chạy một mình như thế sao?"

"Trời ơi... muội muội à, rốt cuộc muội đứng về ai đây?"

"Muội…" Âu Dương Nguyệt Nhi còn muốn nói, chợt nhìn sang mẹ mới nhớ mình đang ở nhà, vội ngoan ngoãn im bặt.

"Được rồi, đừng vì chuyện này mà cãi nhau!" Âu Dương Bác cuối cùng cững mở miệng: "Ta có thể bảo đảm Sở Nguyên không việc gì!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Âu Dương Lâm liếc em gái: "Thấy chưa, cha cũng bảo đảm mà!"

Âu Dương Nguyệt Nhi không thể cãi, vẫn lườm gã không chịu thua.

Bữa cơm vui vẻ, cả nhà ăn xong, trò chuyện một lúc rồi mới ai về phòng nấy. Đóng cửa lại, Âu Dương phu nhân hỏi ngay: "Sở Nguyên rốt cuộc là ai vậy?"

"À..." Âu Dương Bác cười cười: "Tôi cũng không nói được cậu ta là người xấu hay tốt nữa!"

Âu Dương phu nhân lo lắng: "Xem thái độ của Nguyệt Nhi, hình như nó rất thích người này. Ông cũng phải điều tra cho rõ anh ta làm gì, gia thế có trong sạch không? Nhà mình không cần giàu sang phú quý, chỉ cầu gia thế trong sạch, tốt với Nguyệt Nhi và Nguyệt Nhi cũng thích là được, thế là tôi yên tâm rồi!"

Âu Dương Bác mỉm cười: "Chuyện này tôi không quan tâm, cứ để lũ trẻ tự chúng tìm hiểu nhau. Muộn rồi, ta ngủ sớm đi..."

Âu Dương phu nhân thở dài, biết Âu Dương Bác nói như vậy chứng tỏ đã chấp nhận người có tên Sở Nguyên kia. Bà biết chồng mình rất khó tính, người được ông ta chấp nhận có lẽ thật sự ưu tú. Nhưng qua lời kể của Lâm nhi hôm nay, hình như anh ta cư đánh đánh đấm đấm, cuộc sống như vậy đối với tương lai Nguyệt Nhi có bảo đảm không?

Nghĩ tới nghĩ lui chuyện của con gái, Âu Dương phu nhân cứ lăn đi trở lại không ngủ được. Âu Dương Bác cũng không ngủ, cũng nghĩ đến 11 nhưng lại là việc khác...

Đầu tiên 11 đã cứu vợ ông, Dương Lâm, tuy nói chỉ là trao đổi sòng phẳng nhưng không thể không khiến ông cảm kích. Sau đó hắn lại cứu chính Âu Dương Bác, bởi nếu không theo kế của 11 e là ông đã chết từ lâu...

Sau nữa 11 lại cứu Nguyệt Nhi bị bắt cóc, giờ lại một mình mạo hiểm cứu Âu Dương Lâm... Hình như cả nhà họ ai cũng từng được hắn cứu qua một lần.

Tốt cuộc là cả nhà Âu Dương nợ 11 hay kiếp trước hắn nợ cả nhà họ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK