Chương 33: Tuyết
Beta: Hana
"199 thân mến"
-
Quán ăn này có tổng cộng 6 camera theo dõi, trong đó có một cái vừa vặn quay thẳng vào trước mặt bọn họ, Từ Dĩ Niên giải thích mục đích đến đây, điều chỉnh đến khoảng thời gian sau khi bọn họ bước vào quán.
Trong mấy phút Diệp Tiễu bị tấn công cực kì hỗn loạn. Tiếng kêu sợ hãi của nữ phục vụ thu hút thêm càng nhiều sự chú ý, đủ loại âm thanh liên tiếp vang lên, vài bàn khách gần đó hoảng hốt đứng dậy rời đi. Nhìn thấy vậy mà còn có người lớn gan dám lén lấy điện thoại ra quay phim, sắc mặt Hạ Tử Hành tối sầm, giật lấy điện thoại của người nọ: "Ai cho anh chụp ảnh? Chụp cái gì mà chụp?"
Người nọ hơi sửng sốt, cũng phản ứng lại rất nhanh: "Tôi đang tự sướng! Cậu vô duyên vô cớ giật điện thoại của tôi làm gì! Coi chừng tôi báo cảnh sát đó!"
Hạ Tử Hành không nói lời nào vừa định ném điện thoại tên này vào bàn nướng, Thần Nhiên bên cạnh nghiêm mặt bấm số khẩn cấp của trụ sở y tế, đồng thời giữ lại Hạ Tử Hành: "Đừng ném, trả điện thoại lại cho anh ta."
"Tôi phải xoá cái video đó đi! Tên cháu trai này...." Hạ Tử Hành hùng hùng hổ hổ.
"Giữ lại đi." Thần Nhiên nhìn vẻ mặt đắc ý của tên kia, lạnh lùng nói, "Đây chính là chứng cứ, anh ta hợp tác với yêu tộc tập kích trừ yêu sư, đoạn video này nhằm thông báo tình huống cho đồng bọn. Để cục trừ yêu tới xử lý."
Tên đàn ông vốn tưởng mình chiếm ưu thế đột nhiên biến sắc.
......
......
Từ Dĩ Niên xem đi xem lại đoạn video quay cảnh trước và sau khi Diệp Tiễu gặp chuyện không may, đến cả thời gian tên đàn ông kia biến sắc cũng nhớ kỹ rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện có gì khác thường. Mỗi một nhân viên phục vụ đi qua, khách hàng.....Bọn họ nhìn qua đều giống như những nhân viên và thực khách bình thường. Từ Dĩ Niên đè xuống nôn nóng trong lòng, bắt đầu xem lại đoạn phim theo dõi lần nữa.
Lúc này điện thoại vang lên.
"Tiểu Từ ca!" Mới vừa nhấn nghe, Hạ Tử Hành kích động nói, "Kỳ tích y học, Diệp Tiễu tỉnh rồi!"
"!" Từ Dĩ Niên vui mừng nắm chặt điện thoại, "Nhanh vậy hả?"
"Đúng vậy! Lúc bọn tôi đến, bác sĩ vừa thấy cậu ấy là lập tức đưa vào phòng cấp cứu ngay, kết quả nghe nói mới đi vào không bao lâu là tỉnh luôn."
Từ Dĩ Niên vội hỏi: "Mắt của cậu ấy thế nào rồi? Sau này còn có thể nhìn được nữa không?"
"Chưa biết nữa, bây giờ đang làm kiểm tra cho cậu ấy, các bác sĩ đều nói không thể tin được.....Người tỉnh lại là tốt rồi, thật tốt. Bên cậu có tra được cái gì không?"
"Một cái bóng của yêu quái tôi cũng không thấy." Nói đến đây, Từ Dĩ Niên có hơi hoài nghi cuộc đời, "Để tôi cẩn thận xem lại lần nữa."
Cậu lặp đi lặp lại bảy tám lần, trước sau như một vẫn chẳng thu hoạch được gì, cậu chỉ có thể đi tụ họp với mọi người trước. Điểm y tế gần đây nhất phải mất nửa tiếng đi xe, lúc Từ Dĩ Niên chạy tới Diệp Tiễu đã băng bó vết thương xong đâu vào đấy rồi. Băng vải trắng tinh cuốn từ sống mũi ra sau tai, che đi toàn bộ con mắt bị thương của Diệp Tiễu. Ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt vì mất máu quá nhiều, hắn nhìn qua cũng không có gì đáng ngại.
Từ Dĩ Niên yên lòng, thuận tay kéo một cái ghế qua ngồi xuống bên giường: "Khả năng khôi phục của cậu mạnh thật đó."
"Tôi cũng ngạc nhiên." Hạ Tử Hành nhớ tới con mắt không ngừng chảy máu của Diệp Tiễu, vẫn thấy sợ hãi trong lòng, "Tôi còn nghĩ đêm nay anh Diệp vẫn chưa thể tỉnh lại. Vết thương thế kia, đổi lại thành người khác chắc chắn còn đang nằm trong phòng cấp cứu."
"Bác sĩ nói thế nào? Thật sự không có chuyện gì đúng không?"
"Đã xử lý khẩn cấp xong, dây thần kinh đều đã được nối lại." Thần Nhiên mở miệng nói, "Nhưng miệng vết thương sẽ phải mất một hai tuần mới có thể lành lại như cũ."
Tầm mắt Từ Dĩ Niên bất giác dừng lại vào chỗ bị thương của Diệp Tiễu, dưới lớp băng vải loáng thoáng hiện ra màu máu. Diện mạo của Diệp Tiễu vốn thiên về lạnh, bộ dạng yếu bệnh này càng tăng thêm vẻ xa cách khó gần. Từ Dĩ Niên chọc chọc cánh tay hắn: "Có đau không? Bọn họ có kê thuốc giảm đau cho cậu không?"
Diệp Tiễu cúi đầu nhìn cậu, còn an ủi trở lại: "Vẫn còn thuốc tê, không đau."
Thần Nhiên từ đầu tới cuối luôn nghĩ đến phải tìm ra kẻ đầu sỏ, hỏi Từ Dĩ Niên: "Cậu xem camera theo dõi có nhìn ra cái gì không?"
Nghe được câu trả lời không thu hoạch được gì, Thần Nhiên nhíu mày: "Trong nháy mắt nổ tung đó tôi cũng không cảm nhận thấy có yêu lực. Rất có thể là cài đặt hẹn giờ tấn công trước."
"Có ý gì?" Từ Dĩ Niên mờ mịt.
"Quên máy ước nguyện rồi? Yêu quái tấn công Diệp Tiễu có thể đã để lại ký hiệu trên người cậu ấy, ký hiệu để lại sẽ xuyên qua một con mắt của Diệp Tiễu..... Chúng ta không có manh mối gì, ở trong này phân tích cũng vô dụng. Tốt nhất là gọi cho cục trừ yêu, để bọn họ đến giải quyết."
"Không cần." Diệp Tiễu nhẹ giọng nói.
Thần Nhiên nhìn sang hắn, Hạ Tử Hành cho là hắn ngại phiền phức: "Hay cứ gọi đi, nhỡ ra tên đó lại lặp lại trò cũ_____".
"Tôi nói là không cần gọi cho cục trừ yêu." Giọng điệu Diệp Tiễu lạnh xuống.
Nửa câu sau của Hạ Tử Hành bị kẹt cứng trong cổ họng. Từ khi quen biết tới nay, Diệp Tiễu chưa bao giờ dùng giọng điệu cường thế như vậy để nói chuyện. Trong phòng bệnh nhất thời lâm vào yên tĩnh. Từ Dĩ Niên vừa định mở miệng, có ai đó gõ gõ cửa phòng.
"Vào đi." Từ Dĩ Niên nói.
Người tới ôm một bó hoa bách hợp nở rộ, bó hoa to đến mức gần như che khuất mất nửa cơ thể người nọ: "Phòng bệnh 307, chuyển phát nhanh của ngài....Ngài muốn đặt chỗ nào?"
Từ Dĩ Niên theo bản năng nhìn sang Thần Nhiên, vẻ mặt hắn cũng hết sức mờ mịt. Trái lại là Diệp Tiễu lên tiếng trả lời: "Để đầu giường đi."
"Vâng ạ, phiền ngài ký tên." Nhân viên chuyển phát nhanh nói xong, đặt bó hoa bách hợp còn đọng sương xuống bên cạnh Diệp Tiễu. Chờ người này đi rồi, Hạ Tử Hành nửa đùa nửa thật làm sôi nổi bầu không khí: "Mới đi vào có mấy tiếng, đã có người tặng hoa cho cậu? Anh Diệp cậu nghĩ xem người để ý mình là y tá hay là bác sĩ?"
"Hình như có gì đó kẹp bên trong." Thần Nhiên tinh mắt nhắc nhở một câu.
Diệp Tiễu vươn tay, lấy nó ra.
Đó là một phong bì thư đính ruy băng tinh xảo, toàn thân màu vàng nhạt, dưới góc bên phải vẽ một con nai trắng thuần.
*Nai trắng: Bạch Lộc, chú thích trước để chap ngày mai không cần chú thích lại nữa
Từ Dĩ Niên ngồi bên cạnh Diệp Tiễu, vô tình liếc mắt một cái.
[ 199 thân mến:
.......
....... ]
"Chắc là tặng nhầm rồi." Diệp Tiễu qua loa gấp phong bì thư lại, vẻ mặt bình thản thả trở về bó hoa.
"Hả? Vậy phải làm sao bây giờ, hay là gọi nhân viên chuyển phát vừa nãy thử xem?" Hạ Tử Hành nói xong chuẩn bị chạy ra ngoài. Lúc này Diệp Tiễu nói: "Cũng không còn sớm nữa, ngày mai tôi sẽ gọi lại."
"Cũng đúng, cậu nghỉ ngơi đi." Từ Dĩ Niên túm Hạ Tử Hành về, đồng thời đè lại Thần Nhiên đang định nói mấy câu, "Cậu không muốn gọi cục trừ yêu, bọn tôi sẽ không gọi nữa. Cụ thể làm thế nào chờ cậu nghỉ ngơi xong rồi bàn bạc sau."
"Nhưng mà...." Hạ Tử Hành còn muốn nói gì đó, Từ Dĩ Niên kéo cậu ta ra ngoài, "Được rồi, nói ít thôi, đừng ảnh hưởng ba Diệp của cậu nghỉ ngơi."
Cuối cùng cậu quay đầu lại: "Bọn tôi đi trước đây, có việc gì cứ gọi điện thoại cho bọn tôi."
Diệp Tiễu gật đầu đồng ý.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Thần Nhiên thấp giọng nói: "Bó hoa kia vừa nhìn là thấy không bình thường, còn phản ứng của Diệp Tiễu....."
"Diệp Tiễu 17 tuổi mới chuyển đến học viện Phong Kiều. Ngoại trừ cậu ấy, hai cậu có quen biết học sinh chuyển trường nào khác không?"
"Thật sự không có." Hạ Tử Hành kết bạn rất nhiều, mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói ai nửa chừng chuyển làm trừ yêu sư, "Tôi cảm thấy cậu ấy rất thần bí."
Từ Dĩ Niên bày ra biểu cảm vẫn chưa kết thúc nữa à: "Nếu cậu ấy không muốn nói, trước hết chúng ta đừng kích động cậu ấy."
Trong phòng bệnh.
Sau khi những người khác rời đi, Diệp Tiễu trên giường bệnh nhìn về phía bình nước biển còn hơn một nửa. Chắc chắn sẽ không có ai trở lại, hắn duỗi tay rút mũi kim đang cắm trên mu bàn tay xuống.
Máu chảy ra từ lỗ kim trên mu bàn tay, Diệp Tiễu lười cầm máu, hắn đi về phía phòng vệ sinh, vừa đi vừa tháo băng vải trên mặt mình xuống. Thần Nhiên và Hạ Tử Hành đặt cho hắn một phòng đơn tốt nhất, ánh đèn trong nhà vệ sinh ấm áp sáng ngời, trong gương phản chiếu rõ ràng diện mạo của hắn.
Băng vải dính máu bị Diệp Tiễu thuận tay ném xuống đất, hắn tháo kính áp tròng ra. Nam sinh trong gương mặt mày trong trẻo lạnh lùng, màu da tái nhợt, đôi mắt tím sẫm yêu dị nhìn chăm chú phía trước. Vết thương vừa bị xuyên thủng vậy mà đã hồi phục y như ban đầu, mắt phải được bác sĩ chuẩn đoán phải mất ít nhất một tuần mới có thể lành lại chẳng thấy thương thế đâu, thậm chí cả một vết sẹo cũng không hề lưu lại.
Diệp Tiễu nhìn mình trong gương, không nói lời nào.
Thật lâu sau, hắn khổ sở dùng hai tay ôm chặt đầu, từng chút từng chút cúi gằm xuống.
"____Một đứa cuối cùng."
Bóng dáng theo hắn nhiều năm lại lần nữa hiện lên trong đầu. Ánh hoàng hôn chiếu vào kho hàng, trên thân thể những người bị thí nghiệm bỏ trốn cùng hắn đều mang theo ít nhiều vết sẹo, người lớn nhất trong bọn họ chỉ có một con mắt, thiếu niên một mắt thấp giọng dặn dò mọi người: "Trốn hết đi! Bọn họ bận tiêu hủy phòng thí nghiệm, có lẽ sẽ không tới đây đâu."
Các thiếu niên thiếu nữ vội vàng chui vào các rương gỗ rải rác khắp mọi ngóc ngách. Diệp Tiễu che bụng, chịu đựng cơn đau mở một rương gỗ gần nhất ra, bỗng nhiên có người kéo lại tay hắn.
"199." Cô gái bên cạnh gọi hắn, "Cậu bị thương rất nặng hả?"
Không đợi hắn trả lời, năm ngón tay mảnh khảnh của cô gái biến thành lớp màng xanh đậm, bên trên không ngừng chảy ra chất nhầy trong suốt. Cô bôi nhanh chất lỏng lên bụng hắn, miễn cưỡng nở nụ cười: "Chỉ có thể xử lý sơ như vậy thôi, trốn đi trước đã."
Diệp Tiễu nói cảm ơn, hắn nhìn thấy trên mặt cô có một vết khâu do thí nghiệm để lại, như một vầng trăng khuyết nho nhỏ.
Tất cả mọi người cùng trốn vào trong rương gỗ, trước khi đậy nắp lại, bọn họ khích lệ lẫn nhau: "Dù cho xảy ra cái gì, nhất định đừng có đi ra! Cũng không được phát ra bất cứ tiếng động nào!"
"Đừng lo lắng! Chúng ta nhất định có thể sống sót."
Diệp Tiễu giấu mình trong khoảng không gian chật hẹp, từ khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài. Là thể thí nghiệm với năm giác quan vượt trội, hắn loáng thoáng nghe được tiếng đánh nhau phía xa xa, còi cảnh báo của cục trừ yêu liên tục vang lên không ngừng, dựa theo khoảng cách này, không bao lâu nữa đội ngũ cục trừ yêu sẽ đến.
Chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, bọn họ có thể được cứu giúp rồi.
Nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh, Diệp Tiễu ôm chặt đầu gối, lưng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Không chút dấu hiệu, cửa kho hàng bị giật ầm ra một cái____
Thần kinh cả người Diệp Tiễu bùng nổ! Hắn liều mạng ngừng thở, không dám cử động cuộn mình trong rương gỗ. Vài tiếng bước chân truyền đến từ cửa, tên dẫn đầu không nhanh không chậm, hắn vỗ vỗ tay, như đang vẫy gọi mấy con chó cưng nuôi nhốt trong nhà.
"Ra đây hết nào, nếu không đi là không kịp đâu."
Giọng nói người lên tiếng vô cùng mềm nhẹ, thậm chí mang theo ý cười. Nghe thấy thanh âm quen thuộc, da đầu Diệp Tiễu tê rần, hắn dùng sức cả người cắn chặt hàm răng, ép buộc mình không được phát run.
Tại sao tiến sĩ lại xuất hiện ở đây?
Rõ ràng ông ta.....Tại sao ông ta còn thời gian.....
Nhà kho trống trải phát ra tiếng vang, ngoại trừ cái đó thì không còn động tĩnh gì nữa. Tiến sĩ thấy thế ra chủ ý: "Được rồi, vậy chúng ta chơi một trò chơi nhé. Đếm ngược từ năm, chủ động đi ra có thể sống sót."
"Năm, bốn, ba____"
Năm con số hệt như từng tấm bùa đòi mạng. Diệp Tiễu nghe thấy mấy rương gỗ cách đó không xa phát ra động tĩnh.
Xong rồi.
Hắn không khỏi nhắm lại hai mắt.
Theo từng tiếng tiến sĩ hạ xuống, thiếu niên một mắt run rẩy leo ra khỏi rương gỗ trong giây cuối cùng, thiếu niên không cẩn thận vấp té, xô ngã cả rương gỗ của mình.
"381." Tiến sĩ thấy thiếu niên trắng bệch mặt, giọng điệu trêu đùa, "Đáng thương thế, sợ tới mức tiểu ra quần mất rồi."
Có thể là bởi vì xấu hổ, cũng có thể bởi vì sợ hãi cái chết, thiếu niên một mắt phát ra tiếng gào khóc: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi....Tôi ra ngay! Tôi chủ động ra ngay!"
"Còn thừa nửa cái chân chưa ra kìa, không tuân thủ quy tắc trò chơi là không được rồi."
"......?" Thiếu niên cúi đầu, thấy chân phải của mình giẫm vào rương gỗ trong lúc vô tình ngã xuống. Cấp dưới của tiến sĩ tới gần, thiếu niên khô cằn nói, "....Tôi có thể chặt đứt chân mình....."
Gần như vừa dứt lời, đầu của thiếu niên bị chém xuống. Âm thanh đầu rơi xuống đất trở nên cực kì rõ ràng trong kho hàng. Vài người khác ngã nhào ra khỏi rương, bọn họ sợ tới mức run lên cầm cập, liên tục cầu xin: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi tiến sĩ! Bọn tôi đồng ý đi theo mà!"
"Cầu xin ngài tha cho tôi lần này đi! Tôi biết sai rồi! Tôi thề sẽ không bao giờ như vậy nữa!"
"Ngài từng nói tôi có giá trị mà, tôi còn hữu dụng! Tôi nhất định sẽ phối hợp nghiên cứu!"
"Đã nói rồi, không tuân thủ quy tắc là không được đâu." Tiến sĩ không chút hứng thú, chẳng liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
Cấp dưới phía sau ông ta tiến lên bao vây, khắp nơi đều có tiếng khóc than, tiếng kêu gào thảm thiết, máu tươi toé lên mặt tường. Những người còn lại trong rương cũng bị lôi ra. Tiến sĩ quay đầu, không nghiêng không lệch nhìn thẳng vào rương gỗ Diệp Tiễu đang trốn.
Nhịp tim Diệp Tiễu không thể khống chế nhảy lên điên cuồng, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức vỡ ra. Tiếng còi báo của cục trừ yêu càng lúc càng gần, chỉ thiếu một chút nữa, bọn họ có thể sống sót ra khỏi địa ngục.
Diệp Tiễu theo khe hở nhìn thấy đầu cô gái lăn tròn trên đất, hai gò má cô có một vết khâu tựa như mặt trăng. Trước khi chết đi cô trợn to hai mắt, trên mặt tràn ngập hoảng sợ và không cam lòng, như đang oán hận vì sao cục trừ yêu không đến sớm hơn.
Mồ hôi lăn xuống từ mi mắt Diệp Tiễu, hắn không dám lau, hình ảnh trước mắt dần mờ nhạt không rõ.
Có người từng bước đến gần rương gỗ của hắn, người nọ dịu dàng mỉm cười, da trắng như tuyết, nhưng dưới ánh nhìn của Diệp Tiễu lại như ma như quỷ.
"Một đứa cuối cùng." Tiến sĩ nói xong, dừng lại trước rương Diệp Tiễu náu thân.
Đáng lẽ hôm nay sẽ đăng bù 3 chap, cơ mà bây giờ tui phải đi sửa bản trên wordpress, không kịp check lỗi chap 34, cho nên tui nợ một chap mai bù lại sau nhá 😉
Danh Sách Chương: