Chương 63: Trò Chơi Công Lược
"Mẹ nó chứ, đẹp trai thật"
-
Có lẽ bởi vì hôm qua lăn qua lộn lại quá dữ dội, cả đêm Từ Dĩ Niên ngủ rất say, sáng tỉnh dậy hoa mắt chóng mặt, cậu dứt khoát nằm ỳ bất động trên giường. Úc Hoè rửa mặt xong thấy cậu thế mà còn ngủ tiếp, đi tới vuốt đầu cậu.
"Dậy thôi."
"Mười phút nữa đi...." Từ Dĩ Niên gạt tay anh ra, mơ mơ màng màng mặc cả với anh.
"Nếu còn không dậy anh để một mình em ở lại Mai Cốt Tràng." Úc Hoè bị cậu gạt ra, bắt đầu chọc chọc mặt cậu, "Đúng lúc Tạ Kì Hàn không đi, hai em lập tổ đội, có khi lại cướp được ngọc chú đấy."
Từ Dĩ Niên thấy anh nhẫn tâm như thế, trở mình một cái, không tình nguyện bò dậy khỏi giường.
Không biết tối hôm qua Tạ Kì Hàn đi đâu, đến sáng máu me be bét trở về, trạng thái tinh thần trông ra lại vô cùng phấn khởi. Trong lúc hắn đi về phòng tắm rửa, đám yêu quái cười toe toét đùa giỡn: "Có ai biết tiểu Tạ đi làm cái gì không? Ngày cuối cùng rồi cũng phải ra ngoài buông thả nữa à?"
"Hình như là đến khu Tây tham gia săn bắn, tối hôm qua náo nhiệt lắm, một đêm chết tận mấy trăm tên."
Có Tạ Kì Hàn uy hiếp, Từ Dĩ Niên chậm rì rì xuống lầu ăn sáng. Thấy cậu đi cùng Úc Hoè, nhóm yêu quái ở điểm tình báo mồm năm miệng mười nói: "Lão đại, nếu ở bên ngoài chán quá, muốn đại khai sát giới thì cứ về đây nhá."
*Đại khai sát giới: xuống đao gϊếŧ người, thoả sức chém gϊếŧ
"Đúng đúng, rảnh rỗi thì dẫn chị dâu vào đây chơi, có khi lần sau bọn tôi đã mở chi nhánh mới rồi đó."
Úc Hoè nhìn thoáng qua Từ Dĩ Niên. Nam sinh nghe cái xưng hô này xong chớp chớp mắt, sau đó thế mà lại chết lặng gật đầu, thiếu điều nói ra câu tùy mấy người muốn gọi làm sao thì gọi. Úc Hoè thấy buồn cười, nói với đám yêu quái: "Lần sau về đừng phá sản là được."
Từ Dĩ Niên vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa ăn đồ ăn, đang định rót cho mình một cốc sữa, trong biệt thự bất ngờ vang lên tiếng phát thanh. Âm thanh đó giống như truyền đến từ một nơi xa, rõ ràng tới mức bất thường, giọng nữ phát thanh vốn nhu mì thoáng toát ra cảm giác máy móc lạnh lẽo:
[ 9 giờ 55 phút thời gian trắng, chào mừng đến với nơi vui chơi. ]
Từ Dĩ Niên ngẩn người, đối diện tầm mắt với người bên cạnh.
Úc Hoè biến sắc, duỗi tay muốn bắt lấy cậu, hình ảnh trước mắt Từ Dĩ Niên bất ngờ nhảy chuyển, rõ ràng một giây trước cậu còn ngồi trên bàn gỗ trong biệt thự, giờ phút này lại lẻ loi đơn độc ở giữa không gian trắng xoá, xung quanh không có dư lấy một màu sắc nào khác.
"Úc Hoè?" Từ Dĩ Niên vô thức gọi.
Đáp lại cậu chỉ có duy nhất một tiếng ồn trắng.
*Tiếng ồn trắng ví dụ như là tiếng tivi nhiễu sóng, tiếng suối chảy, tiếng sấm tiếng mưa,....
Chuyện gì xảy ra thế, đây là ảo cảnh? Là một không gian khác?
Tình huống khác thường như vậy khiến Từ Dĩ Niên cau mày, cậu thử tụ dị năng, đầu ngón tay vừa định bùng lên ánh điện, như là nhận ra suy nghĩ của cậu, phát thanh bỗng nhiên nói: [ Đang ở khu vực chờ, cậu không thể sử dụng bất cứ năng lực gì. ]
Theo tiếng mệnh lệnh của phát thanh, ánh điện ở đầu ngón tay Từ Dĩ Niên chợt tan biến, dị năng giống như phút chốc rút khỏi cơ thể. Từ Dĩ Niên kinh ngạc nói: "Làm gì đó?"
[ Đang tải nơi vui chơi, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi. Trong quá trình tải sẽ tiến hành giới thiệu cơ bản cho người chơi. ]
"...." Từ Dĩ Niên không nhịn được nói thầm, "Còn chưa tỉnh ngủ thì phải?"
[ Bây giờ cậu đang ở khu vực chờ màu trắng. Nơi vui chơi căn cứ theo chính bản thân người chơi tạo thành thế giới trò chơi có một không hai, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mục tiêu trong thế giới mới có thể trở về hiện thực. Nếu nhiệm vụ thất bại, người chơi trở về khu vực chờ trắng để bắt đầu một nhiệm vụ mới. Số lần làm nhiệm vụ không giới hạn, cuối cùng có hoàn thành hay không sẽ do hệ thống xác định. ]
Từ Dĩ Niên bắt được từ mấu chốt: "Từ từ, mấy người không cho biết tiêu chuẩn hoàn thành, nếu nhiệm vụ bị đánh giá là thất bại sẽ phải tiếp tục làm không ngừng, thế chẳng phải vĩnh viễn cũng không ra được à?!"
Phát thanh không chút quan tâm, tự mình nói:
[ Dựa theo thông tin cá nhân của cậu, thế giới tương ứng với cậu đã được tạo thành. ]
[ Lựa chọn độ khó: Dễ. ]
Không gian trắng xoá vỡ ra một khe hở, Từ Dĩ Niên chỉ cảm thấy mình bị một sức mạnh lớn cuốn đi, như búp bê vải bị máy gắp nhấc lên, ập một tiếng, cậu bị nguồn sức mạnh kia ném vào trong khe hở, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng biến đổi, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng hô hào nói cười. Đám người ồn ào đùa giỡn ầm ĩ, không hề cảm thấy cậu đột nhiên xuất hiện có gì không đúng. Một người khoác tay lên vai cậu: "Ngơ ra cái gì đó?"
Từ Dĩ Niên quay đầu qua, trông thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Dù che nắng thật lớn che đi ánh mặt trời chói chang, cậu ngồi ở ghế dài trên bờ cát, cả người mặc quần áo thoải mái, bàn tròn nhỏ bên cạnh đặt đủ loại vang sủi màu sắc rực rỡ. Bể bơi lăn tăn sóng nước, xung quanh là mấy nam nữ thanh niên trẻ tuổi quần áo mát mẻ. Từ Dĩ Niên quét mắt nhìn một vòng, xác định mình chẳng quen biết một người nào.
Nguồn sức mạnh vừa rồi đưa cậu tới đây không thể nào chống lại được, mọi thứ đều diễn ra theo mệnh lệnh của phát thanh, cái này khác xa với ảo cảnh từng trải qua trước đây, giống như là....một thế giới nhân tạo hoàn toàn mới.
"Năng lực hệ tinh thần à?" Từ Dĩ Niên lẩm bẩm.
Nếu là năng lực hệ tinh thần, người có thể tạo ra một thế giới tinh thần khổng lồ tỉ mỉ như vậy chắc chắn là một cao thủ. Nghĩ đến không biết rốt cuộc tình huống ở hiện thực đang thế nào, Từ Dĩ Niên nắm chặt ly rượu thủy tinh.
Rốt cuộc là ai làm? Mấy người Úc Hoè sao rồi?
"Từ thiếu, đang nghĩ gì đấy?" Thấy cậu mất tập trung, thanh niên trẻ tuổi đang ôm cậu hỏi một câu. Từ Dĩ Niên lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt tha thiết của người này, tùy tiện ném ra một lý do: "Nghĩ đến vài chuyện trong trường."
Không nghĩ tới người trước mặt vừa nghe thấy lời này, tức khắc khoa trương nói: "Ngạc nhiên ghê, thiếu gia cậu thế mà cũng chủ động nghĩ đến chuyện học tập cơ á? Nếu ba mẹ cậu mà biết, có khi lại xúc động mua luôn cho cậu một cái siêu xe đó."
Từ Dĩ Niên không có tâm tư nghe người này nói, thuận miệng qua loa đáp: "Phải không."
Phát thanh lại đúng lúc vang lên: [ Hiện tại tiến hành giới thiệu nhân vật cho người chơi. ]
[ Trong nơi vui chơi, cậu không còn là một trừ yêu sư, mà là tiểu thiếu gia Từ Dĩ Niên của nhà họ Từ ở thành phố Nam Hải, 21 tuổi, học tập tại đại học Nam Hải, ỷ vào gia sản giàu có mà vô công rỗi nghề, cả ngày dính lấy đám hồ bằng cẩu hữu. Ba mẹ yêu chiều khiến cậu ngày càng kiêu căng, là một nhị thế tổ ăn hại chính cống.
Nhân dịp cuối tuần, cậu và đám bạn thân thiết cùng đến biệt thự Vạn Minh Sơn nghỉ dưỡng, ban ngày ở bể bơi, buổi tối vào đường núi đua xe, hành trình đã sắp xếp đầy đủ. ]
*Hồ bằng cẩu hữu: Đám bạn chuyên đi ăn chơi trác táng với nhau
Tình huống trước mắt đúng là thật sự khớp với phần giới thiệu nhân vật, Từ Dĩ Niên chắc chắn mình đã bị kéo vào thế giới cấu tạo từ lực tinh thần.
Mặc dù những năng lực giống thế này rất hiếm thấy, nhưng cậu cũng từng được nghe nói ít nhiều. Đa số thế giới tinh thần không thể cưỡng chế đột phá, tương tự đó, bản thân người chế tạo cũng bị quy tắc hạn chế, cho dù mượn yêu quái tấn công cậu để nhốt cậu tại đây, cũng không thể vượt qua quy tắc trực tiếp gϊếŧ người. Trước mắt xem ra, đi một bước nhìn một bước là biện pháp tốt nhất.
"Chà, nói cậu nghe này," Thanh niên trẻ tuổi thấp giọng nói, "Cái cô người mẫu xinh nhất mà Trần Độ dẫn tới ấy, tối hôm qua còn hỏi thăm cậu với các anh em đó."
"Hỏi thăm làm gì?"
"Thấy cậu đẹp trai chứ sao." Thanh niên trẻ tuổi cười xấu xa đẩy cậu một cái, ý bảo cậu nhìn về phía hồ bơi: "Bên kia kìa, thấy không, búi tóc củ tỏi, dáng người đẹp nhất đấy."
Đang nói, Trần Độ dẫn theo mấy cô bạn gái nô đùa đi ngang qua, đá đá bãi cát bên cạnh Từ Dĩ Niên: "Hai cậu ở đây làm gì? Xuống chơi đi chứ."
Không đợi Từ Dĩ Niên trả lời, Trần Độ gọi tóc củ tỏi đi lại đây, cô gái trẻ tuổi mắt hạnh ngập nước, dáng người yểu điệu động lòng người, thuần khiết và quyến rũ kết hợp đến vừa đẹp. Cô gái hơi thẹn thùng nhìn Từ Dĩ Niên, Trần Độ sờ cằm: "Anh Niên này, tiểu Lê của chúng ta muốn tìm một anh đẹp trai dạy bơi, tôi nhớ cậu bơi cũng không tồi nhở."
Thanh niên trẻ tuổi đang khoác vai cậu cũng ồn ào theo: "Đúng thế đúng thế, Niên, còn không mau đi xuống biểu diễn một màn bơi nghệ thuật cho chị gái nhỏ đi nào."
Từ Dĩ Niên thầm nói ông đây biểu diễn vẽ bùa nghệ thuật cho mấy người còn ô kê hơn.
Đối diện với đám hồ bằng cẩu hữu, Từ Dĩ Niên không chút hoang mang cười nói: "Về rồi nói sau, tôi đi thả nước cái."
"Có ý gì đây anh Niên? Không cho người ta mặt mũi hở?"
Thấy cậu muốn đi, đám thanh niên trẻ tuổi càng ồn ào hơn, Từ Dĩ Niên đứng dậy ra khỏi tiếng cười đùa của đám bọn họ, trên đường cậu còn gặp được mấy người chào hỏi mình. Vất vả mãi mới đi được đến một góc vắng lặng, Từ Dĩ Niên thử dùng dị năng, mà vẫn như cũ không hề có phản ứng.
Xem ra ở trong trò chơi, thiết lập cũng là một trong số quy tắc bắt buộc phải tuân theo. Nhận ra mình chỉ có thể làm người bình thường trong thế giới này, cậu thở dài, vừa định chuẩn bị chấp nhận sự thật, phía hồ bơi đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hoàng.
Cậu tập trung nhìn kỹ, bên hồ bơi không biết từ khi nào xuất hiện một tên Sơn quỷ. Đám nam nữ vừa nãy còn đang vui đùa đều té ngã hết cả xuống đất, trên người không ít thì nhiều có vài vết máu, mấy người đứng dậy nhanh nhất hoảng sợ thất thiểu bỏ chạy, Sơn quỷ cười lớn đuổi theo, hưởng thụ nỗi sợ hãi và vùng vẫy của những người này.
Từ Dĩ Niên kinh ngạc nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên đó.
Cái trò chơi rách này thế mà còn có cả yêu quái? Có bất công quá không vậy hả? ?
Nghĩ đến mình bây giờ không chỉ không có dị năng, tố chất thân thể còn là nhị thế tổ ăn hại, có khi Sơn muốn gϊếŧ cậu cũng chỉ cần chớp mắt một cái, Từ Dĩ Niên do dự một lát, quyết định trốn vào trong bụi cây.
"Ê," Cậu hạ giọng, thử nói chuyện với hệ thống, "Nếu tôi chết, vậy tính là nhiệm vụ thất bại hở?"
Phát thanh không chút cảm xúc nói: [ Nếu chết trên đường làm nhiệm vụ coi như nhiệm vụ thất bại, xin người chơi quý trọng mạng sống. ]
Sơn quỷ cách chỗ cậu nấp càng lúc càng gần, Từ Dĩ Niên trực tiếp nuốt câu thô tục đến bên miệng xuống. Dù đã thành người thường, đứng ở khoảng cách này cậu vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh trên người Sơn quỷ. Sắc mặt Từ Dĩ Niên trắng bệch, không thể tin đuợc mình thật sự xui xẻo như vậy. Ngay lúc Sơn quỷ sắp đi đến ngoài bụi cây, một ánh điện đến từ phía xa xuyên qua không trung phút chốc đâm thủng trái tim hắn.
Sơn quỷ thậm chí chưa kịp làm ra bất kì động tác gì, ngực đã phun đầy máu, cơ thể như ngọn núi nhỏ ngã ầm xuống đất.
Đỉnh.
Từ Dĩ Niên thầm ở trong lòng cho một phen vừa xảy ra đó số điểm cực cao.
Ở khoảng cách này, vị trí chính xác này, chính cậu là trừ yêu sư quen dùng lôi điện, biết rõ tấn công như vậy cần đến lực khống chế vô cùng mạnh, đang định nhìn xem đây là bị bạn cùng nghề nào, bất ngờ không kịp chuẩn bị đối diện với một đôi mắt màu tím sẫm.
Yêu tộc dáng người cao gầy, đường nét sắc bén, rõ ràng gương mặt không hề thay đổi, so với hiện thực lại nhiều hơn vài phần kiêu ngạo không chịu gò bó, dáng vẻ ngập tràn khí thế như là lớn lên từ trong sao quanh trăng sáng*, ngay cả những chuyện không như ý cũng hiếm khi phải trải qua. Khí chất khác biệt người thường trên người anh quá mức hấp dẫn ánh nhìn, dù trong tình huống nguy hiểm hỗn loạn như vậy, mấy cô người mẫu cũng nhìn anh không chớp mắt.
*Gốc là "Chúng Tinh Phủng Nguyệt" dùng để chỉ một người luôn là trung tâm được mọi người hướng tới, vạn vật tôn trọng quý mến vây quanh
Từ Dĩ Niên sững sờ đứng bất động tại chỗ.
[ Đã phát hiện ra nhân vật mục tiêu, dữ liệu như sau. ]
[ Úc Hoè, 23 tuổi, thiếu chủ ma tộc. Sau khi tốt nghiệp từ học viện Phong Kiều, nhậm chức tại cục trừ yêu thành phố Nam Hải, gia thế hiển hách, tư chất tự nhiên, diện mạo, năng lực đều vô cùng xuất chúng, được rất nhiều người theo đuổi ở cả giới trừ yêu và yêu giới, bởi vì bản thân quá mức kén chọn, chưa từng yêu đương. ]
Ở ngoài hiện thực, ma tộc diệt tộc lúc Úc Hoè 21 tuổi, vậy Úc Hoè trong thế giới này...Không có trải qua những biến cố đó phải không?
Từ Dĩ Niên không chớp mắt lấy một cái nhìn anh chăm chú. Cậu từng tưởng tượng không chỉ một lần, nếu Úc Hoè có thể rời xa bất hạnh, mãi mãi thuận buồm xuôi gió sẽ có dáng vẻ thế nào. Từ Dĩ Niên nhìn một hồi lâu, cuối cùng cho ra kết luận: Mẹ nó chứ, đẹp trai thật.
Phát thanh lại vang lên lần nữa.
[ Nhiệm vụ của người chơi: Công lược nhân vật mục tiêu, khiến cho nhân vật mục tiêu nảy sinh đầy đủ tình yêu với người chơi, tức là thành công. ]
[ Thời hạn nhiệm vụ: 1 tháng. ]
[ Lưu ý đặc biệt: Thế giới trò chơi và khu vực chờ trắng tồn tại chênh lệch thời gian, dựa theo dòng chảy thời gian ở khu vực chờ, thời hạn nhiệm vụ là mười phút. ]
"...." Từ Dĩ Niên tức khắc cảm thấy sét đánh ngang tai.
Dù cậu có nghĩ đến vỡ đầu, cũng không ngờ thứ mình nhận được là nhiệm vụ nghiêm túc nói chuyện yêu đương, thật sự còn khó mà tin nổi hơn cả việc cậu đã chuẩn bị lên núi đao xuống biển lửa xong đâu vào đấy, lại đột nhiên bảo không cần đâu, chơi cái trò chơi công lược này là có thể về lại hiện thực ngay.
Hơn nữa cậu với Úc Hoè vừa làm hoà mấy hôm trước, thế mà phải quay về lại điểm xuất phát trong cái trò chơi rách này, thậm chí Úc Hoè còn không quen biết cậu. Làm gì có cái chuyện nào còn kỳ lạ hơn chuyện này nữa cơ chứ?
Gần như là tiếng phát thanh vừa ngừng, trong xác Sơn quỷ bốc lên một luồng khói đen, làn khói đó toát ra oán khí nồng đậm. Từ Dĩ Niên giật mình, không ngờ Sơn quỷ sau khi chết lại sinh ra oán niệm.
Một số rất ít yêu quái vì chấp niệm quá sâu hoặc chết quá mức thảm thiết sẽ sinh ra oán niệm. Oán niệm không ảnh hưởng gì đến trừ yêu sư hay yêu tộc, nhưng nếu người thường bị quấn lấy, sẽ gặp phải đủ chuyện xui xẻo, chậm thì một tháng lâu thì nửa năm. Tuy không trực tiếp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đối với người thường không có năng lực tự bảo vệ mình mà nói, đây cũng xem như là một cục phiền không nhỏ.
Oán niệm dồn dập bốc lên, vòng quanh bốn phía tìm kiếm mục tiêu, trong đầu Từ Dĩ Niên chợt loé lên một ý nghĩ, đột nhiên đứng ra khỏi bụi cây. Oán niệm không ngờ còn có một người nấp ở nơi gần như vậy, kích động xông thẳng về phía Từ Dĩ Niên.
"Đừng nhúc nhích!" Ánh mắt Úc Hoè nghiêm túc, cao giọng ra lệnh. Dưới chân Từ Dĩ Niên cùng lúc mở rộng ra trận kết giới. Mà cậu không nghe theo yêu cầu đứng yên tại chỗ, ngược lại còn bước một chân ra khỏi trận pháp.
Oán niệm bắt đúng cơ hội đâm thẳng vào người cậu, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt lan ra xương cốt khắp toàn thân, Từ Dĩ Niên chỉ cảm thấy lạnh như đặt mình trong tủ đá, cả răng cũng phát run, đến khi cảm giác lạnh lẽo biến mất không còn thấy nữa, cậu lấy lại tinh thần, Úc Hoè đi đến trước mặt cậu, nhăn nhó ra mặt nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Từ Dĩ Niên đánh đòn phủ đầu, giả ngu nói: "Chuyện gì xảy ra thế? Vừa rồi là cái gì vậy?"
Cậu nói xong bước lên một bước, dưới chân lại như bị vướng phải cái gì đó, suýt nữa ngã thẳng xuống đất. May mà Úc Hoè đúng lúc vươn tay đỡ được cậu.
"Đó là oán niệm, cậu bị quấn lên." Úc Hoè nắm cánh tay cậu, giọng điệu không lành, "Vừa nãy cậu cử động làm cái gì?"
Từ Dĩ Niên tránh đi không đáp, nỗ lực giả vờ thành ngốc bạch ngọt chẳng hiểu thứ gì cả: "Oán niệm nghĩa là sao? Sẽ không phải là mấy thứ như trong phim ma đó chứ?"
Úc Hoè nhìn dáng vẻ rất là ngơ ngác của cậu, trào phúng nói, "Nghĩa là mấy tháng tới cậu sẽ liên tục gặp vận rủi, chúc mừng cậu."
Vừa dứt lời, anh thế mà nhìn ra một nét vui sướng trên mặt vị thiếu gia này, Úc Hoè gần như nghi ngờ cái người này đã bị oán niệm xông vào đến ngốc rồi.
Từ Dĩ Niên nhìn anh một lúc lâu, như là nghĩ tới gì đó, ánh mắt ranh ma hẳn lên: "Anh là trừ yêu sư đến chấp hành nhiệm vụ hả?"
Úc Hoè không để ý đến cậu, Từ Dĩ Niên cũng không giận, còn cây ngay không sợ chết đứng víu lấy lỗi của anh: "Tôi bị oán niệm xông tới ít nhất có một nửa trách nhiệm của anh, nếu không phải do anh không gϊếŧ sạch, tôi làm sao có thể bị thứ này quấn lên."
Nghe xong lời này, vẻ mặt Úc Hoè hình như lạnh hơn, Từ Dĩ Niên chẳng sợ anh tí nào, phất phất tay.
"Bỏ đi, nhìn anh thế này, chắc cũng chưa làm việc được bao lâu." Từ Dĩ Niên đánh giá anh từ trên xuống dưới, cuối cùng nói ra mục đích thật của mình, "Anh ở bên cạnh bảo vệ tôi đi, cho đến khi cái oán niệm quỷ gì đó tan biến, tôi sẽ không tính toán với anh nữa."
Danh Sách Chương: