Mặc dù Úc Hoè bảo cậu đừng lo lắng, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Đường Phỉ lẳng lặng giải trừ hôn khế, nhiều năm như vậy cũng không hề báo cho cậu biết chân tướng, tâm trạng Từ Dĩ Niên hỗn loạn, nhịn không được nhớ lại tình cảnh xảy ra năm năm trước.
Trong lòng có tâm sự, Từ Dĩ Niên ngủ không ngon lắm, ngày hôm sau rời khỏi Mai Cốt Tràng cũng thấy hơi mơ màng.
Kết giới bao trùm lên cả Mai Cốt Tràng gần như ngăn trở hết mọi cách thức liên lạc, lại bị rừng rậm Bắc Dạ là tấm chắn tín hiệu hiện đại tự nhiên vây quanh, đi đến trạm đo lường cục trừ yêu đặt bên bìa rừng điện thoại mới có tín hiệu. Úc Hoè nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ cục trưởng Tống Kì của phân cục trừ yêu Nam Hải. Là bạn cũ của Tuyên Đàn, sau khi Hạ Nghiễn bị bắt Tống cục trưởng vẫn luôn theo dõi sự việc ma tộc diệt vong, nhận ra có thể đã có tiến triển, Úc Hoè ấn gọi trở lại.
Tống cục trưởng trả lời rất nhanh, nói vài ba câu giải thích tình hình cục trừ yêu điều tra được. Úc Hoè nghe đến đoạn sau, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc, Tống Kì nói: "Trong điện thoại nhất thời không thể giải thích rõ, khoảng thời gian này cũng không liên lạc được với cháu, khi nào thì có thể gặp nhau?"
"Trong tay cháu có một người cũng liên quan đến việc chú vừa nói." Úc Hoè liếc mắt nhìn Triêu Tử đang mất hồn, "Để cháu mang cô ta đến."
Tống Kì liên tục đồng ý.
Quy mô của cục Nam Hải chỉ đứng sau tổng cục, toà nhà cao lớn màu trắng bạc sạch sẽ không tì vết, hơn một ngàn trừ yêu sư nhậm chức ở đây. Vừa nghe thấy anh bắt được gia chủ tộc Hồ yêu, Tống Kì cố ý bảo bọn họ tránh tai mắt người khác, tiến vào cục Nam Hải qua con đường riêng biệt.
Lần đầu tiên Từ Dĩ Niên biết trong toà nhà trang nghiêm vĩ đại này còn giấu một lối đi như mê cung thế này. Nếu không có một trừ yêu sư đã chờ sẵn ở cửa vào dẫn bọn họ, con đường phức tạp như vậy rất dễ khiến người ta chóng mặt mất phương hướng, bị lạc ở trong này.
Trừ yêu sư dẫn đường đưa bọn họ tới ngoài cửa phòng Tống Kì, gõ gõ cửa: "Cục trưởng Tống, người tới rồi."
"Mời vào." Một giọng nói lớn vang lên từ trong cửa.
Úc Hoè đẩy cửa vào. Vừa nhìn thấy Hồ yêu mặt mũi tiều tụy sau lưng anh, Tống Kì sửng sốt, nói với trừ yêu sư bên cạnh: "Dẫn cô ta đi, nhất định phải để ý kỹ. Tuyệt đối không được để lộ tin tức, không được cho bất cứ ai nhìn thấy cô ta."
Trừ yêu sư lập tức đáp một tiếng, áp giải Triêu Tử vào văn phòng kế bên, Tống Kì ra hiệu Úc Hoè ngồi xuống. Chú ý tới người đi cùng Úc Hoè thế mà là Từ Dĩ Niên, trong mắt Tống Kì thoáng qua một nét kinh ngạc, ngay sau đó ôn hoà cười cười: "Tiểu Từ cũng tới à? Ngồi luôn đi."
Ghế sô pha lớn như vậy đủ cho 5, 6 người ngồi, Từ Dĩ Niên không nghĩ nhiều, ngồi xuống sát bên cạnh Úc Hoè. Tống Kì lại liếc mắt nhìn bọn họ thêm một cái, thấp giọng khụ một tiếng, bắt đầu nói chuyện chính.
"Sau chuyện ở đài xét xử, chú nộp đơn lên tổng cục xin điều tra. Hạ Nghiễn được chuyển giao tới phân cục Nam Hải."
"Qua quá trình thẩm vấn, Hạ Nghiễn khai báo tỉ mỉ hơn, cũng cung cấp một manh mối cực kì có giá trị: năm năm trước, tộc Hồ yêu từng tham gia tàn sát ma tộc."
Nghe được từ mấu chốt, đồng tử Từ Dĩ Niên co lại.
Thảo nào....
Vừa nghe thấy bọn họ bắt được Triêu Tử, Tống Kì hết sức vội vàng, trực tiếp hỏi Úc Hoè có thể đến phân cục Nam Hải một chuyến không.
"Tộc Hồ yêu gia nghiệp lớn, manh mối này không thể coi thường. Liên quan tới gia tộc lớn ở yêu giới, bọn chú và tổng cục đã kết hợp tiến hành điều tra." Tống Kì dừng lại chốc lát, nhìn về phía Úc Hoè, "Vốn muốn cho cháu tham gia cùng, nhưng mà cháu vào Mai Cốt Tràng, gọi điện mãi không được."
"Tộc Hồ yêu có tổng cộng 87 người, cục trừ yêu đã giam giữ toàn bộ những kẻ còn ở bên ngoài vào trại tạm giam của viện thẩm phán, thế nhưng một tháng trước gia chủ của bọn họ dẫn một số người tiến vào Mai Cốt Tràng, cục trừ yêu không thể tiếp tục truy bắt. Chú vốn định bàn bạc chuyện này với cháu, không ngờ cháu vừa khéo bắt được cô ta."
Úc Hoè nghe đến đó, khẳng định nói: "Không cần truy bắt nữa, tất cả đã chết ở điểm tình báo trong Mai Cốt Tràng rồi."
Cục trưởng Tống chần chờ nói: "Là cháu....?"
"Không phải," Úc Hoè lắc đầu, "Giống lúc trước cháu nói với chú trong điện thoại, Triêu Tử dẫn người đánh lén, giữa đường Khởi La xuất hiện gϊếŧ chết những người này."
Nghe anh nhắc tới Khởi La, vẻ mặt Tống Kì dần đọng lại. Úc Hoè chợt nói: "Có việc này cháu muốn hỏi chú. Tình huống của Triêu Tử chú biết bao nhiêu?"
Thực lực của Hồ tộc gắn liền với số lượng đuôi, các đời gia chủ đều là hồ ly chín đuôi, Triêu Tử cũng không ngoại lệ. Khác ở chỗ, Hồ tộc mới đầu 30 đã có chín đuôi như cô ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên cục trừ yêu tiến hành chỉnh sửa thông tin cá nhân của cô ta rất chi tiết.
Gia nghiệp tộc Hồ yêu khổng lồ, nội bộ đấu đá cũng vô cùng kịch liệt. Triêu Tử vốn là con gái của lão gia chủ Hồ tộc, lão gia chủ và vợ vì tranh giành đoạt vị mà chết thảm, Triêu Tử cũng bị người có ý xấu ném vào Mai Cốt Tràng. Suốt cả thời thiếu nữ của cô ta phải trải qua trong đó, mười một năm trước, Triêu Tử rời khỏi Mai Cốt Tràng, hai năm sau, cô ta dùng thủ đoạn vô cùng cứng rắn kết thúc nội đấu kéo dài nhiều năm, ngồi lên vị trí gia chủ.
"....Năm năm trước, Triêu Tử dẫn dắt một số thành viên ưu tú trong gia tộc tham gia tàn sát ma tộc." Tống Kì nói xong, bưng nước trà trên bàn lên chậm rãi muốn một ngụm, "Chi tiết liên quan đến vụ thảm sát chỉ có bản thân cô ta rõ nhất. Đúng lúc cháu ở đây, việc này đừng chậm trễ, chú lập tức cho người chuẩn bị, nắm chắc thời gian thẩm vấn cô ta."
Úc Hoè gật đầu. Đúng lúc này, điện thoại Từ Dĩ Niên đột nhiên vang lên. Cậu nhìn tên người gọi, cầm điện thoại đi sang một bên: "Alo?"
"Tiểu Từ ca, thật tốt quá, tôi thấy cậu đang online, gọi qua thử vận may xem." Tiếng nói hơi vội vàng của Hạ Tử Hành từ đầu bên kia truyền đến, Từ Dĩ Niên chưa kịp nói chuyện, giọng điệu Hạ Tử Hành lộ ra vẻ nghiêm túc khác thường, "Bây giờ cậu có thời gian không? Có việc này, tôi phải nói trực tiếp cho cậu."
Lần đầu tiên Từ Dĩ Niên nghe thấy Hạ Tử Hành dùng giọng điệu này nói chuyện. Cậu nhìn thoáng qua Úc Hoè đang bàn chuyện với Tống Kì, đồng ý: "Chúng ta gặp ở đâu?"
Đang trong giờ hành chính, quán cà phê trang trí tinh xảo chỉ có lác đác vài người khách đang ngồi, mùi thơm của caramel và sữa hoà quyện với hương cà phê đậm đà trôi nổi trong không khí.
Nghe nói cậu đang ở phân cục Nam Hải, Hạ Tử Hành báo địa chỉ của quán cà phê này. Từ Dĩ Niên chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, lúc chờ Hạ Tử Hành tới, cậu buồn chán nhìn ra bên ngoài, mưa phùn che mờ đường phố rộng lớn, giọt mưa nghiêng ngả rơi trên song cửa sổ lạnh lẽo.
Chuông gió treo bên cửa phát ra tiếng vang leng keng, Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, thấy Hạ Tử Hành đã tới rồi. Hạ Tử Hành mặc đồng phục cục trừ yêu, bởi vì trời mưa, bên ngoài khoác một cái áo khoác đậm màu. Một thời gian không gặp, Hạ Tử Hành nhìn qua có vẻ thành thục hơn rất nhiều.
"Chờ lâu rồi phải không?" Hạ Tử Hành cười cười với cậu, lại lộ ra dáng vẻ Từ Dĩ Niên quen thuộc. Cậu ta kéo ghế ra ngồi xuống, mở miệng than phiền: "Đáng lẽ nói chuyện điện thoại với cậu xong là có thể đi rồi, ai mà ngờ tự dưng bị gọi ở lại, việc ở cục trừ yêu đúng là nhiều hết sức."
Đúng ra những học sinh vừa tốt nghiệp như bọn họ đến cuối năm mới có thể vào cục trừ yêu, mà hình như Hạ Tử Hành đã bắt đầu làm việc rồi. Mấy tháng trước, lúc Diệp Tiễu còn ở đây, bọn họ ngồi trong quán cá nướng chúc mừng thông qua đánh giá tốt nghiệp, nói chuyện tán dóc đến dự tính tương lai, khi đó Hạ Tử Hành là người không có hứng thú nhất.
Nghĩ đến biến cố của nhà họ Hạ, tâm trạng Từ Dĩ Niên hơi phức tạp, mà nhìn thấy Hạ Tử Hành còn thích ứng hơn cậu tưởng tượng, cảm xúc cũng thả lỏng xuống, thuận miệng hỏi: "Cậu tiến vào cục trừ yêu à?"
Nhân viên phục vụ nữ đi lên phía trước hỏi bọn họ uống gì, Hạ Tử Hành gọi cà phê, Từ Dĩ Niên gọi một ly latte nóng.
Hạ Tử Hành lên tiếng: "Vào tổng cục. Nhà tôi....Cậu cũng biết đó, mười mấy năm rồi ba mẹ tôi không quản lý công việc nữa. Có điều sau khi tiến vào tổng cục đồng nghiệp xung quanh đối xử với tôi cũng coi như rất tốt."
Từ Dĩ Niên muốn nói lại thôi, Hạ Tử Hành nói: "Đừng nói chuyện này nữa, tôi tìm cậu là có việc khác."
Như bởi vì thói quen công việc gần đây, Hạ Tử Hành ngồi thẳng tắp, ý cười trên mặt cũng dần thu lại. Sau khi kết giới trong suốt không một tiếng động dần mọc lên, Hạ Tử Hành bày trận cách âm xong mới nhẹ giọng nói: "Ngày anh tôi gặp chuyện không may, anh ấy nhờ người đến truyền lời cho tôi: vụ tàn sát ma tộc năm năm trước, trong cục trừ yêu có người quyền lợi lớn hơn anh ấy đang thêm dầu vào lửa."
Từ Dĩ Niên nắm chặt quai cốc sứ, không thể tin nói: "Ý của cậu là, cấp cao từng tham gia tàn sát ma tộc không chỉ có anh Hạ Nghiễn?"
"Vì an toàn, anh ấy bảo tôi đừng tiếp tục truy cứu chuyện này, thế nhưng tôi luôn cảm thấy trong lời anh ấy nói có ý gì đó. Bây giờ nghĩ lại, anh ấy đang giao quyền lựa chọn cho tôi. Nếu tôi vẫn không quan tâm thứ gì như trước, việc này sẽ kết thúc ở đây."
"Chắc chắn người này rất nguy hiểm, cho nên anh của tôi mới không thể nhắc thẳng ra. Mặc kệ thế nào, tôi cũng không muốn mình bị nhốt mãi trong tình trạng không biết gì cả, cho nên tôi lựa chọn tiếp tục điều tra."
"Quả nhiên, anh tôi để lại cho tôi con đường điều tra bí mật. Thông qua những mối liên hệ này, tôi lần lượt tra đến tư liệu của tất cả những người có chức vụ cao hơn anh tôi từ năm năm trước tới nay." Hạ Tử Hành dừng lại chốc lát, tăng nhanh tốc độ nói, "Tôi kiểm tra đối chiếu thông tin từng người một, bất ngờ là không có ai đáp ứng đủ điều kiện tàn sát ma tộc. Hầu hết những người trong số bọn họ đều thiếu động cơ, số còn lại hoặc là không khớp với thời điểm xảy ra vụ án, hoặc là đã rời khỏi cục trừ yêu."
"Có thể anh của cậu đặc biệt nhắc nhở cậu, người đó chắc chắn còn đang nhậm chức tại cục trừ yêu. Trừ yêu sư chức vị cao hơn anh ấy không nhiều." Từ Dĩ Niên nhíu mày, "Đã tra hết chưa?"
Hạ Tử Hành gật đầu: "Cách nghĩ của tôi cũng giống cậu, liên tục lật qua lật lại tra xét mấy lần, đúng thật không có người nào đáp ứng đủ điều kiện."
"Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nếu anh tôi đã để tôi lựa chọn, không thể nào lại nói cho tôi một thông tin không hữu dụng, còn để lại cho tôi con đường điều tra được. Mang theo suy nghĩ đó, lúc tôi kiểm tra đối chiếu lần cuối, bỗng nhiên nghĩ tới một điểm mấu chốt____Anh tôi nói 'quyền lợi' lớn hơn, chứ không phải chức vụ cao hơn. Ngay từ ban đầu anh ấy đã ẩn ý nói cho tôi tên của người đó."
Hạ Tử Hành nhìn về phía Từ Dĩ Niên. Nam sinh thắc mắc nhìn cậu ta, không hiểu được hai từ này có gì khác nhau.
Hạ Tử Hành im lặng một lát: "Tiểu Từ ca, trong cục trừ yêu có một người luôn giữ chức vụ nhàn hạ, thế nhưng danh vọng của người đó rất cao, đến cả tổng cục cũng mặc cho người đó sai phái."
Sắc mặt Từ Dĩ Niên chợt thay đổi, cậu hơi hé miệng, muốn xác nhận suy đoán của mình với Hạ Tử Hành, lại không phát ra được âm thanh nào. Thậm chí ngón tay cầm ly cà phê bắt đầu phát run.
Hạ Tử Hành không đành lòng, thấp giọng nói: "....Người mà anh tôi nói, là sư phụ cậu."
Tui định đăng liền 2 chap bù ngày hôm qua không có, nhưng mà vì 2 chap tiếp theo đọc liền sẽ thú vị hơn, nên là quỵt nợ mai post sau nhaaaa
Danh Sách Chương: