Chương 47: Xử Lý
"Tôi muốn cậu kết hôn với tôi"
-
Nhờ Úc Hoè giúp đỡ, cuộc điều tra Tháp Đen thuận lợi kết thúc. Sau khi tổng cục trừ yêu giải trừ hoá xương khống chế được toàn bộ tù nhân, tất cả bộ phận cấp cao của Tháp Đen và phòng thí nghiệm đều bị bắt giữ, tạm thời giam ở trại tạm giam của toà xét xử.
Đi qua một khoảng sân trăm hoa nở rộ, cổng sắt trại tạm u ám giam lọt vào tầm mắt. Người phụ trách dẫn đường là một trừ yêu sư trẻ tuổi, người này thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn về sau một cái, lúc sắp bước vào cửa lớn cuối cùng dừng bước lại.
Người nọ cố lấy dũng khí: "Tôi muốn nói một tiếng cảm ơn ngài."
Đối diện với đôi mắt sẫm màu của yêu tộc, trừ yêu sư trẻ tuổi căng thẳng hết cả người, nói nhanh như ma đuổi: "Lúc ở Tháp Đen, bọn tôi đều nghĩ thôi xong đời rồi, nếu không nhờ ngài ra tay giúp đỡ, nói không chừng tôi đã..."
"Không cần khách khí."
Trừ yêu sư ngẩn ra, không nhịn được cong môi cười, từ tận đáy lòng nói: "Cái năng lực đó thật sự rất đẹp trai!"
Trận phản loạn gây nên sóng to gió lớn cho cả hai giới bị rừng trắng che phủ hơn nửa Tháp Đen dập tắt hoàn toàn. Gần mười năm nay, năng lực sử dụng trên phạm vi lớn như vậy đã ít lại càng ít, tổng cục cố ý ghi lại một bản ghi chép cho cái này.
Về việc Úc Hoè ra tay, đám yêu quái trên cộng đồng liên kết nhao nhao đến bung nóc nhà, có người mắng, cũng có người ủng hộ, nhưng sau khi đọc được văn bản ghi chép toàn bộ sự việc, cục diện lập tức nghiêng sang một bên.
Đối với yêu tộc, sức mạnh mới là chân lý.
[ Những tên mắng chửi điều lệ này, chờ đến khi mấy người đạt đến trình độ của Úc Hoè đi rồi nói tiếp. ]
[ Ai không biết còn tưởng là đến Tháp Đen chọn cảnh đóng phim đó, hoá xương là hiệu ứng CG. Cái đệch, tôi nằm mơ cũng không dám mơ lớn vậy đâu. ]
[ Nghe nói thời kì đỉnh cao nhất của lão già khu Tây ở Mai Cốt Tràng cũng chỉ có thể phủ rừng đầy một cái quảng trường thôi, có ai tính ra Úc Hoè bằng mấy lão già đó không? ]
[ Tính không ra, để tối nay tui hỏi chồng tui giùm cho, mấy vấn đề mang tính kỹ thuật này cần chính Úc Hoè trả lời mà. ]
[ Trùng chồng rồi người chị em! ]
.....
.....
Không chỉ trên mạng ồn ào ầm ĩ, trong cục trừ yêu cũng đang xôn xao đủ mọi cách nói. Những trừ yêu sư năm đó qua lại thân thiết với Tuyên Đàn đều có thâm niên, nhất trí cho rằng đây là lập được công lớn, nói không chừng mai này Úc Hoè có thể hoàn thành lý tưởng còn đang dang dở của Tuyên Đàn, chính thức làm cho hai giới chung sống hoà bình; cũng không ít người cho rằng sát nghiệt của Úc Hoè quá nặng, hoàn toàn không thể đánh đồng với Tuyên Đàn.
Nghĩ đến đây, trừ yêu sư trẻ tuổi liếc mắt nhìn Úc Hoè thêm một cái.
"Người ngài muốn gặp ở bên trong." Trừ yêu sư mở khoá cửa, "Thời gian không giới hạn, ngài có thể chậm rãi trò chuyện với anh ta."
Úc Hoè gật đầu, bước vào trong phòng giam.
Tuyết yêu cuộn mình trong góc, nghe thấy động tĩnh, hắn hờ hững nâng mắt, vẻ mặt cứng đờ nhìn người vừa tới.
Nhìn thấy đôi mắt này, nỗi đau ăn sâu vào xương tủy trong kho lớn như lại bò lên khắp tứ chi, Giang Thừa Tuyết nhịn không được hỏi, "Cậu tới đây làm gì?"
Úc Hoè như rất hài lòng dáng vẻ rụt rè sợ hãi của hắn: "Tìm anh hỏi vài việc thôi, anh sợ cái gì."
Vẻ mặt Giang Thừa Tuyết khó coi, mà cũng không dám phản bác. Úc Hoè đi thẳng vào vấn đề: "Ai là chủ khế huyết khế?"
"...."
"Không muốn nói, hay là không thể nói?" Ngón tay Úc Hoè khẽ nhích, yêu lực dần tụ lại.
Giang Thừa Tuyết kinh hoảng nhìn động tác của anh, vội vàng há miệng lên tiếng, lời vừa đến bên miệng, hắn đột nhiên bị mạnh mẽ hạn chế, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt.
"Không đúng....Không đúng!" Hắn ôm chặt lấy đầu.
"Tôi đã động thủ đâu, chưa gì đã bắt đầu diễn?" Úc Hoè châm chọc nói.
Tuyết yêu trợn to mắt, trán toát ra mồ hôi lạnh. Là yêu quái am hiểu khống chế tinh thần, tình huống này hắn quen thuộc hơn bất cứ ai___Có người hạ cấm chế tinh thần hắn!
Là ai....? ! Từ lúc nào....Là tên đó, chắc chắn là hắn ta!
"A a a a a a a a a!" Giang Thừa Tuyết nghẹn ngào gào thét. Thấy hắn ôm đầu lăn lộn dưới đất, Úc Hoè nhíu nhíu mày, tạm thời không bước lên. Cấm chế tinh thần chỉ có thể dựa vào bản thân tự hoá giải, gương mặt Tuyết yêu vặn vẹo, toàn thân run bần bật, như thể một giây sau sẽ lập tức chết đi. Cứ thế trôi qua một lúc lâu, Giang Thừa Tuyết dần dần ngừng giãy giụa, hai mắt hắn đỏ bừng, ngơ ngẩn nhìn trần nhà chăm chú.
"....Khởi La, là máu của Khởi La." Hắn thấp giọng nói, "Năm năm trước chính là tên Khởi La đó tìm tới cửa, mời tôi tham gia tàn sát ma tộc.'
Ánh mắt Úc Hoè chợt lạnh xuống.
"Tên đó nói cho tôi biết cách đối phó cậu, điều kiện là tôi phải hành động theo chỉ thị của hắn ta. Tôi đồng ý." Không có cấm chế, dòng suy nghĩ của Giang Thừa Tuyết dần trở nên rõ ràng, "Hắn ta bảo tôi hạ huyết khế Từ Dĩ Niên, dùng Từ Dĩ Niên giữ chân cậu. Sau khi các cậu lẻn vào Tháp Đen, hắn ta cũng truyền lại tin tức cho tôi, nhắc nhở tôi chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần Từ Dĩ Niên tiến vào phòng thí nghiệm, cậu ta sẽ bị truyền tống đến trận huyết khế."
"Năng lực của tộc Khởi La không liên quan đến khống chế tinh thần, nhưng tên đó vẫn là một cao thủ thạo nghề, dưới thời điểm tôi không để ý hạ xuống cấm chế." Nói tới đây, trong mắt Giang Thừa Tuyết toát ra vẻ phản cảm, chỉ cảm thấy mùi vị bị khống chế đúng là ghê tởm.
"Hắn ta không cho phép tôi tra tìm thân phận của hắn, không được tiết lộ bất kì tin tức gì về hắn." Tuyết yêu lẩm bẩm một mình, "Thảo nào....Ngay cả xét nghiệm máu tôi cũng chưa từng nghĩ đến."
Úc Hoè lạnh lùng nói: "Còn manh mối gì không?"
"Hắn ta không biết thực hiện huyết khế. Tôi từng nghiên cứu vô số loại khế ước, nhìn ra hắn ta là yêu quái không am hiểu khế ước." Ánh mắt Giang Thừa Tuyết lấp loé, đột nhiên hỏi: "Cục trừ yêu tra được bao nhiêu rồi?"
Theo kết quả điều tra sơ bộ của cục trừ yêu, sau khi phòng thí nghiệm Vân Dao bị điều tra xử lý, bộ phận cấp cao của Tháp Đen giúp đỡ phòng thí nghiệm dời đến dưới lòng nhà giam, mượn quy định hai giới phân chia quyền lực che dậy tai mắt mọi người. Hai bên đạt được hợp tác, Tháp Đen cung cấp tài nguyên và bao che cho phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm giúp tù nhân đặc biệt trong nhà giam nâng cao khả năng, cùng nhau bán Hỗn Huyết thu lợi.
"Ngoại trừ Tháp Đen, vẫn có người âm thầm tài trợ cho phòng thí nghiệm. Những người này che giấu vô cùng bí ẩn, ngoại trừ tôi, bên ngoài không có ai biết được manh mối của hắn ta." Giang Thừa Tuyết dừng lại một lát, nắm chắc thắng lợi trong tay, "Tôi có thể nói cho cậu tên của hắn ta, đổi lại, cậu phải giúp tôi một việc."
"Nói nghe thử." Úc Hoè từ chối cho ý kiến.
"Bây giờ Vu tộc đều đang sống ở Cảng Tự Do, tìm giúp tôi một Vu tộc am hiểu thông linh, nhờ người này triệu hồi linh hồn Diệp Tiễu."
Nói tới đây, trong mắt Tuyết yêu toát ra vẻ cố chấp bệnh hoạn. Úc Hoè kinh ngạc nhìn hắn một cái, giọng điệu trào phúng: "Âm hồn bất tán, anh đúng là ghê tởm."
Giang Thừa Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ: "Tôi đã đính khế ước với người kia, đôi bên không được phản bội lẫn nhau, một khi nói ra tên của hắn tôi sẽ lập tức chết. Tôi chỉ muốn gặp Diệp Tiễu một lần, chuyện này đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay."
Thấy Úc Hoè kề cà không đồng ý, Giang Thừa Tuyết bổ sung: "Chuyện nhỏ này, cậu không cần nói cho Từ Dĩ Niên biết."
Úc Hoè với Diệp Tiễu cũng không có giao tình gì, một lần gặp mặt cỏn con trao đổi manh mối kẻ thù diệt tộc, không cần nghĩ cũng biết nên lựa chọn cái nào.
"Tôi sẽ không giúp anh gọi hồn về."
Giang Thừa Tuyết biến sắc, không thể tin ma tộc trước mặt thế mà từ chối đề nghị của hắn. Không chỉ như thế, thái độ của Úc Hoè ác liệt: "Nếu muốn gặp cậu ta như vậy, anh cứ chết đi, nói không chừng chết rồi còn có cơ hội."
Vẻ mặt Giang Thừa Tuyết càng lúc càng tệ, sau khi Úc Hoè nói ra cách cụ thể, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Căn bản cậu không muốn cho tôi gặp cậu ấy....! Cậu cẩn thận nghĩ lại mà xem, ngoại trừ tôi, không còn ai biết tên của người đó, đến chết cậu cũng không điều tra ra là ai đứng sau lưng phòng thí nghiệm!"
Úc Hoè nheo mắt, không cảm xúc nhìn hắn.
Giang Thừa Tuyết không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, giả vờ bình tĩnh đối mặt với Úc Hoè.
"Anh cũng cẩn thận nghĩ lại xem, nếu Diệp Tiễu bằng lòng gặp anh, đây là cơ hội duy nhất anh có thể gặp cậu ta. Hoặc là anh muốn đến địa phủ thử vận may, mười hai nhánh sông vong, tỷ lệ gặp được là bao nhiêu?"
Giang Thừa Tuyết suy nghĩ rất lâu, giọng nói oán hận: "Được, cậu ký khế ước với tôi, tôi cam đoan nói được làm được."
"Nói lại cho rõ, bây giờ là anh đang cầu xin tôi, anh không có tư cách nói này nói nọ." Úc Hoè không có kiên nhẫn, anh giẫm lên dây xích, từ trên cao nhìn xuống Tuyết yêu bị còng khoá chặt tay chân, "Không nói cũng không sao, chỉ cần dính một chút liên quan đến phòng thí nghiệm, tôi sẽ gϊếŧ toàn bộ."
Đón lấy ánh mắt không thể tin nổi của Tuyết yêu, Úc Hoè không nhanh không chậm nói: "Người mà anh nói đến, cũng sẽ không thể chạy được."
-
Phố Chữ Thập, trụ sở y tế.
Đêm qua vừa có một trận mưa, nước đọng trên tán cây rơi từng giọt xuống đất, hương nhài trắng thoang thoảng trong không khí. Từ Dĩ Niên tỉnh lại từ trong mộng, nghe thấy tiếng chim hót véo von ngoài cửa sổ.
Cậu không muốn mở mắt, một lần nữa chui vào chăn bông, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng ở Tháp Đen, vách tường kho lớn trắng như tuyết, phòng thí nghiệm và thi thể tù nhân chồng chất lên nhau, cuối cùng mọi thứ đóng băng vào hình ảnh Diệp Tiễu mất đi thần thái trong mắt.
Mỗi ngày sau khi thức dậy, cậu sẽ không kìm lòng được nhớ lại chi tiết liên quan đến Diệp Tiễu. Cảnh tượng lần đầu gặp mặt vốn đã mờ nhạt phai màu, giờ đây lại lần lượt trở lại trong ký ức: Cậu nhớ rõ vẻ mặt không tự nhiên của Diệp Tiễu ngày đó, cậu cho rằng đó chỉ là căng thẳng bình thường, bây giờ mới biết đây là không thoải mái bởi vì lâu ngày không được tiếp xúc với bạn cùng trang lứa; nếu đêm nào đó cậu bất chợt hứng khởi chuồn ra học viện, Diệp Tiễu sẽ bao che giúp cậu, có một lần đi chơi không may bị chủ nhiệm Tần bắt được, hại cả Diệp Tiễu phải cùng viết kiểm điểm với cậu....
Trước khi Diệp Tiễu chết....Rốt cuộc muốn nói cái gì?
Nhớ đến lời chưa thể nói ra khỏi miệng của hắn, Từ Dĩ Niên nắm chặt gối, nỗi đau nặng trĩu như sợi tơ dày đặc quấn quanh lòng, siết chặt đến mức tột cùng, lại dần dần thả ra.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh hơn, Từ Dĩ Niên chậm rãi mở lớn mắt.
Có lẽ bình mình tới rồi.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hoa đào vốn từng trắng đen rõ ràng chỉ còn một màu ảm đạm, nhận ra mình vẫn không thể nhìn thấy cái gì, Từ Dĩ Niên rũ mắt thu lại ánh nhìn.
Sau khi Tháp Đen bị công phá, những người còn sống đều được đưa đến trụ sở y tế đầu tiên. Đã trôi qua một tuần kể từ ngày biến cố ở Tháp Đen, thương tích ngoài da của Từ Dĩ Niên cũng gần như khỏi hẳn, ngoại trừ đôi mắt bị mù tạm thời do tổn thương thần kinh. Bác sĩ nói tình trạng của cậu sẽ kéo dài từ một tuần đến một tháng, thời gian này tốt nhất nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Lúc trước cậu uống một lượng lớn Hỗn Huyết để chiến đấu, bác sĩ liên tục dặn cậu từ nay về sau không được chạm vào loại thuốc này nữa, gần đây chân tay cậu luôn bủn rủn, mệt mỏi cả người, để tránh nhỡ ra xảy ra chuyện gì, trước khi thân thể khôi phục tốt nhất tận lực tránh sử dụng dị năng.
Cậu hơi khát nước, nhớ rõ y tá đặt ấm với cốc ở tủ đầu giường, Từ Dĩ Niên duỗi tay thử chạm vào, mỗi tội hai mắt tối đen, lúc cử động không cẩn thận đụng đổ ấm nước, Từ Dĩ Niên luống cuống tay chân lại không còn chút sức nào, tiếng vật nặng rơi xuống đất lại không vang lên như dự đoán, có người đỡ được ấm nước giúp cậu, một lần nữa đặt về chỗ cũ.
Từ Dĩ Niên nghĩ đây là y tá chăm sóc cậu: "Cảm ơn."
Động tác người nọ khựng lại, đỡ cậu ngồi dậy từ trên giường, đối phương thuận tay chỉnh giường bệnh lên cao, tri kỉ lót thêm một cái gối ra sau lưng cậu. Từ Dĩ Niên đang cảm thấy hôm nay cô gái này có sức hơi lớn, lại bất ngờ không kịp đề phòng nghe được một tiếng cười: "Không cần khách khí."
Cả người Từ Dĩ Niên nổ tung, bật thốt lên: "Sao anh lại ở đây?"
Úc Hoè hỏi một đằng đáp một nẻo: "Muốn uống nước sao không bấm chuông? Cứ phải tự mình làm khổ mình."
Nói thì nói vậy, Úc Hoè vẫn rót nước ấm vào hơn nửa cốc nước, vỗ cổ tay Từ Dĩ Niên bảo cậu xoè tay ra, đưa cốc nước cho cậu.
Từ Dĩ Niên thấp giọng nói: "Lúc trước tôi vẫn tự mình rót nước, hôm nay là bất ngờ thôi."
Úc Hoè thấy cậu ủ rũ, cố ý trêu: "Lợi hại thật đó, có phải nên trao thưởng cho cậu hay không."
Từ Dĩ Niên hơi phiền muộn cắn miệng cốc, rầu rĩ hỏi lại một lần: "Sao anh lại tới đây?"
"Muốn gặp Diệp Tiễu không?"
Từ Dĩ Niên lập tức ngẩng đầu: "Là ý gì?"
"Thông linh, Vu tộc có thể liên lạc với người chết." Dăm ba câu không thể giải thích rõ, Úc Hoè chỉ nói, "Chờ thương tích của cậu lành hẳn, tôi dẫn cậu đến Cảng Tự Do."
"Vậy cậu ấy có ký ức không? Cụ thể là thông linh thế nào?....Có ảnh hưởng tới cậu ấy đầu thai không?" Từ Dĩ Niên nói đến sau, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Có ký ức, sẽ không ảnh hưởng đầu thai."
Từ Dĩ Niên còn muốn hỏi thêm, Úc Hoè an ủi nói: "Đừng nóng vội, cụ thể đến lúc đó cậu sẽ biết. Còn có một việc khác, thương lượng với cậu."
Tuy rằng Từ Dĩ Niên hơi váng đầu, thấy dáng vẻ như nói chính sự của anh, cũng bất giác ngồi thẳng người: "Anh nói đi."
Cậu không nhìn thấy, nhưng đại khái cảm giác được đây không phải việc nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ thật sự có thể gọi là hết sức nghiêm túc. Úc Hoè ngồi bên giường nhìn ba giây, sau đó nhịn không được bật cười.
"Cười cái gì." Từ Dĩ Niên nhìn sang phía phát ra âm thanh, vẻ mặt mờ mịt.
"Chỉ là cảm thấy trêu cậu rất thú vị." Úc Hoè thu lại ý cười, tiếp tục nói, "Lúc trước ở hội đấu giá Kỳ Hải, cậu nói muốn đánh muốn gϊếŧ tùy tôi, mặc cho tôi xử lý....Còn nhận hay không?"
Đúng là có một chuyện như vậy.
Lúc đó Úc Hoè vừa đến đã tặng Thuỷ Thượng Hoả trị giá ngàn vàng cho cậu, Từ Dĩ Niên bị món quà lớn này làm cho lên không được mà lùi cũng chẳng xong, hơn nữa trong lòng còn mắc nợ Úc Hoè, cứ như vậy bằng lòng hứa hẹn.
Từ Dĩ Niên không ngờ anh đột nhiên nhắc tới cái vụ này, cắn chặt răng: "Nhận."
Cậu chỉ hơi do dự: "Có điều anh muốn động thủ ở trụ sở y tế hả? Nhiều người nhìn thấy như vậy không thích hợp lắm phải không, hay là tìm chỗ nào không có người đi...."
Thấy cậu cứ đặt trọng điểm vào đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ không thèm ngoảnh lại, Úc Hòe gọn gàng dứt khoát: "Tôi muốn cậu kết hôn với tôi."
Tác giả có lời muốn nói: Hoè, con được lắm
Danh Sách Chương: