• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 78: Ngày Tết

"Thật ra Từ Dĩ Niên không phải là người, là yêu tinh mới đúng, ăn Úc Hòe đến chết như vậy"

-

Gần đến ngày mở cửa, vô số chủng tộc yêu quái khác nhau tập trung trên khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Cảnh Tự Do, hoa tươi và dây leo trang trí quanh các kiến trúc đồ sộ huy hoàng, đâu đâu cũng có đài phun nước do ảo thuật hóa thành, trong đài không ngừng phun ra dải lụa và đá quý đủ mọi màu sắc, hễ có người đi qua, đá quý chất hai bên đường sẽ nổ tung như pháo, để lại làn khói rực rỡ sắc màu.

Dù đã vào đêm, quảng trường đá Obsidian vẫn rộn rã tiếng người, tinh linh bản đồ vỗ cánh trong suốt xách theo từng ngọn đèn sáng, từ xa nhìn lại, hàng trăm hàng ngàn ánh đèn lơ lửng sáng tựa ngân hà.

Có Úc Hòe dẫn theo, Từ Dĩ Niên không cần ngọc chú truyền tống vẫn có thể ra vào Cảng Tự Do, mới vừa đặt chân bước vào quảng trường, không ít yêu quái đi qua tới tấp quay đầu lại, cũng có người đứng hẳn tại chỗ, trắng trợn nhìn chằm chằm Úc Hòe.

Nam Chi đã chờ bên cạnh quảng trường từ trước, cô đứng dưới tháp đồng hồ, hoa dây leo bao quanh hơn nửa tòa tháp hiện lên hai màu bạc và vàng, tỏa sáng lấp lánh bên dưới màn đêm. Vừa thấy Úc Hòe với Từ Dĩ Niên đến, Nam Chi cười nói: "Ông chủ, Từ thiếu chủ."

Tầm mắt cô lướt một vòng qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Úc Hòe và Từ Dĩ Niên, ý cười trên mặt dần sâu hơn, ánh mắt nhìn Từ Dĩ Niên cũng càng thêm dịu dàng.

Khác với lúc trước ở Mai Cốt Tràng, gặp Nam Chi ở Cảng Tự Do, không hiểu sao có cảm giác như là gặp mặt người lớn. Mặc dù Nam Chi chưa hề nói gì, Từ Dĩ Niên lại bị cô nhìn đến không tự nhiên lắm. Cậu vùng ra theo bản năng, Úc Hòe lại bất mãn nhéo tay cậu, ngược lại nắm càng chặt hơn.

Bình thường Nam Chi sẽ không cố ý chờ ở quảng trường đá Obsidian, Úc Hòe thấy hình như cô có chuyện muốn nói: "Có chuyện gì à?"

Nam Chi thu lại vẻ mặt trêu đùa, gật đầu: "Mấy hôm trước xảy ra vài tình huống nhỏ, ngọc chú ra vào Cảng Tự Do của rất nhiều người tạm mất linh, sau khi lặp lại vài lần thì vẫn có thể thuận lợi ra vào....Có khi nào kết giới xảy ra vấn đề gì không?

Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, trời đêm rộng lớn mênh mông bát ngát, cậu biết Cảng Tự Do ở một không gian hoàn toàn khác, kết giới bao trùm cả không gian hạn chế ra vào. Cảng Tự Do tồn tại hơn một ngàn năm, đây là lần đầu tiên Từ Dĩ Niên nghe nói tình huống ngọc chú mất linh.

Úc Hòe có vẻ cũng hơi bất ngờ. Không gian trước mặt anh chia năm xẻ bảy hệt như mặt kính vỡ, trực tiếp nối liền với lâu đài cổ sừng sững trên vách núi đen, cách di chuyển kì lạ như vậy thu hút yêu quái xung quanh ném ánh nhìn sang. Úc Hòe nói với Từ Dĩ Niên: "Em về với Nam Chi trước đi, anh đi xem kết giới."

Từ Dĩ Niên đáp một tiếng, cùng bước vào không gian vỡ ra với Nam Chi.

Trong đại sảnh đèn đuốc huy hoàng, đèn chùm pha lê đổ bóng lên mặt thảm trắng như tuyết, trần nhà mái vòm chia thành sáu mặt, mỗi mặt vẽ một bức tranh trăm yêu lộng lẫy kì lạ. So với trước đây, trong lâu đài có vẻ trang hoàng tráng lệ hơn, Nam Chi thấy cậu nhìn chăm chú cửa sổ hoa rực rỡ, giải thích với cậu: "Bởi vì là ngày mở cửa, đại sảnh trang trí lại lần nữa. Thế này có không khí ngày tết hơn phải không?"

Từ Dĩ Niên lên tiếng trả lời: "Ừ, rất đẹp."

Yêu quái ngồi trên sô pha cách đó không xa nghe tiếng quay đầu lại. Hoa Hành Cảnh thấy cậu với Nam Chi, cười mỉm chào hỏi.

"Hôm nay cô rất đẹp." Hắn nhìn Nam Chi, thật tâm thật lòng khen. Trong lúc Hoa Hành Cảnh nói chuyện, đầu ngón tay ngưng tụ lên một đóa hồng tươi tắn, lại tan biến rất nhanh, "Đáng tiếc hoa do ảo thuật hóa thành dù sớm hay muộn cũng tàn, không xứng với cô."

Từ Dĩ Niên xem hắn biểu diễn, khóe miệng giật giật. Nam Chỉ mỉm cười, trên mặt cũng chẳng có vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ: "Trình độ tạo ảo thuật của ngài càng ngày càng cao."

"Phải không? Ngày nào cũng dùng ảo thuật, tôi không có cảm giác gì." Hoa Hành Cảnh nói xong, nói với Từ Dĩ Niên đang xem kịch vui: "Ông chủ Úc không đi cùng cậu à?"

"Anh ấy đi kiểm tra kết giới." Từ Dĩ Niên thuận thế ngồi xuống ghế sô pha, "Anh cũng tới chơi tết hả?"

"Đến chơi mấy ngày, thuận tiện bàn việc làm ăn."

Nhớ đến bồi thường Úc Hòe nói lúc trước, Từ Dĩ Niên hiểu rõ. Cậu thấy Hoa Hành Cảnh một mình, thuận miệng hỏi: "Mấy ngày nay anh ở Cảng Tự Do à, vậy anh ở đâu?"

Hoa Hành Cảnh tránh không đáp, cố ý hỏi lại: "Vậy còn cậu, mấy ngày nay cậu ở đâu?"

Vẻ mặt Hoa Hành Cảnh trêu ghẹo, hiển nhiên là đã biết còn cố hỏi. Từ Dĩ Niên bị nghẹn một hồi, Hoa Hành Cảnh thấy cậu không trả lời được, bỗng nhiên cảm nhận được thú vui trêu trẻ con: "Nếu cậu cũng một mình, hay là hai chúng ta ở cùng luôn đi. Tôi biết có mấy khách sạn ở Cảng Tự Do ở rất thải mái, ăn ké bữa cơm tối ở nhà ông chủ Úc, sau đó chúng ta vừa khéo đi bộ sang...."

Hoa Hành Cảnh càng nói càng thái quá, Nam Chi cũng nhịn không được bật cười. Từ Dĩ Niên nghe thấy tiếng cười của hai bọn họ, bất chấp quyết tâm, dùng thái độ khoe khoang còn thái quá hơn cả Hoa Hành Cảnh: "Không được đâu, buổi tối tôi ngủ với Úc Hòe rồi."

Hoa Hành Cảnh ngẩn người, như là không ngờ cậu bỗng nhiên phóng khoáng như vậy. Thấy hắn bị mình trấn áp, Từ Dĩ Niên đang đắc ý, phía sau lại vang lên tiếng không gian nứt ra rất nhỏ, có người bước ra từ khe hở.

....Đệch.

Thậm chí Từ Dĩ Niên không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai. Nhận ra Úc Hòe thế mà vừa khéo về ngay lúc cậu nói linh tinh, mặt Từ Dĩ Niên nóng lên, hiếm thấy hơi xấu hổ, Úc Hòe còn ở phía sau vòng qua vai cậu, kéo cậu vào trong lòng.

"Nghe thấy không, người ta có gia đình rồi, anh cách xa ra tí."

Giọng điệu vênh vang tự đắc đặt trên người Úc Hòe hoàn toàn tự nhiên, thiếu đòn đến không nói nên lời. Hoa Hành cảnh giật khóe môi, chỉ cảm thấy hình ảnh show ân ái trước mặt vô cùng đau mắt, hắn đổi chủ đề: "Tình huống thế nào rồi?"

"Không phát hiện có gì không đúng, tôi đã tăng cường lại kết giới." Úc Hòe hơi nhíu mày, "Theo lý mà nói, kết giới của Cảng Tự Do không thể nào xảy ra vấn đề được."

Hoa Hành Cảnh lại không để ý lắm: "Có thể là do lâu ngày rồi. Kết giới ở nhà cũ của bọn tôi cũng hay xảy ra vài sự cố, đừng nói chi Cảng Tự Do đã tồn tại hơn một ngàn năm."

Nghĩ đến bây giờ ngọc chú vẫn có thể sử dụng bình thường, Úc Hòe gật đầu, không tiếp tục rối rắm nữa.

-

Hôm mở cửa, rất nhiều khách tham quan ùa đến Cảng Tự Do. Tuy rằng tạm thời hủy bỏ được hạn chế với thực lực, yêu quái bên ngoài có thể lấy được ngọc chú vẫn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng so với bình thường, số lượng yêu tộc trong thành phố tăng lên rõ ràng. Ngoại trừ yêu tộc, hôm nay cũng có không ít trừ yêu sư đến đây xem phong thái của tòa thành yêu tộc này, phố lớn ngõ nhỏ ngập trong tiếng hô hào cười đùa, đậm đà không khí ngày tết.

Cảng Tự Do nổi trên mặt biển, đường thủy xuyên ngang từ khắp mọi phía, mấy con thuyền bé trang trí đóa hoa đủ mọi sắc màu, người cá xinh đẹp dạo chơi trong nước, nếu thấy du khách nào diện mạo hơn người, người cá sẽ bám lên mép thuyền, hết sức phấn khởi hắt nước lên họ.

Đa số yêu tộc đi ngang bên cạnh ăn mặc sặc sỡ, dù là Từ Dĩ Niên cũng chưa từng gặp được nhiều chủng tộc yêu quái như vậy. Lần đầu tham gia "ngày tết" của yêu tộc, cậu nhìn xung quanh thấy cái gì cũng mới mẻ.

Úc Hòe kéo cậu đi trong đám người, thấy Từ Dĩ Niên nhìn không rời mắt, trêu cậu: "Tìm bừa một người trên đường nhìn qua còn giống trừ yêu sư hơn em ấy."

"Nhìn kìa nhìn kìa!" Từ Dĩ Niên bỗng nhiên kéo anh, nhìn chăm chú Long tộc trên trời, phấn khích nói, "Lần đầu em trông thấy rồng lớn như vậy đó, thế mà là màu đỏ thẫm thật á...Ngầu thiệt luôn."

Úc Hòe nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu, ra vẻ ghét bỏ: "Đừng nói với ai là anh quen em đấy."

Từ Dĩ Niên siết tay anh: "Ông chủ Úc, anh gọi nó xuống được không? Có thể cưỡi không?"

Úc Hòe buồn cười nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Em thấy sao?"

"Mỗi cái này mà cũng không được hở? Đừng nói với ai là anh quen em đấy."

"?"

Xe hoa khổng lồ chạy đến từ cuối đường, tạo hình hệt như một tòa lâu đài tường trắng ngói đỏ, quả cầu pha lê sáng trong lơ lửng trên đỉnh lâu đài hình chóp, từ trên xuống dưới, mỗi tầng sân thượng đứng đầy yêu quái trang phục lộng lẫy. Búp bê và rối gỗ biết nói đi trước xe hoa, không ngừng tung dải lụa màu và hoa tươi ra hai bên đường, nhóm yêu buông thang dây, thỉnh thoảng lại kéo du khách xem náo nhiệt lên trên xe hoa.

Từ Dĩ Niên nhìn không rời mắt, đang định hỏi Úc Hòe quả cầu pha lê đó dùng để làm gì, một nữ yêu để ý thấy Úc Hòe trong đám người, vội vã vỗ bạn đồng hành, mấy cô liên tục thảo luận ríu rít, không dám đi kéo Úc Hòe, cuối cùng tất cả chạy qua bắt Từ Dĩ Niên: "Ông chủ! Cho bọn tôi mượn bạn của ngài xíu nha."

Từ Dĩ Niên nắm chặt tay Úc Hòe theo bản năng.

"Ấy, chờ đã....!" Từ Dĩ Niên luống cuống tay chân, muốn kéo theo cả anh cùng lên xe hoa, Úc Hòe lại rút tay về, mang theo vẻ mặt xem kịch vui nhìn cậu.

Mấy linh tinh nhỏ bay đến bên cạnh Từ Dĩ Niên, quay lại cảnh tượng lúc này, thông qua màn hình trong suốt truyền ra khắp Cảng Tự Do. Thấy rõ người vừa đi lên là ai, trong đám người dần vang lên tiếng xôn xao: "Ôi đệch, là tôi mù hay sao, đó là Từ Dĩ Niên phải không?"

"Có nhầm không đấy, cậu ta thế mà dám đến Cảng Tự Do á, đến gây chuyện ngày vui hả?"

"Này! Mấy người kéo sai người rồi, đẩy thằng nhóc này xuống nhanh lên!"

"Đúng đó, kéo cậu ta xuống nhanh đi!"

Nữ yêu không kịp nói chuyện, trên màn hình trong suốt phía sau tinh linh bản đồ hiện lên cảnh tượng mấy giây trước, thấy là ai đang tay trong tay với Từ Dĩ Niên, còn vô cùng thân mật nửa đẩy nửa ôm đưa cậu lên xe hoa, nhóm yêu quái hô hào dữ dội nhất bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, ngạc nhiên đến mức gần như trợn rơi cả tròng mắt.

Một lúc lâu sau, bọn họ mới tìm về được giọng nói của mình: "Đây, đây là tình huống gì đây? Không phải là cái ý như tôi nghĩ đó chứ? ?"

"Ông chủ Úc đã quay lại với cậu ta rồi? Ôi phắc, đây là muốn trở trời hở? ? ?"

"Vị anh em đeo mặt nạ ở đấu trường Tượng Sơn không còn kết quả nữa à? Đừng mà, tôi còn chưa xem đủ kịch nói đâu."

"Vị anh em đó cuối cùng vẫn bại dưới gương mặt này....Thật ra Từ Dĩ Niên không phải là người, là yêu tinh mới đúng, ăn Úc Hòe đến chết như vậy."

"Không đúng, chính ông chủ cũng là yêu quái, sao còn ăn dáng vẻ đó của cậu ta chứ?"

Xem thấy hình ảnh trên màn hình lơ lửng, nhóm yêu quái trên xe hoa nhiệt tình kéo Từ Dĩ Niên: "Lại đây lại đây! Lên trên đi."

"Đưa cậu ấy lên trên, cậu ấy là bạn của ông chủ!"

"Mặt mũi đẹp thật đó, để cậu ấy lên mở cầu pha lê đi!"

Nhóm nữ yêu cười đùa đẩy cậu lên cao, đến nơi cao nhất của lâu đài hình chóp, cầu thủy tinh bay bổng trên đỉnh tháp. Một nữ yêu lớn tiếng nói với cậu: "Chuyển năng lượng vào nó đi! Đây là đạo cụ ảo thuật, nó sẽ căn cứ theo bản thân cậu chuyển hóa thành những thứ khác nhau!"

"Lúc trước có Vu tộc mở ra một đống đầu lâu, tôi đứng ngay bên dưới, ngạt muốn chết, may mà chỉ kéo dài có mấy phút."

"Có người còn mở ra vàng, tỏa ra đầy mùi tiền!"

"Cậu ta sẽ mở ra cái gì nhở? Có khi nào là một đống hoa không?"

"Tôi đoán là đá quý lấp lánh!"

Từ Dĩ Niên vươn tay, ánh điện sáng ngời tụ trên tay cậu. Như thể cảm ứng được dị năng cậu, cầu pha lê sáng trong dần biến thành màu xanh tím, bay lên càng lúc càng cao theo lượng dị năng chuyển vào. Bề mặt cầu pha lê nổi lên hoa văn như ánh sáng điện, cuối cùng ầm! Một tiếng nổ tung, phun ra vô số bọt nước hệt như champagne ngày tết.

Rất nhiều bọt nước và nước ngọt trong suốt rơi vào đám người, như một cơn mưa ngọt ngào, đám yêu quái bị bọt nước hắt lên mặt, mới lạ hỏi: "Đây là cái gì? Lần đầu tiên thấy có người mở ra thứ này luôn."

"Là soda!"

"Phụt....Có ý gì? Ám chỉ thằng nhóc này tính tình nóng nảy?"

Đám yêu quái chẳng hiểu ra sao theo bản năng liếm môi, phun tào: "Soda ngọt quá đi, rốt cuộc là thêm bao nhiêu đường thế?"

Mấy phút sau, tất cả soda hóa thành bọt biển biến mất không còn. Đám yêu quái nhao nhao ồn ào, vẫn chưa thỏa mãn, Từ Dĩ Niên cảm thấy thú vị, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt như mang thực chất rơi vào người mình, cậu quay đầu qua đối diện với một đôi mắt.

Thân hình người nọ cao gầy, đeo mặt nạ che nửa mặt, người đó không chớp mắt đứng trong bóng tối, nửa mặt trên chỉ lộ ra đôi mắt màu sắc kì lạ.

Màu tím sẫm, giống hệt như đá quý.

Từ Dĩ Niên ngẩn người, nháy mắt tiếp theo, bóng dáng người nọ biến mất vào trong đám đông .

Xác định cuối cùng không thấy bóng dáng người nọ đâu nữa, Từ Dĩ Niên nhảy xuống xe hoa. Đúng lúc gặp được Úc Hòe đang chờ trong đám người, Từ Dĩ Niên mới lạ nói: "Vừa rồi em mới thấy một yêu quái, dáng vẻ hơi giống anh, đôi mắt cũng là màu tím sẫm."

Khắp nơi đều là yêu quái quần áo lộng lẫy, đủ loại màu áo màu tóc, Úc Hòe không để trong lòng: "Thật à? Có đẹp trai như anh không?"

Từ Dĩ Niên bị anh nói chen lời, chợt nhớ đến vừa rồi Úc Hòe xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đẩy cậu lên, cười tính sổ với anh: "Anh được lắm, vừa nãy vậy mà không lên với em."

"Anh là muốn cho em thành người nổi bật nhất, có cảm thấy chuyến đi này đáng giá không?"

Anh nói hành vi chòng ghẹo người khác của mình đến cao quý trong sạch, Từ Dĩ Niên buồn cười vỗ anh một cái, Úc Hòe thuận thế nắm tay Từ Dĩ Niên.

Xung quanh liên tục có yêu quái muôn hình muôn vẻ đi qua, có cả những người chưa từng gặp Úc Hòe với Từ Dĩ Niên bao giờ, thấy bọn họ đùa giỡn, chỉ cảm thấy vui tai vui mắt. Mấy nữ yêu sáng ngời hai mắt bàn tán gì đó, tới tấp ném ánh nhìn ám muội sang đây.

Úc Hòe kéo Từ Dĩ Niên, dọc theo dòng người vui đùa nhộn nhịp đi lên phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK