• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 75: Vây Bắt

"Chỉ có Úc Hoè là như không có chuyện gì, vô cùng thật mật nhéo má Từ Dĩ Niên"

-

Nhìn thấy dấu vết như ngọn lửa trên người Đường Phỉ, có người trắng bệch mặt, lẩm bẩm nói: "Đây là dấu vết hồ ly chín đuôi để lại."

Mặc dù trong quá trình thẩm vấn Triêu Tử không hề nói ra nửa chữ nào liên quan đến Đường Phỉ, thế nhưng những trừ yêu sư tham gia buổi xét xử đều biết cô ta từng đánh nhau với Khởi La ở Mai Cốt Tràng, tình hình hai bên chiến đấu vô cùng dữ dội, Triêu Tử và Khởi La cùng bị thương nặng, tình trạng vết thương chắc chắn không thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn. Nói cách khác, trên người Khởi La hiển nhiên sẽ để lại dấu vết của Hồ yêu.

Số lượng hồ ly chín đuôi rất ít, vết lửa của Triêu Tử lại càng có một không hai.

"Khởi La....Anh ta là Khởi La."

"Thảo nào không thể điều tra được tin tức của Khởi La, ai mà ngờ hung thủ thế mà lại là....!" Trừ yêu sư nói chuyện vẫn không thể tin nổi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, không ai có thể liên hệ Đường Phỉ và thủ phạm đồ sát ma tộc vào làm một.

Đối diện với nhóm trừ yêu sư vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt Đường Phỉ vẫn không thay đổi, vụ thảm án khiến hai giới kinh hoàng bị vạch trần ra lại như thể chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến hắn. Đường Phỉ làm như không thấy mọi thứ xung quanh mình, thay vào đó còn nhìn về phía ma tộc đang đứng bên kia tế đàn, bất chợt hỏi:

"Tin tức máy ước nguyện khai báo, cậu vẫn nghĩ không ra phải không? Về thân phận của kẻ ước nguyện."

Tim Từ Dĩ Niên nhảy mạnh, không khỏi nghiêng đầu. Lúc núi Dao huyết tế, cậu và Úc Hoè chia nhau hành động, cậu đi cản Hoa Hành Cảnh, Úc Hoè bắt được máy ước nguyện.

Nghe ý của Đường Phỉ, hình như máy ước nguyện nói riêng cho Úc Hoè việc gì đó?

Úc Hoè lạnh lùng nhìn Đường Phỉ, như là đang đợi hắn nói thêm cái gì. Đường Phỉ mỉm cười, dáng vẻ quái dị không sao tả được: "Có hai kẻ lên kế hoạch đồ sát ma tộc, tôi là một trong đó."

Xung quanh tức thì xôn xao, Đường Phỉ khẽ cười giễu một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Úc Hoè mang theo vẻ mỉa mai nhìn từ trên cao xuống, như thể thân phận hai người đảo ngược, Úc Hoè mới là kẻ cùng đường.

"Đừng tưởng rằng mọi chuyện dừng lại ở đây, người kia...."

Tất cả mọi người cùng bị hung thủ trong miệng hắn hấp dẫn lực chú ý, Đường Phỉ hơi dừng lại, bóng dáng bất ngờ chuyển động, cùng lúc đó, mấy nguồn sáng trắng ẩn chứa lực phá hoại cực kì khủng bố, không hề báo trước tấn công thẳng về phía Từ Dĩ Niên!

Không ai ngờ được Đường Phỉ đã đến bước đường cùng còn phát rồ như thế. Úc Hoè và Nguyên Mộ phản ứng nhanh, bóng đen dày đặc và dây leo rậm rạp đội đất chui lên, Tống Kì cũng lập tức điều khiển nham thạch dưới tế đàn biến thành nham châm cực nhỏ, tựa cuồng phong bão táp đánh về phía Đường Phỉ! Cả người Đường Phỉ bao phủ trong ánh sáng chói mắt, tránh đi từng đợt công kích một, dị năng hệ ánh sáng rực rỡ giờ phút này vô cớ khiến người ta lạnh cả sống lưng, ánh mắt hắn nhìn Từ Dĩ Niên đầy ắp vẻ tham lam và oán độc.

Một giây trước khi Đường Phỉ tấn công tới, tất cả những hình ảnh từ khi quen biết tới nay lướt nhanh qua đầu Từ Dĩ Niên, từ năm mười tuổi bị tính ra mệnh Hung ấy, cho tới giờ khắc này Đường Phỉ xé tan lớp mặt nạ ngụy trang. Chút tình nghĩa cuối cùng Từ Dĩ Niên dành cho người sư phụ này cũng hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại tức giận.

Thì ra nhận đồ đệ là giám thị trá hình, đối xử tốt với mình cũng là có ý đồ khác, thậm chí cả việc ma tộc diệt tộc cũng do hắn mà ra....

Hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ bừng, lòng bàn tay chợt bùng lên ánh điện màu xanh tím, cậu không sợ ánh mắt nham hiểm tàn bạo của Đường Phỉ, không chút do dự vọt lên nghênh đánh! Hai luồng sức mạnh to lớn va chạm kịch liệt vào nhau, tế đàn lập tức lấy đây làm tâm vỡ ra thành mấy khe nứt, ánh sáng mạnh mẽ khiến trước mắt người ta chỉ còn lại màu trắng chói mắt, lực chấn động đánh đổ cả cổ thụ che trời xung quanh tế đàn.

Giữa cơn chấn động rung chuyển núi, vài thầy tướng số suýt nữa bị cuốn vào luồng gió cuồng bạo, Thần Nhiên, Hạ Tử Hành và mấy trừ yêu khác đành phải mỗi người bảo vệ vài người. Gió lớn quét theo sỏi đá đập thẳng vào mặt mà đến, lúc này Tống Kì mở rộng kết giới, tấm chắn khổng lồ bảo vệ mọi người vào trong. Chờ đến khi mọi người có thể nhìn rõ lần nữa, trung tâm tế đàn bỗng nhiên nổi lên quả cầu ánh sáng khổng lồ, cả Đường Phỉ và Từ Dĩ Niên đều không thấy bóng dáng đâu nữa.

Úc Hoè biến sắc, quanh người bùng phát yêu lực mạnh mẽ, mấy cột sáng tấn công về phía quả cầu, lại xuyên thẳng qua như thể không cùng một chiều không gian, vẻ mặt Úc Hoè hoàn toàn sa sầm xuống.

Đường Phỉ vậy mà chỉ dùng năng lực của mình xây dựng lên một không gian khác, kéo cả mình và Từ Dĩ Niên vào trong, căn bản không thể phá hư từ bên ngoài!

Không gian cấu tạo từ ánh sáng trắng kết nối chặt chẽ, không chỉ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, Từ Dĩ Niên cũng không thể trông thấy tình huống bên ngoài. Toàn bộ không gian vô cùng đơn điệu, bầu trời và mặt đất là một màu trắng xoá. Cậu nhìn chằm chằm Đường Phỉ cách đó không xa, trong tay không ngừng tích góp từng tí dị năng một.

Chiến đấu với Úc Hoè hao phí rất nhiều sức lực của Đường Phỉ, cộng thêm cấu tạo không gian khác cần tiêu hao năng lượng khổng lồ, Đường Phỉ vốn đã hơi không còn sức, hai mắt nổi lên tơ máu, mặc dù như thế, giọng điệu của hắn vẫn không khác ngày thường, tựa như trước đây thảo luận việc học của Từ Dĩ Niên, quái dị đến mức khiến người ta ghê sợ.

"Xem ra con thật sự không muốn để lại đường lui cho ta." Đường Phỉ cười nhẹ một tiếng, "Không chỉ gọi cho tất cả những thầy tướng số có thể liên hệ, còn tìm nhiều người đến giúp đỡ như vậy....Trận pháp, Lam dạy con à? Vậy là chuyện đổi mệnh không thể thay đổi được nữa rồi."

Từ Dĩ Niên lạnh nhạt nhìn hắn chăm chú, Đường Phỉ thấy cậu không nói lời nào, giọng điệu càng thêm nhẹ nhàng chậm rãi, vẻ mặt lại vô cùng gian ác: "Hôm nay ta chết, nhưng con cũng sẽ chết cùng ta, vĩnh viễn ở bên ta."

"Đừng có nằm mơ." Từ Dĩ Niên mỉa mai trả lời lại, "Cho dù anh chết, cũng phải nhận xét xử rồi mới được chết."

Vừa nói xong, mười ngón tay Từ Dĩ Niên bùng lên ánh điện, nhằm thẳng về phía Đường Phỉ trước!

Từ nhỏ đến lớn cậu từng trải qua vô số lần thực chiến, dù cho trong lúc huấn luyện không thể tránh khỏi bị thương, Từ Dĩ Niên cũng biết Đường Phỉ sẽ không tổn thương đến tính mạng cậu.

Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác trước đây, nếu chỉ hơi có chút sai lầm nhỏ, Từ Dĩ Niên tin chắc hắn sẽ không chút do dự mà gϊếŧ mình. Trạng thái của Đường Phỉ kém xa bình thường, Từ Dĩ Niên quyết tâm không để cho Đường Phỉ có cơ hội thở dốc, chiêu nào chiêu nấy trực tiếp tấn công đến điểm yếu.

Cả người cậu quấn trong ánh điện chói mắt, tốc độ nhanh đến kinh người, Đường Phỉ lại luôn có thể tránh khỏi công kích của cậu. Không chỉ vậy, Đường Phỉ như cũng hiểu được mình không còn cứu vãn được nữa, tấn công càng thêm nham hiểm tàn độc, lưỡi dao ánh sáng bén nhọn bay lượn trên đầu ngón tay hắn, nhiều lần sượt qua người Từ Dĩ Niên, Đường Phỉ thấy cậu không còn thời gian đối phó, lưỡi dao ánh sáng do dị năng ngưng tụ thành bỗng nhiên biến dài, mũi dao vốn đang cách mặt một khoảng ngắn, bắt đầu từ đây, rất nhanh sẽ trực tiếp đâm thủng mắt Từ Dĩ Niên!

Từ Dĩ Niên bất đắc dĩ cúi thấp người tránh đi, mấy tia sáng bỗng nhiên bốc lên từ mặt đất, cậu lập tức xoay người dùng hai tay bảo vệ điểm yếu, trong một khắc cuối cùng nhảy ra khỏi chỗ!

Không....Không ổn!

Đồng tử Từ Dĩ Niên co lại, chợt nhận ra gì đó, Đường Phỉ lại vọt ra phía sau cậu trước một bước, như đã lường được Từ Dĩ Niên đối diện với tấn công bất ngờ sẽ phản ứng như vậy. Đường Phỉ vỗ mạnh một cái vào lưng cậu, lực đánh cực lớn khiến cả người Từ Dĩ Niên bị đập vào tường, trong miệng lập tức trào ra máu tươi, đau đớn khiến cậu bất giác run rẩy. Một tay Đường Phỉ bóp chặt cổ Từ Dĩ Niên, mặt đối mặt nhấc cậu lên.

"Tiểu Niên." Ngón tay Đường Phỉ không ngừng thu lại, Từ Dĩ Niên đau đớn khó nhịn, hai tay tốn sức nắm lấy cánh tay Đường Phỉ. Tựa như cảm thấy dáng vẻ cậu đau khổ giãy giụa rất thú vị, Đường Phỉ cười khẽ một tiếng, "Sao thói quen tránh né công kích vẫn không thay đổi thế?"

Đường Phỉ dứt lời, ngón tay chợt bóp chặt!

"___A!" Thiếu oxi khiến hai má Từ Dĩ Niên đỏ lên, ánh điện trong tay chập chờn rồi vụt tắt. Tay còn lại của Đường Phỉ đặt sát vào trái tim cậu, Từ Dĩ Niên trơ mắt nhìn thấy đầu ngón tay hắn ngựng tụ lên lưỡi dao ánh sáng sắc bén!

"Không đau lắm đâu," Đường Phỉ gần như dịu dàng nói khẽ, "Lát nữa gặp lại."

Vừa dứt lời, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng điện khe khẽ, Đường Phỉ thậm chí vẫn chưa kịp phản ứng___Ầm!

Ánh điện mãnh liệt tựa hải triều trong nháy mắt nuốt chửng Đường Phỉ, không gian cấu tạo từ ánh sáng dưới chấn động mạnh mẽ của dị năng bắt đầu rung lắc. Đường Phỉ bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ khó khăn bảo vệ được mạnh máu. Hắn hoàn toàn không ngờ Từ Dĩ Niên lại âm thầm tích góp sức mạnh, đứng giữa ranh giới sống chết, còn có thể bắt đúng thời cơ tấn công bất ngờ.

Ánh điện bùng nổ khiến Đường Phỉ da tróc thịt bong, vết thương khắp cả người lần lượt nứt ra. Từ Dĩ Niên thừa thắng xông lên, sau khi thoát khỏi trói buộc lập tức đấm một cú vào bụng Đường Phỉ, cậu không dám ngừng lại, từng cú từng cú một. Người Đường Phỉ bị thương nặng, cả không gian cũng gần như không giữ được, vậy mà cảm xúc trong mắt hắn càng lúc càng điên cuồng, liều mạng đánh với Từ Dĩ Niên, như là có chết cũng muốn kéo cậu chôn cùng.

Từ Dĩ Niên bị kích động đến mức nổi máu, dứt khoát không buồn bận tâm nữa điều động dị năng, ánh hồ quang điện xanh tím ở giữa không gian trắng xoá trở nên chói mắt đến dị thường____

Ầm!

Lại một tiếng nổ ầm vang, sức mạnh hùng vĩ hệt như có thể cắt đôi đất trời, Đường Phỉ và Từ Dĩ Niên cùng lúc bị tia sét từ trên trời giáng xuống đánh trúng. Cách tấn công tự diệt này uy lực cực mạnh, đến cả Từ Dĩ Niên cũng không thể tránh né, Đường Phỉ tức thì bị đập mạnh xuống đất, thất khiếu trào ra máu tươi. Ánh điện như thác nước hoàn toàn phá mở không gian lung lay sắp đổ, kèm theo tiếng vỡ vụn đầu tiên, cả không gian trải rộng chi chít vết nứt, chỉ trong chốc lát đã chia năm xẻ bảy!

Không còn năng lực của Đường Phỉ chèo chống, không gian hoá thành điểm sáng hư vô, hai người đồng thời ngã từ không trung xuống. Hạ Tử Hành hô lớn: "Bọn họ ra rồi!"

Từ Dĩ Niên và Đường Phỉ một trước một sau rơi xuống, Từ Dĩ Niên miễn cưỡng giữ vững thăng bằng, nửa quỳ trên mặt đất, Đường Phỉ cách đó không xa thương tích nghiêm trọng, không thể chống đỡ thêm được ngã trên mặt đất. Thấy Từ Dĩ Niên còn sống đi ra, Úc Hoè thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt tiếp theo, nhìn thấy ánh sáng chợt loé lên lại vụt tắt trên tay Đường Phỉ, vẻ mặt Úc Hoè chợt thay đổi, giận dữ quát:

"Ngăn anh ta lại! !"

Từ Dĩ Niên quay đầu, hình ảnh chạm vào ánh nhìn khiến cậu không thể tin mở to mắt.

Cả người Đường Phỉ đầy máu tươi, đến đường nét gương mặt cũng khó mà phân biệt, thế nhưng hắn vẫn điều động chút dị năng cuối cùng, dùng chùm sáng cực nhỏ đâm xuyên trái tim mình!

Thậm chí Từ Dĩ Niên không kịp ngưng tụ ánh điện, ngực Đường Phỉ đã trào máu. Vài trừ yêu sư xông đến, Tống Kì xác nhận tình trạng Đường Phỉ trước, chợt nhíu chặt mày: "Đã chết."

Từ Dĩ Niên ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn cách đó không xa, vẫn chưa phản ứng lại được. Úc Hoè xoay người nắm lấy tay cậu, chậm rãi kéo cậu đứng lên.

Lần tấn công cuối cùng Từ Dĩ Niên đã cạn kiệt dị năng, cả người bất giác phát run, thấy cậu gần như đứng cũng đứng không vững, Úc Hoè ôm vai cậu, để cậu dựa vào người mình. Sương mù ấm áp quấn quanh Từ Dĩ Niên, dần dần ngừng chảy máu. Úc Hoè thấy cậu ngơ ngẩn, anh thả nhẹ giọng, như là nói đùa: "Nếu em còn không ra, anh cũng không biết phải làm sao bây giờ."

Từ Dĩ Niên quay đầu đối diện với ánh mắt Úc Hoè, trông thấy lo lắng thoáng hiện lên trong mắt anh, cười cười với anh, nắm chặt tay Úc Hoè: "Chẳng phải vẫn không sao đây à."

"Tiểu Từ ca!" Hạ Tử Hành hai ba bước chạy tới, Thần Nhiên đi phía sau cậu ta. Hạ Tử Hành thấy cậu với Úc Hoè mười ngón đan xen, vẻ mặt Từ Dĩ Niên cũng không khác thường, thả lỏng lại cười nói: "May mà cậu không sao, cậu không biết vừa rồi ông chủ Úc sốt ruột đến mức nào đâu."

Thần Nhiên nhìn kỹ Từ Dĩ Niên: "Không sao chứ?"

Từ Dĩ Niên lắc đầu, biết bọn họ đang lo lắng cái gì, nhìn về phía nhóm trừ yêu sư cùng tập trung cách đó không xa. Máu của Đường Phỉ thấm đẫm tế đàn lạnh lẽo, Nguyên Mộ và Tống Kì đứng cùng một chỗ, Tống Kì cau mày, đang thảo luận gì đó với điện thoại, Từ Dĩ Niên thoáng nghe thấy vài câu như "tổng cục", "xét xử".

Từ Dĩ Niên thu lại tầm mắt: "Là anh ta tự làm tự chịu."

Bầu không khí hơi nặng nề, Hạ Tử Hành phá vỡ yên lặng: "Dù là thế nào, tướng mệnh thật sự của cậu cuối cùng cũng trở về rồi."

Biết Từ Dĩ Niên đã phải chịu không ít lời chê trách vì tướng mệnh của mình, Thần Nhiên đồng ý nói: "Có vài người rốt cuộc cũng im lặng được rồi."

Đang nói, một giọng nói ôn hoà chen vào.

"Từ thiếu chủ." Một thầy tướng số dáng vẻ trẻ tuổi đi về phía Từ Dĩ Niên, "Có phiền nếu cho tôi xem tướng mệnh không?"

Gương mặt thầy tướng số thanh tuấn, mang theo ý cười nhẹ nhàng trên môi. Những năm này Từ Dĩ Niên từng gặp không ít thầy tướng số, nhớ mang máng dáng vẻ thanh niên này, nếu không lầm, lúc cậu còn nhỏ, người này từng cùng Lam xem tướng mệnh của cậu.

"Ngài là học trò của.... Lam?"

"Gia sư từng nói, tướng mệnh của cậu vô cùng đặc biệt." Thầy tướng số ngừng lại chốc lát, như là tiếc nuối, lại hơi áy náy nói, "Không ngờ nhiều năm như vậy, bọn tôi vẫn không thể phát hiện ra chân tướng."

Thầy tướng số nói xong vươn tay ra, Từ Dĩ Niên hiểu ý, cũng duỗi tay đặt lên. Tay hai người đan xen nhau, màu đồng tử thầy tướng số thay đổi, tựa như lông vũ phương hoàng toả sáng lung linh.

Thời gian thầy tướng số xem rất lâu, vẻ mặt chăm chú, vô cùng nghiêm túc cẩn thận, thậm chí đến sau trên trán còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Qua đi thật lâu, người nọ rút tay về lau mồ hôi, nói với Từ Dĩ Niên: "Mệnh Hung che phủ trên tướng mệnh cậu đã rút đi, bản thân cậu là mệnh Bạch Trú quanh minh rực rỡ."

Từ Dĩ Niên nghe vậy, trong chốc lát không khỏi sững sờ.

Nhiều năm trôi qua, mệnh Hung khiến cho ký ức năm 10 tuổi của cậu không mấy tốt đẹp, thế nhưng từ sau khi gặp Úc Hoè, cậu không còn quan tâm đến lời tiên đoán tướng mệnh nữa. Bây giờ thật sự xác định tướng mệnh của mình, nhất thời không biết có nên vui hay không, Từ Dĩ Niên điều chỉnh cảm xúc, chân thành nói lời cảm ơn thầy tướng số có lòng đến xem tướng mệnh cho cậu.

Nghĩ đến tướng mệnh tươi sáng rực rỡ vừa rồi nhìn thấy, thầy tướng số nhắc nhở: "Từ thiếu chủ, không biết cậu có biết không, khác với hai loại mệnh còn lại, mệnh Bạch Trú tựa như món quà của trời, có lẽ trong giây phút nào đó, trời sẽ đáp lại lời cầu nguyện mạnh mẽ của cậu."

Lần đầu Từ Dĩ Niên nghe được cách nói này. Kể năm 10 tuổi tính ra mệnh Hung, trong lòng cậu mang chướng ngại đối với những chuyện tướng mệnh, hiểu biết về hai tướng mệnh còn lại cũng rất ít, chương trình lý thuyết liên quan ở học viện lại càng tai này lọt sang tai kia.

"Cậu chưa từng nghe nói hả?" Hạ Tử Hành chen miệng, "Cả tôi cũng biết đó, mệnh Bạch Trú có thể 'mượn mệnh' từ trời, chẳng qua là xác xuất rất nhỏ....Có một dạo tôi từng nghĩ đấy chỉ là truyền thuyết viết trên sách giáo khoa, thế mà là thật à?"

"Đương nhiên là thật." Thần Nhiên thấy vẻ mặt Từ Dĩ Niên ngạc nhiên, không thể không cảm thán, "Không hổ là cậu, chắc là chưa từng nghiêm túc nghe được mấy tiết lý thuyết phải không."

Úc Hoè xoa đầu Từ Dĩ Niên: "Có khi hôm nào đó cầu nguyện một điều ước, nói không chừng lại thành sự thật."

Để tránh tai mắt của Đường Phỉ, lần này chỉ có một số trừ yêu sư cục Nam Hải tham gia hành động, vừa nhận được thông báo của Tống Kì, nhân viên bộ phận điều trị đã ở nơi khác chờ lệnh từ trước lập tức chạy đến hiện trường. Vừa thấy Từ Dĩ Niên, một nữ bác sĩ trong đó trực tiếp nhíu mày, mưa rền gió dữ bảo cậu lên cáng.

Lúc này phụ tá của Tống Kì bước nhanh tới nói nhỏ vài câu với Úc Hoè, Úc Hoè gật đầu, sau đó hỏi Từ Dĩ Niên: "Sau khi vết thương lành, có muốn về nhà trước không?"

Sợ cậu không phân biệt được, Úc Hoè bổ sung thêm một câu: "Về Nam Hải, bên ba mẹ em ấy."

Từ Dĩ Niên ngồi trên cáng, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy còn anh?"

Xung quanh người đến người đi, Úc Hòe ghé sát lại gần Từ Dĩ Niên, nhẹ giọng nói: "Tiếp theo cần tiến hành thanh tra hoàn toàn Đường Phỉ, càng nhanh càng tốt, phó hiệu trưởng cũng tham gia cùng anh."

Đường Phỉ tự sát, đã không thể nhằm vào tội ác của hắn để tiến hành buổi xét xử công khai công bằng được nữa. Tuy rằng trước mắt các chứng cứ đều hết sức đầy đủ, thế nhưng danh tiếng Đường Phỉ tích góp từng ít một trong giới trừ yêu không dễ sụp đổ như vậy, muốn nhổ tận gốc thế lực của hắn tại tổng cục cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Vốn hôm nay vây bắt Đường Phỉ chưa báo cáo lên tổng cục, muốn cho những người ở tổng cục hoàn toàn đồng ý giúp đỡ điều tra Đường Phỉ, bản thân đó là một cái nan đề không nhỏ.

Thảo nào vừa nãy Tống Kì gọi điện thoại mặt lại nhăn đến mức có thể kẹp chết muỗi như vậy.

Từ Dĩ Niên nghiêng đầu, Nguyên Mộ đang thấp giọng nói chuyện với Tống Kì, vẻ mặt hai người vô cùng nghiêm túc. Từ Dĩ Niên vừa định lên tiếng trả lời, lại thoáng nhìn thấy vết máu trên người Úc Hòe, không nhịn được nhíu mày hỏi: "Vết thương của anh thì phải làm sao đây?"

Trong lúc chiến đấu với Đường Phỉ, Úc Hòe cũng bị thương nặng, tuy rằng ma tộc có lực khôi phục mạnh mẽ, hơn nữa Úc Hòe cũng tự xử lý đơn giản cho mình rồi, nét mặt nhìn qua không có gì đáng ngại, thế nhưng vẫn cần điều trị chuyên môn tỉ mỉ.

"Anh sẽ đến điểm y tế bên tổng cục, đừng lo."

Nét mặt Từ Dĩ Niên giãn ra, lại nghĩ tới gì đó: "Máy ước nguyện...."

"Trước mắt đừng nghĩ ngợi nhiều." Úc Hòe thấy cậu có vẻ vẫn không yên lòng, tim anh mềm nhũn, bất đắc dĩ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, "Chờ anh về Nam Hải, lúc đó sẽ nói cho em nghe."

Người xung quanh cùng đổ dồn tầm mắt đến, cả nữ bác sĩ nhanh nhẹn vừa nãy cũng không nhịn được tò mò, ánh mắt dán chặt vào hai người cứ quanh co mãi. Thần Nhiên không ngờ Úc Hòe không kiêng dè gì như vậy, Hạ Tử Hành hơi giật mình, sau đó không một tiếng động giơ ngón cái với Từ Dĩ Niên.

Trên trán truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, tai Từ Dĩ Niên nóng lên, cậu hơi ảo não, cảm nhận được ánh nhìn khắp bốn xung quanh thật sự chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống thôi, nhưng mà không có chỗ nào trốn đi được, chỉ có thể trợn mắt liếc Úc Hòe một cái.

Chỉ có Úc Hòe là như không có chuyện gì, hôn trán Từ Dĩ Niên xong còn vô cùng thân mật nhéo má cậu: "Dưỡng thương thật tốt, chờ em lành hẳn rồi mình nói sau."

THÔNG BÁO ! ! !

Tác giả thông báo ở chương 73, nhưng mà mình để dành đến chap này rồi nói cho tiện, tóm gọn lại là thế này:

1. Tác giả xin lỗi do công việc bận rộn khiến tiến độ ra chương mới không đều, ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của mọi người.

2. Nội dung còn lại không dài lắm, những chap tiếp theo sẽ nói về hung thủ tàn sát ma tộc mà Đường Phỉ đã nhắc tới, việc yêu đương hằng ngày của hai người, công khai, phát cơm chó, gặp ba mẹ.

3. (Cái quan trọng nhất đây) Do 2 tuần tới công việc của tác giả rất bận, gần như không thể bớt thời gian ra để viết truyện được nữa, cho nên tác giả xin nghỉ đến hết tháng 11, trong thời gian này sẽ hoàn thành nội dung truyện luôn, sau đó quay lại vào ngày 30/11 và tiếp tục mỗi ngày 1 chương mới cho đến khi hoàn chính văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK