• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Cây Thế Giới

"Hi vọng anh mãi mãi tự do, đừng cảm thấy cô đơn"

-

"Úc Hoè....Úc Hoè!"

Từ Dĩ Niên từ trên giường ngồi bật dậy, lưng thấm đầy mồ hôi lạnh, cơn đau sau đầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến não, trước mắt cậu tối sầm, nhào ra bên giường không ngừng nôn khan.

Trong phòng mờ tối, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng hắt vào cửa sổ. Từ Dĩ Niên định thần hồi lâu, sau khi cảm giác buồn nôn vơi đi, ký ức trước lúc hôn mê chậm rãi khôi phục, cậu nhớ mình khăng khăng đòi tìm Úc Hoè, lại bị Đường Phỉ đánh ngất. Từ Dĩ Niên vội vàng nhìn hôn khế trước ngực mình, xác định khế ước vẫn ở đây, Úc Hoè còn sống, cậu mới miễn cưỡng bình phục cảm xúc.

Tin xấu liên tiếp đến khiến đầu Từ Dĩ Niên đau muốn nứt ra, mặc dù như thế, trong đầu vẫn có một việc hiện lên vô cùng rõ ràng: Nhất định phải tìm được Úc Hoè, không thể để một mình anh ở Mai Cốt Tràng.

Cậu ép mình không được nghĩ đến những hình ảnh thảm thiết, trong lúc xoay người xuống giường vô ý liếc mắt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt bỗng nhiên khựng lại.

Kết giới màu xanh nhạt ngăn lại tầm mắt cậu, Từ Dĩ Niên ý thức được gì đó, xông thẳng ra khỏi phòng chạy xuống lầu. Mặt sân ban ngày bị phá hỏng đến lồi lõm thế mà đã hồi phục như y như ban đầu, chỉ khác ở chỗ, cả căn nhà đều bao phủ trong một lớp kết giới nửa trong suốt, như thể đặt mình vào quả cầu thủy tinh khổng lồ.

Cậu duỗi tay chạm vào, kết giới nhìn như mỏng manh lại kiên cố đến mức dị thường, từ đầu ngón tay làm tâm xao động lên gợn sóng rất nhỏ, sau đó chậm rãi hiện ra một pháp ấn mà cậu không thể quen thuộc hơn nữa.

Là Đường Phỉ.

Sợ cậu tỉnh dậy sẽ liều lĩnh chạy đến Mai Cốt Tràng, cuối cùng dứt khoát dùng kết giới giam lại cậu.

Lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực, lòng bàn tay Từ Dĩ Niên tụ lên ánh điện, hung hăng đấm một quyền vào mặt kết giới.

Bức tường chắn nửa trong suốt sừng sững bất động. Hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ hoe, điều động dị năng toàn thân muốn phá bỏ một chỗ trong đó, ánh điện xanh tím khiến chung quanh sáng như ban ngày. Nắm tay cậu đấm đến máu chảy ròng ròng, thế nhưng hoàn toàn không hề phát hiện, chỉ lặp đi lặp lại động tác một cách máy móc. Dị năng nhanh chóng hao đi, kết giới vẫn y nguyên không hề động lấy một cái. Từ Dĩ Niên vô cùng bất lực, trong cơn tuyệt vọng, cậu đâm sầm đầu về phía kết giới.

Mẹ Từ nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, trông thấy dáng vẻ rách đầu chảy máu của Từ Dĩ Niên.

"Tiểu Niên!" Mẹ Từ vô cùng đau lòng, "Con đừng kích động! Đây là kết giới Đường tiên sinh để lại, khoảng thời gian này không an toàn, tốt nhất con nên tránh ra ngoài____"

"Bảo người ấy mở ra!" Từ Dĩ Niên vỗ bàn tay chảy máu lên kết giới, "Sư phụ dựa vào đâu mà làm như vậy?!"

"...." Mẹ Từ im lặng không nói gì, Từ Dĩ Niên không thể tin được, "Là mẹ bảo sư phụ hạ kết giới?"

Mẹ Từ hít sâu một hơi, thả nhẹ giọng nói: "Con bình tĩnh một chút, để mẹ xử lý vết thương cho con trước đã."

Từ Dĩ Niên nhìn bà một cái, lại bắt đầu thử phá hỏng kết giới. Ngửi được mùi máu gay mũi trong không khí, cuối cùng mẹ Từ không thể giữ được bình tĩnh: "Đừng tự làm hại mình nữa! Trừ khi bản thân Đường tiên sinh ở đây, còn không kết giới này không thể phá giải!"

Từ Dĩ Niên giống như không nghe thấy, hai tay nhỏ máu liên tục đấm xuống. Mẹ Từ lòng như lửa đốt, bà không phải là trừ yêu mạnh mẽ, giờ phút này thậm chí không có cách nào đánh ngất được cậu, trong lo sợ, bà nắm chặt lấy tay Từ Dĩ Niên: "Con muốn đấm thì đấm đi, đấm lên tay mẹ."

Từ Dĩ Niên không giãy ra được, chỉ có thể gạt tay bà ra. Hai mắt cậu đỏ bừng, vệt máu chảy từ trên trán xuống mí mắt: "Xin mẹ đó, đừng cản con!"

Thấy cậu lại bắt đầu muốn phá hỏng kết giới, mẹ Từ chợt cất cao giọng: "Từ Dĩ Niên! Rốt cuộc con muốn làm gì?! Chẳng lẽ con muốn trói chặt Úc Hoè cả đời hay sao?!"

Từ trước đến nay mẹ Từ luôn dịu dàng săn sóc, rất hiếm khi nổi giận với người khác. Bởi vì câu chất vấn của bà, Từ Dĩ Niên không biết phải làm sao, lẩm bẩm nói: "Chỉ là con không muốn để anh ấy một mình...."

"Rốt cuộc là con không muốn để nó một mình, hay là con không dám một mình đối diện với sự thật?" Mẹ Từ nói trúng tim đen, lớn tiếng quát, "Con đã không thể dựa vào Úc Hoè nữa rồi! Nếu không thể yêu nhau, con dựa vào đâu tiếp tục kéo lấy nó?!"

Qua thật lâu, Từ Dĩ Niên khổ sở che kín mặt.

"Ít nhất con....Ít nhất con phải gặp anh ấy một lần, nói việc tương khắc cho anh ấy." Hô hấp cậu hỗn loạn, nói chuyện câu đầu không khớp câu cuối, "Là con làm hại....Đều tại con."

Bóng hình thiếu niên đơn bạc như không thể đứng vững được nữa, ngón tay da thịt lẫn lộn máu chảy đầm đìa, mẹ Từ vô cùng đau lòng, lời nói bên ngoài vẫn lạnh lùng như cũ: "Con đến Mai Cốt Tràng là có thể tìm được nó không? Có thể cứu nó không? Coi như con sống sót tìm được nó, nói cho nó thì có ích lợi gì? Nó biết được chân tướng rồi kiên quyết không muốn xa con thì phải làm sao bây giờ? Thay vì cả hai cùng khổ sở, không bằng một mình con nhận lấy, đây là việc duy nhất con có thể làm vì nó!"

Từng tiếng chất vấn của mẹ Từ ép cậu phải đối diện với sự thật tàn nhẫn, một tia hi vọng cuối cùng sụp đổ, hai đầu gối Từ Dĩ Niên mềm nhũn, ngã mạnh xuống mặt đất.

Không có lôi điện cậu liên tục phóng ra, sân nhà lại trở về tĩnh lặng, bóng đêm dày đặc như mực, chỉ còn lác đác ánh sao rơi trên bụi cỏ.

Ba Từ trở về từ màn đêm xuyên qua kết giới, trông thấy cảnh tượng này, sững sờ mất vài giây rồi nâng Từ Dĩ Niên dậy. Gương mặt thiếu niên không còn chút máu, đôi mắt đào hoa xưa kia ngập tràn phấn chấn cũng mất đi sức sống, ba Từ vỗ vỗ lưng cậu: "Có chuyện gì vào nhà rồi nói."

Vẻ mặt Từ Dĩ Niên chết lặng, trên trán đầy máu và vết bầm, hai bàn tay chồng chất vết thương, mặc cho ba Từ đỡ vào phòng khách. Ba Từ cẩn thận xử lý miệng vết thương cho cậu, mẹ Từ bên cạnh rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc, chẳng nói chẳng rằng quay đầu bỏ đi.

Thấy Từ Dĩ Niên như người mất hồn, ba Từ thở dài, lúc bôi thuốc mỡ cho cậu tận lực thoải mái mở miệng: "Mẹ con không biết bao lâu rồi không khóc, đêm nay con doạ mẹ con sợ lắm đấy."

Từ Dĩ Niên không nói gì.

Ba Từ nhìn cậu thật lâu, bỗng nhiên nói: "Không phải tiến vào Mai Cốt Tràng rồi thì vĩnh viễn không thể đi ra, mặc dù số lượng ít ỏi, nhưng bốn khu còn có ngọc chú truyền tống, nếu Úc Hoè lấy được vẫn có thể rời đi. Đối với một ma tộc mà nói, không hẳn là không còn cơ hội sống sót ra từ chỗ chết."

Mí mắt Từ Dĩ Niên khẽ run, vừa định mở miệng, ba Từ lại nói: "Mau giải trừ hôn khế với nó đi. Cần cắt đứt thì nên cắt đứt, không chỉ vì con, cũng là vì nó."

Sau khi xử lý xong toàn bộ vết thương, ba Từ đỡ cậu về phòng. Vừa đóng cửa lại, Từ Dĩ Niên như bị rút đi chút sức lực cuối cùng, cậu dựa lưng vào cửa phòng không ngừng trượt xuống, cuối cùng cuộn mình trên mặt đất.

Lúc vừa biết được mệnh của mình tương khắc với Úc Hoè, Từ Dĩ Niên không tin. Cậu tin Úc Hoè, cũng tin vào mình, thế nhưng suy nghĩ kiên định ban đầu lại dần sụp đổ, cậu như đánh mất năng lực tự tin, cũng không nhịn được mà nghĩ, hai mươi năm đầu cuộc đời Úc Hoè thuận buồm xuôi gió, tại sao vừa ký hôn khế với cậu chưa được nửa năm đã gặp biến cố đáng sợ như vậy....

Bàn tay thiếu niên dán lên hôn khế trước ngực. Ba mẹ, Đường Phỉ, và Lam, những lời nói của bọn họ không ngừng vọng lại trong não, mỗi một tiếng khuyên bảo cứ luôn trùng khít với hiện thực.

Từ Dĩ Niên đau đầu đến muốn nứt ra, tựa như đau đớn giãy giụa trải qua trong kiếp luân hồi, cuối cùng vẫn không thể không chấp nhận sự thật. Cậu ép mình không được do dự, thử dùng hôn khế liên hệ Úc Hoè.

Tháng ngày chờ đợi hồi âm gian nan hơn cả tưởng tượng. Mẹ Từ thấy trạng thái tinh thần cậu thật sự không ổn, xin nghỉ dài hạn cho cậu ở nhà tĩnh dưỡng. Thời gian càng lâu không nhận được trả lời, càng nói rõ tình cảnh Úc Hoè càng thêm khốn khổ. Từ Dĩ Niên gần như ngày nào cũng bị ác mộng đánh thức, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy là nhìn xem hôn khế, thế nhưng phía bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Vào một đêm nào đó, Từ Dĩ Niên vẫn trằn trọc khó vào giấc ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại không thể khống chế hiện lên hình ảnh liên quan đến Úc Hoè, nghĩ đến tình cảnh Úc Hoè bây giờ, Từ Dĩ Niên như cũng đặt mình vào trong vực sâu không một lối thoát. Đúng lúc này, hôn khế yên lặng đã lâu đột nhiên phát ra động tĩnh.

Từ Dĩ Niên ngây người mấy giây: "...Úc Hoè?"

Bên kia hôn khế truyền đến tiếng động nặng nề, Từ Dĩ Niên bất giác đè lại khế ước trước ngực, liên tục truy hỏi: "Úc Hoè! Là anh hả?"

"Là anh." Thanh quản Úc Hoè hình như bị thương, lúc nói chuyện giọng hơi khàn khàn, "Lúc trước tình trạng quá kém, thật sự không còn sức trả lời em."

Mũi Từ Dĩ Niên chua xót, nước mắt rơi thẳng xuống: "Anh sao rồi?"

Có lẽ bởi vì tiếng nghẹn ngào của cậu quá rõ, Úc Hoè an ủi: "Anh vẫn ổn, đừng lo lắng."

Nghĩ đến mọi gian khổ bây giờ Úc Hoè gặp phải đều tại cậu mà ra, thế mà anh còn an ủi ngược lại cậu....

Áy náy to lớn bao trùm lấy cậu, Từ Dĩ Niên dùng sức gạt nước mắt, cố gắng khống chế không làm cho giọng mình phát run, để Úc Hoè có thể nghe rõ lời cậu nói: "Anh nghe em nói, Mai Cốt Tràng cũng không phải không thể đi ra, chỉ cần lấy được ngọc chú truyền tống thì anh có thể rời khỏi!"

"Được." Dù đã biết việc này từ trước, sự quan tâm của cậu vẫn khiến nét mặt Úc Hoè giãn ra, "Em chờ anh ra."

Nghĩ đến việc tiếp theo phải làm, tim Từ Dĩ Niên đau như bị ai cắt rách mất, không có nói tiếp.

"Có có một việc....Úc Hoè." Từ Dĩ Niên cắn chặt răng, tận lực thở đều, "Chúng ta giải trừ hôn khế, chia tay đi."

Chút dịu dàng ngắn ngủi chẳng còn lại gì, mọi thứ bỗng nhiên lâm vào tĩnh mịch.

Cảm xúc Úc Hoè như đang kiềm nén đến tột cùng, giọng điệu ngược lại càng trở nhẹ hơn: "Em nói cái gì?"

"....Thật xin lỗi."

Úc Hoè im lặng một lúc, lại hỏi thêm lần nữa: "Thật xin lỗi là ý gì?"

Từ Dĩ Niên cố gắng hết sức đè xuống tiếng khóc, cả người cậu phát run, thở cũng không thông, không thể nào lập tức nói thêm câu gì.

Cậu trầm mặc khiến Úc Hoè hoàn toàn tức giận: "Làm sao, em cũng cảm thấy bây giờ anh biến thành quái vật khiến giới trừ yêu các em chỉ nghe thôi đã biến sắc, cho nên không chờ được nữa muốn vạch rõ giới hạn với anh?"

Hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Úc Hoè dần lạnh lòng, âm u hỏi: "Từ Dĩ Niên, con mẹ nó em xem anh thành cái gì."

Móng tay Từ Dĩ Niên cắm sâu vào da thịt, mùi máu tanh nồng lan ra khắp nơi.

Tim cậu như bị đao cắt, mỗi một câu của Úc Hoè đều giống như mũi kim sắt đâm vào trái tim cậu, cậu gắng sức trả lời: "Em phải giải trừ hôn khế với anh."

Không chờ cho Úc Hoè đáp lại, Từ Dĩ Niên nói từng câu từng chữ: "Giải trừ rồi, anh nhất định phải sống sót."

Vừa dứt lời, cậu không chút do dự cắt đứt lần liên hệ này.

Trần ai lạc định, chút kiên cường giả dối mà Từ Dĩ Niên bày ra, cho đến cuối cùng cũng phải tan rã, cậu sụp đổ gào khóc thảm thiết, ôm đầu cuộn tròn mình lại.

Đừng chết.

Nhất định phải sống.

-

Hai năm sau.

Tuyết trắng như lông ngỗng rơi từ không trung xuống, cây cối đều bị phủ lên một lớp sương trắng, dòng suối giữa núi rừng kết thành một tầng băng cứng từ lâu. Từ Dĩ Niên bước từng bước trên mặt tuyết, sắc trời dần tối, đèn pin cậu dùng soi sáng cũng bị phủ lên một lớp sương mờ, tốc độ dị năng tiêu hao còn nhanh hơn trong tưởng tượng, Từ Dĩ Niên dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cậu đã đi vào khu không người chưa được khai phá, xung quanh vắng vẻ chẳng mấy ai qua lại, chỉ có lác đác vài đốm lửa____đó là đám yêu quái dùng để chiếu sáng. Mấy tên yêu quái này thỉnh thoảng liếc nhìn cậu một cái, như rất ngạc nhiên tại sao một trừ yêu sư như cậu lại không sợ gian khổ tới nơi thế này.

Trước khi màn đêm buông xuống, Từ Dĩ Niên tìm một cái hang tránh gió tránh tuyết, cậu dùng bùa hoả đun sôi nước, lấy ra lương khô từ trong balo, ngay lúc cậu đang nuốt xuống, bên ngoài cửa hang phát ra tiếng động, một tên yêu quái lông mi kết băng chật vật ló đầu vào hỏi:

"Đi vào với được không?"

Từ Dĩ Niên đáp một tiếng.

Yêu quái kia vui mừng nói: "Cảm ơn nhiều lắm! Đá lửa của tôi đột nhiên không cháy được, đang lo đêm nay nên làm cái gì đây!"

Yêu quái vội vã ngồi xuống cạnh đống lửa, lấy đồ ăn ra ăn ngấu ăn nghiến, lấp đầy bụng xong mới nhớ tới bên cạnh còn có người, kẻ nọ hơi ngượng ngùng hỏi: "Đằng ấy ăn không?"

"Không cần đâu." Từ Dĩ Niên ngáp một cái, lười nhác nói, "Anh ăn đi."

Yêu quái thấy cậu còn trẻ tuổi, gương mặt đẹp đẽ tràn đầy hơi thở thanh xuân, không nhịn được tò mò: "Cậu cũng đến tìm Cây Thế Giới hả?"

Từ Dĩ Niên gật đầu một cái, yêu quái như gặp được tri kỷ, ào ào nói luôn mồm: "Tôi cũng đoán là thế! Nếu không ai mà đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này chứ! Lão Thụ yêu nhiều năm rồi chưa có hiện thân, kết quả vừa xuất hiện một cái lại chọn ngay cái núi tuyết chim không thèm ỉa....Cậu biết không, hôm nay bọn tôi băng qua con sông kia kìa, có mấy tên tiểu yêu chìm ở bên dưới đấy, đáng tiếc chết hết ở giữa đường!"

Cây Thế Giới trong miệng yêu quái là yêu quái tuổi đời lớn nhất cho đến bây giờ, đã tồn tại hơn mấy vạn năm. Là "Cây ước nguyện" nổi tiếng trong hai giới, nó sẽ ngẫu nhiên xuất hiện khắp mọi ngóc ngách trên đời, đôi khi trên biển, đôi khi lại ở lục địa, tương truyền nếu như treo điều ước của mình bên dưới chuông vàng, một khi Thụ yêu nhận lấy chuông, ước nguyện sẽ thành sự thật.

Từ ngày trận biến cố thảm thiết ấy xảy ra tới nay, Từ Dĩ Niên luôn chú ý đến tin tức của Cây Thế Giới, đợi mất hai năm rốt cuộc cùng đợi được đến khi nó xuất hiện.

Từ Dĩ Niên không có nói chen vào, yêu quái tự khai báo hết tình huống của mình: "Ngày mai còn phải lên núi tiếp, đường đi rất nguy hiểm, thật mong lão Thụ yêu có thể cho tôi sức mạnh to lớn không gì sánh bằng___Tôi còn chưa nói nhở? Điều ước của tôi là mạnh lên. Lão không cho cũng không sao, chuyến này tôi đi coi như rèn luyện."

Nói xong lời cuối, yêu quái cười ha ha.

Từ Dĩ Niên nghĩ thầm cái ước nguyện của anh đúng thật là ăn sâu vào bản sắc của yêu tộc mấy anh rồi mà, yêu quái chợt hỏi: "Vậy còn cậu, cậu có tâm nguyện gì mà không có cách thực hiện thế?"

Như bị lời nói của tên này chạm vào từ mấu chốt, ánh mắt nam sinh chợt loé lên, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Cầu bình an cho người tôi thích."

Yêu quái sửng sốt, thốt lên một lời chúc từ đáy lòng: "Vậy chúc ước nguyện của chúng ta đều thành sự thật nha!"

Lần này Cây Thế Giới bất ngờ xuất hiện trên đỉnh núi tuyết. Càng lên cao, không khí càng loãng hơn, phủ khắp núi đồi một màu trắng xoá, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một loài cây chịu được rét ở đây. Cái hanh khô do độ cao mang đến khiến Từ Dĩ Niên không thể không thả nhẹ nhịp thở. Mấy yêu quái leo bốn xung quanh cũng lần lượt không thấy đâu nữa, không biết đi ở phía trước cậu, hay là biết khó lui về.

Đến khi lương khô cậu mang đã hao đi gần hết, Từ Dĩ Niên cuối cùng cũng trông thấy được bóng Cây Thế Giới. Ngày hôm trước bởi vì lên đường vội mà cậu sức cùng lực cạn, buổi tối cũng chỉ vội vàng lấp đầy bụng rồi ngả đầu ngủ, đến khi mặt trời vừa lên, cậu đi ra từ trong hang núi, mới nhận ra mình đã bất tri bất giác đi lên tới đỉnh rồi.

Cậu ngẩng đầu lên.

Cây Thế Giới thật lớn cách đó không xa đổ bóng xanh um, tán cây che lấp mặt trời hoà vào tầng mây, thân cây to lớn tựa cột đá chọc trời. Ở một nơi cao lạnh gần như không có cây cối sinh trưởng này, gốc cây khổng lồ đến khó tin nổi hệt như phép màu.

Lòng bàn chân Từ Dĩ Niên đệm theo lôi điện, cậu tăng tốc chạy về phía Cây Thế Giới, điều động dị năng trên phạm vi lớn tại đỉnh núi tuyết rất hao thể lực, thật vất vả mới tới được dưới chân Cây Thế Giới, Từ Dĩ Niên thở hổn hển, ánh mắt lại sáng ngời vô cùng.

Cậu thậm chí không muốn nghỉ ngơi, vội vàng lấy ra chuông vàng từ trong balo. Vải đỏ dài mảnh tô điểm bên dưới chuông vàng, nam sinh quỳ gối dưới tàng cây, tỉ mỉ viết từng chữ lên tấm vải đỏ.

Để chắn gió tuyết, cậu cố ý dựng kết giới. Viết xong nét bút cuối cùng, hai tay lạnh cóng cầm lấy chuông vàng, cẩn thận từng li từng ti chạm vào thân Thụ yêu.

Không có phản ứng.

Mặc dù cái tên Cây Thế Giới không ai không biết, nhưng người thật sự sẵn lòng trèo đèo lội suối đến đây ước nguyện cũng không xem là nhiều, một là lần nào Cây Thế Giới cũng xuất hiện ở nơi vắng vẻ nguy nan, hai là lão Thụ yêu hiếm khi đáp lại lời cầu nguyện, lần cuối cùng nhận lấy chuông vàng cũng đã mấy trăm năm trước.

Từ Dĩ Niên vẫn không nhúc nhích, cố chấp cầm lấy chuông vàng đứng yên tại chỗ. Không biết qua bao lâu, mặt trời trèo lên đỉnh núi, tia nắng rực rỡ len qua khe hở ngọn cây. Từ Dĩ Niên hoạt động cánh tay mỏi nhừ, cậu ngồi sụp xuống, từng ngụm từng ngụm ăn hết lương khô.

Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, cậu lại lần nữa nâng chuông vàng đứng dưới tàng cây, mà Thụ yêu từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì, mặt trời lặn về tây, sắc trời cũng ngày càng tối, Từ Dĩ Niên không thể không chấp nhận sự thật. Cậu nắm chặt chuông vàng lạnh buốt, cuối cùng mất mát nhìn thoáng qua Cây Thế Giới vươn tới tận chân trời, xoay người đặt chuông vàng vào đống tuyết ngay bên dưới.

Từ Dĩ Niên ủ rũ bước trên đường. Xuống núi còn phiền hơn cả lên núi, lúc đi đến con trấn nhỏ dưới chân núi, cả người cậu mỏi mệt không còn chịu nổi. Bởi vì Cây Thế Giới xuất hiện, trấn nhỏ quanh năm quạnh quẽ tập trung rất nhiều du khách nghe danh mà đến, yêu quái bán hàng rong đang dạt dào tình cảm đẩy xe bảng gỗ lim chào hàng: "Những bảng gỗ này đều làm từ cành của Cây Thế Giới, chỉ cần ngài viết điều ước của mình lên, sau đó treo lên cây đa cách mấy chục mét bên kia, bảo đảm ước nguyện của ngài sẽ thành sự thật!...Ngài hỏi tại sao hả? Hai cây này là anh em, treo lên cây đa, Cây Thế Giới trên đỉnh núi cũng có thể nghe được!"

Đám người vây thành một vòng, có đôi người yêu trong đó nghe đến động lòng, lập tức chuẩn bị bỏ tiền ra.

"Bịa chuyện." Từ Dĩ Niên uể oải nói, "Cành Cây Thế Giới còn cứng hơn cả sắt, căn bản không thể chặt xuống được. Mở phần mềm mua hàng online lên, cái đồ rách này bán giá sỉ chẳng quá một trăm tệ."

"Há!" Yêu quái bán hàng rong thẹn quá hoá giận, "Không mua thì thôi, bớt đứng đây nói vớ nói vẩn đi!"

Từ Dĩ Niên mặc kệ tên này, kéo lê hai chân sắp gãy đến nơi trở về khách sạn. Sạc pin cho điện thoại đã tự động tắt máy xong, có một tin nhắn mới nhảy ra, Từ Dĩ Niên vô tình lướt qua, tầm mắt khựng lại tại chỗ.

___Nửa tiếng trước, tổng cục trừ yêu kiểm tra đo lường ra biên giới Mai Cốt Tràng xuất hiện yêu lực bạo động quy mô lớn.

Căn cứ theo phản hồi của số liệu, có yêu tộc ra khỏi Mai Cốt Tràng đã phá hỏng hệ thống đo lường trang bị xung quanh, lực phá hoại khủng bố như vậy là hiệu quả của nhiều loại năng lực chồng lên, trải qua xác nhận, đây đều do một người gây ra.

Hành vi của tên yêu tộc này huênh hoang đến quá đáng, gần như trực tiếp tỏ rõ thân phận của mình.

Từ Dĩ Niên đọc đi đọc lại tin tức học viện đưa ra, sợ mình hiểu sai ý, phải liên tục nghiền ngẫm mấy chữ ngắn ngủi này, thậm chí cậu còn dùng sức nhéo cánh tay mình, chắc chắn là mình không nằm mơ.

Hai năm trước, tất cả mọi người đều nghĩ Úc Hoè tiến vào Mai Cốt Tràng không còn khả năng sống sót nữa, lệnh truy nã tổng cục trừ yêu ban hành cũng xoá bỏ hết. Bất ngờ nghe thấy tin tức này, những trừ yêu sư năm đó từng tham gia vào sự việc liên quan nhất thời cảm thấy vô cùng bất an.

Úc Hoè thật sự đi ra rồi.

Trong đầu hình thành nên nhận thức rõ ràng này, trên mặt Từ Dĩ Niên bất giác tràn ra nụ cười. Cậu rất vui, thậm chí la hét bừa bãi trong phòng, dần dần, giọng Từ Dĩ Niên rồi lại nhuộm lên một tia nghẹn ngào khó mà phát hiện. Cậu như thoáng chốc tan biến hết mọi gánh nặng và sức lực, ngã lên giường không kiêng nể gì bật khóc.

Điện thoại Từ Dĩ Niên vang lên không ngừng, tin nhắn của ba mẹ bạn bè liên tục kéo đến, cộng đồng liên kết cũng lập tức sôi trào:

[ Con mẹ nó chứ, tất cả quỳ xuống gọi ba đi! Hai mươi ba tuổi gϊếŧ ra Mai Cốt Tràng, là người đầu tiên chưa từng có trước đây! ]

[ Thủ lĩnh bốn khu ít nhất cũng hơn một trăm tuổi, có anh em thạo nghề nào biết rõ ngọn nguồn không, rốt cuộc Úc Hoè gϊếŧ thủ lĩnh khu nào cướp lấy ngọc chú thế? ]

[ Chuyến này Úc Hoè đi không biết đạt được bao nhiêu năng lực, sau này chẳng phải là trực tiếp đi ngang luôn hả? ? ? ]

*Đi ngang ngụ ý chỉ việc hoành hành ngang ngược, kiêu căng ngạo mạn,....

[ Là cậu ấy thì có đi kiểu gì cũng được! Bây giờ chắc chắn cục trừ yêu đang muốn điên lên rồi, ai cũng nghĩ năm đó đuổi người vào Mai Cốt Tràng bằng với việc tiễn đến suối vàng, kết quả người ta đi vào thăng đầy cấp rồi lại đi ra! ]

[ Hai năm, chỉ vẻn vẹn hai năm. Úc Hoè thật khủng con mẹ nó bố, nếu tôi là trừ yêu sư chắc bây giờ đang run lẩy bẩy ở nhà rồi. ]

[ Còn Từ Dĩ Niên nữa, không bị doạ khóc chứ. ]

.....

.....

"Đồ ngu, ông đây vui muốn chết." Từ Dĩ Niên lau khô nước mắt lầm bầm lầu bầu, một lúc lâu sau, cậu nhịn không được ôm điện thoại bật cười. Cậu mở cửa sổ ra, nhìn lại về hướng Cây Thế Giới.

Ánh trăng màu bạc tựa như nước chảy, khác với cảnh tượng tuyết bay tán loạn trên đỉnh núi, trên trấn chỉ có tuyết mịn như bông nhè nhẹ rơi xuống, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động. Cậu như cảm nhận được gì đó, nhắm hai mắt lại.

"Nếu mày nhận ước nguyện của tao...." Từ Dĩ Niên nhỏ giọng nói, "Cảm ơn mày, xin mày vĩnh viễn phù hộ anh ấy."

Trên đỉnh núi tuyết cao lớn hiểm trở, Cây Thế Giới sừng sững đón gió, trong tán cây dày như tầng mây, thấp thoáng phát ra tiếng chuông vàng vang lên leng keng.

Mấy tiếng trước, khi Từ Dĩ Niên rời đi càng lúc càng xa, chuông vàng cậu đặt dưới chân Cây Thế Giới bỗng nhiên không gió nổi lên, nó được sức mạnh của Cây Thế Giới dẫn dắt vờn bay, cuối cùng biến mất vào sâu trong tán cây tươi tốt.

Bên dưới chuông vàng, có lời chúc phúc mà có lẽ cả đời này Từ Dĩ Niên cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Gửi Úc Hoè:

Hi vọng anh bình an, không sinh bệnh, không bao giờ..... gặp phải bất hạnh nữa. Cho dù gặp muộn phiền cũng có thể xem thành việc nhỏ mà quên đi trong giây kế tiếp, anh hãy cứ lấp lánh tựa ánh sao như quá khứ, xa xôi chẳng thể chạm vào như trăng trên cao, tiến thẳng đến phía trước, thực hiện tất cả nguyện vọng anh chưa thể làm được, như chưa từng ngã xuống hồng trần hỗn loạn này.

Hi vọng anh mãi mãi tự do, đừng cảm thấy cô đơn.

Tác giả có lời muốn nói: Hi vọng bạn mãi mãi tự do, đừng cảm thấy cô đơn.

Tính cách tiểu Niên không có nhu nhược, tin vào mệnh của mình còn có nguyên nhân khác, đoạn sau sẽ nói đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK