Hữu Cảnh và An Minh Hạ đi một trước một sau. Vừa bước vào đại sảnh lớn, cô đã nghe thấy tiếng "chát chát" liên tục của roi da. Lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ đi về phía phòng khách. Mở cửa ra, cô ngạc nhiên khi thấy Lữ Huyền đang quỳ rạp dưới sàn.
Bộ quần áo bó màu đen trên người cô ta giờ đã rách đôi chỗ, mỗi chỗ đó lại có các vệt máu chảy ra. Mái tóc đỏ rượu buông xõa đã rối bù lên. Gương mặt cúi gằm xuống làm An Minh Hạ không thấy được cảm xúc của cô ta như thế nào. Mà người áo đen kia thấy cô bước vào vẫn không ngừng động tác vụt roi vào người Lữ Huyền của mình.
"Anh...anh sao lại đánh cô ấy?" Nhìn một màn này, cô không thể không lên tiếng ngăn lại. Dù chẳng thân thiết gì với Lữ Huyền nhưng dù sao cô ta cũng đi theo bảo vệ cho cô. Làm việc tốt một chút cũng không mất gì. Nhưng người áo đen làm như không nghe thấy, đến khi Hữu Cảnh bước vào, giơ tay lên làm dấu hiệu ngừng lại thì hắn mới chịu ngừng động tác và đứng sang một bên.
Lữ Huyền cả người run rẩy ngã sụp xuống, máu trên người cô ta đã chảy xuống sàn nhà. Trông bộ dạng hiện giờ của cô ta thật không giống với nữ sát thủ xinh đẹp mà An Minh Hạ đã thấy lúc trước. Giờ chỉ gói gọn trong hai chữ "thê thảm"
An Minh Hạ chạy đến chỗ Lữ Huyền, định đỡ cô ta dậy thì đã bị cô ta hất tay ra, giọng nói tức giận vang lên "Đừng đụng vào tôi!" làm cô không biết phải làm sao. Lữ Huyền à, tôi là đang giúp cô đấy! Hữu Cảnh ngồi xuống ghế sofa đối diện, vẻ mặt anh lạnh lùng lên tiếng "Không cần giúp cô ta!"
- Tại sao? Cô ấy làm gì có lỗi với anh mà anh để người đánh cô ấy như vậy? Dù gì cô ấy cũng là phụ nữ, là phụ nữ đấy! - Cô đứng dậy, hai tay chống hông, cao giọng nói.
- Ngu ngốc! - Nhàn nhạt phát ra hai chữ
An Minh Hạ "bùng" một tiếng cháy lửa giận, đang định cho Hữu Cảnh nghe một bài ca mắng người thì tên thuộc hạ vừa đánh Lữ Huyền đã lên tiếng "Tiểu thư, Lữ Huyền không hoàn thành tốt nhiệm vụ nên phải bị trừng phạt, đây là điều rất bình thường!"
- Nhiệm vụ? Bảo vệ tôi á? - Như nghĩ đến gì đó, cô ngạc nhiên hỏi lại
- Vâng…cô ta đã thấy cô bị bắt lên xe đến chỗ của Boss mà không làm gì cả!
- Đơn giản như vậy thôi mà anh đánh cô ấy thê thảm như thế này sao?
- Tiểu thư, đây là hình phạt nhẹ nhất!
- Chuyện này có lẽ đường đột quá nên chắc cô ấy cũng không kịp làm gì, các anh có thể tha cho cô ấy được không? - Cô hướng ánh mắt về phía Hữu Cảnh.
- Không cần! Ông chủ, ngài cứ trừng phạt tôi tiếp đi! Là tôi sai ạ! - Lữ Huyền đang nằm trên sàn nghe vậy liền gắng gượng ngồi dậy, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Hữu Cảnh, cầu xin nói.
- Đúng, là cô sai rồi! - Hữu Cảnh nhếch môi nói - An Minh Hạ, không nên quá lương thiện!
Cô cúi đầu xuống liền nhận được ánh mắt đầy thù hận của Lữ Huyền. Giật mình thật mà! Cô có làm gì cô ta đâu chứ! Đã cố xin cho rồi mà còn nhìn cô với ánh mắt đấy sao? An Minh Hạ có chút buồn cười nghĩ. Thôi thì kệ cô ta vậy? Cô cũng không muốn làm thân với người kì quặc như vậy đâu.
"Tôi lên phòng đây!" Cô nói rồi quay người bước đi, chỉ vài giây sau đó đằng sau lại vang lên tiếng quật mạnh của roi da. Thật khiến người khác nổi da gà với cái tiếng đấy mà! Ra bên ngoài cô chợt nhận được điện thoại của mẹ "Tiểu Hạ, con có đang rảnh không? Mẹ con mình gặp nhau được chứ!? Mẹ có chuyện muốn nói với con"
"Bây giờ luôn hả mẹ?"
"Nếu con thấy không tiện thì chuyển sang ngày mai cũng được"
"Mai thì…để con sắp xếp thời gian đã mẹ ạ! Chuyện có quan trọng lắm không mẹ?"
"Có"
"Vậy mai con sẽ về nhà!"
"Ừ, đi đường nhớ phải cẩn thận đấy!"
"Vâng con biết rồi, bye mẹ nha!" nghe thấy mẹ nhấn mạnh từ "cẩn thận" An Minh Hạ hơi khó hiểu. Cô cũng muốn đợi sang ngày mai để có thể về nhà. Nhưng việc trước tiên quan trọng hơn kém là đi cầu xin tên mặt lạnh kia.
Nghĩ vậy, đến tối, sau khi ăn cơm xong. Hữu Cảnh còn trong thư phòng làm việc thì An Minh Hạ gọt một đĩa hoa quả mang vào. Gương mặt tươi cười, giọng nói đáng yêu nói "Tôi gọt hoa quả cho anh nè!" nhưng người nào đấy vẫn dửng dưng đánh máy tính.
- Hữu Cảnh!
- …
- Hữu Cảnh!
- …
- Hữu Cảnh! anh có nghe tôi nói gì không hả? - Bực rồi nha
- Xin gì thì xin đi! - Bỗng anh lên tiếng làm cô bất ngờ "Xin...gì cơ?" Hữu Cảnh dừng lại động tác đánh bàn phím, ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi thấp thoáng nét cười - Dáng vẻ ngu ngốc lấy lòng này của cô dễ lộ lắm, nói đi!
- Tên mặt lạnh đáng ghét! - Tất nhiên câu này chỉ là cô nói thầm thôi, còn nói hẳn ra thì là thế này - Haha Hữu Cảnh à, anh thật sự có một đôi mắt tinh tường đấy! Nhưng không hẳn vì có chuyện gì nên tôi mới gọt hoa quả cho anh ăn thế này đâu
Hữu Cảnh nhướn mày
- Được rồi…tôi là muốn XIN PHÉP anh cho tôi về nhà ngày mai! Mẹ tôi mới gọi bảo nhà có việc gấp, không thể không về được - Cô nói
- Muốn về nhà? - Anh hỏi lại
- Ừ ừ! - gật gật đầu
- Không!
- Anh…
- Với một điều kiện!
- Điều kiện gì? - Cô nhíu mày nói, tên mặt lạnh này không hiểu lại nghĩ ra trò gì với cô đây.
Anh chỉ ngón tay vào má mình, gương mặt hiện lên nét gian manh, bờ môi mỏng mở ra phát ra hai chữ "Hôn tôi!"