"Tháng sau có một ngày tốt, mấy đứa nên tổ chức cho xong đi, nếu không thời tiết từ từ chuyển sang lạnh thì xương cốt của ông già như ta đây cũng sẽ không chịu nổi."
"Được ạ, cháu không có ý kiến." Uất Trì Dung trả lời rất dứt khoát, trên mặt anh vẫn luôn cười tủm tỉm, điều này chứng tỏ từ đầu đến cuối tâm tình của anh ta vẫn rất tốt.
"A Sóc và cô bé này cũng cùng nhau tổ chức luôn đi, như thế sẽ càng thêm náo nhiệt."
"Không được." Ngôn Sóc vuốt ve bàn tay nho nhỏ của cô rồi nói tiếp: "Bọn cháu đã định vào mùa xuân sang năm rồi, hiện tại chỉ e là hơi sớm."
Ngôn Sóc vẫn luôn luôn kiên trì, thật ra cũng đang suy tính vì Nguyên Bảo, An lão cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẻ mặt thì hơi thất vọng. Lúc này, ba Uất liền quay sang hỏi Dương Dư vẫn một mực im lặng từ đầu đến giờ: "Tiểu Dư, không vất vả rồi quá chứ? Nếu thấy mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi một thời gian để, chú sẽ đi đến công ty giúp cháu một tay."
"Không có ạ, cháu vẫn còn trẻ, nên làm nhiều chuyện một chút, cám ơn chú đã quan tâm." Cô nói xong liền liếc sang phía Uất Trì Dung đầy ẩn ý.
Uất Trì Dung tràn đầy mờ mịt nhìn bọn họ: "Hai người. . . . . . đang nói đến chuyện gì vậy?"
"Vẫn không nói cho con biết." Mặt của ba Uất vốn đang nghiêm túc liền nhu hòa hẳn xuống: "Thằng con bất hiếu như anh cả ngày chỉ biết xử lý chuyện công ty thời trang gì gì đó của mình mà mặc kệ mọi chuyện trong nhà, ba anh hiện tại đã lớn tuổi, rất nhiều chuyện tuy có tâm nhưng vô lực, chỉ có thể tìm người khác đến giúp một tay cũng may là đã có Dương Dư tới giúp ba."
"Bắt đầu từ lúc nào?" Uất Trì Dung hơi nhíu mày hỏi, nhìn sang cô gái bên cạnh, đang thủy chung an phận ăn các món ăn trước mặt của mình, hình như người vừa mới được nói đến không phải là bản thân mình.
"Tiểu Dư không cho chúng ta nói cho con biết, cũng đã hơn nửa năm rồi, con nên tìm thời gian để giúp đỡ Tiểu Dư đi, nó ba ngày hai bữa suốt ngày phải chạy ra ngoài, cũng rất mệt mỏi." Mẹ Uất hiền từ nhìn cô con dâu của mình giải thích, Uất Trì Dung cũng không nói gì nhưng cảm thấy chuyện này có chút nằm ngoài dự liệu của anh, vẫn cho là bản thân mới chính là người phải trả giá, vẫn cho là những việc mình làm vĩnh viễn so với cô nhiều hơn rất nhiều, nhưng xem ra chỉ có anh tự cho là đúng mà thôi.
"Thật xin lỗi." Anh thấp giọng nói, liền sau đó nắm lấy tay của cô, anh sao lại không nghĩ tới chứ? Dương Dư là một cô gái quật cường, có chuyện gì vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho anh biết, thế nhưng anh lại cả ngày oán giận cái người này không yêu mình.
Ngón tay của Dương Dư đột nhiên cứng đờ, sau đó vành mắt liền đỏ lên, cô cúi đầu đảo đảo cơm trong bát, không muốn cho người khác nhìn thấy mình đang rơi nước mắt.
Một bữa cơm này quả thật rất vui vẻ, lúc Ngôn Sóc và Nguyên Bảo sắp đi, ông lão còn có chút lưu luyến, bây giờ trời đã sẩm tối, Nguyên Bảo ngồi ở trong xe cảm thấy rất buồn ngủ , Ngôn Sóc đưa tay véo vào gương mặt của cô nói: "Không được ngủ, về nhà rồi hãy ngủ tiếp."
"Buồn ngủ quá." Cô miễn cưỡng ngáp một cái, sau đó nhìn vào gò má của Ngôn Sóc nói tiếp: "Ngày mai em muốn vào tổ diễn kịch, nên hơi khẩn trương thôi." Cô rất chờ mong BOSS có thể dũng cảm kết hôn với mình ....
Nhưng Ngôn Sóc lành lạnh cười, có chút giễu cợt nhìn Nguyên Bảo: "Kim Nguyên Bảo, em có làm gì tôi cũng sẽ không ngăn trở, chỉ là không được bỏ dở giữa chừng, em cho rằng tổ diễn kịch ấy có gì tốt mà lại tham gia vào."
Lời của BOSS thật không có có một tí ti cảm xúc nào, nếu không phải Nguyên Bảo đã quen với những lời nói ác độc của anh thì nhất định đã sớm khóc rồi. Nhưng cô vẫn thấy chút khổ sở, nói thế nào chính mình cũng là người của BOSS, nhưng người đàn ông trước mắt này không cổ vũ cô còn chưa tính lại còn đả kích cô như vậy.
"Uất ức sao?" Ngôn Sóc nhếch môi nói, sau đó đỗ xe lại, tiến lên phía trước nâng gương mặt của cô gái nhỏ lên: "Xem vẻ mặt của em như vậy, nếu mà dám khóc thì xem tôi thu thập em như thế nào."
"Em còn lâu mới khóc." Cô bất mãn gầm nhẹ, sau đó liền đỏ hồng vành mắt.
"Thật sao." Anh nuông chiều cười cười: "Ngày mai cố gắng lên, trở về ngủ một giấc thật ngon, mới vừa rồi chỉ nói sự thật mà thôi." Ngôn Sóc nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của cô:"Tổ diễn kịch sẽ rất mệt mỏi, tôi cũng không quá hi vọng em tham gia vào lĩnh vực điện ảnh hay truyền hình. Làng giải trí là một vực nước sâu, cái cứt chó gì đều có, tôi không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, không thể bảo vệ em bất cứ lúc nào, em hiểu không?"
Đôi mắt sắc sảo tràn đầy nghiêm túc, Nguyên Bảo thấy rõ trong đôi mắt anh có sự quyến luyến và thương yêu đối với cô, người đàn ông này là thật sự yêu cô, nhưng. . . . . .
"Em không thể để cho anh phải nuôi em mãi được." Cô đúng thật là một người tốt, coi như cô có là một người vô sụng thì anh chắc chắn cũng sẽ không ghét bỏ, còn có thể chăm sóc cô thật tốt, nói như thế chẳng khác gì đem Kim Nguyên Bảo chôn xuống đất thêm lần nữa .
"Cho nên. . . . . . em muốn làm minh tinh, sau đó dùng quy tắc ngầm?"
"Không có!" Nguyên Bảo mở to hai mắt đáp: "Ngôn Sóc, anh nói chuyện thật là quá đáng, em còn lâu mới dùng quy tắc ngầm!"
Ngôn Sóc cười nhạt, sau đó rời khỏi cô, đột nhiên liền khởi động xe, gia tăng tốc độ , Nguyên Bảo kêu lên một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm về phía người đàn ông không thể xuyên thủng kia.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gây gổ, trong lòng Nguyên Bảo rất tức giận buồn bực, không biết vì sao mình lại thay đổi thành như bây giờ. Nếu cô là người yêu của BOSS, việc chăm sóc cô cũng là lẽ thường, nhưng mà bọn họ về sau muốn ở cùng nhau, muốn kết hôn, cũng phải có con của mình, cho nên cô cũng phải có chuyện để làm, như vậy thì hiện tại người đàn ông này ở đây tức tối cái gì chứ?
Chủ nghĩa đàn ông, không thể giải thích được, không thể nói lý!
Nguyên Bảo hung hăng lườm nguýt tên đàn ông Ngôn Sóc kia hàng trăm lần.
Dọc theo đường đi đều là im lặng mà trở về nhà, căn biệt thự to như vậy có chút lạnh lẽo, cảm giác không có chút người nào, BOSS tháo caravat ném lên trên ghế sofa, sau đó liền đi lên lầu, cả quá trình cũng không nói với Nguyên Bảo một câu nào.
Nếu mà anh không để ý tới cô, thì cô cũng cũng không để ý tới anh nữa.
Nguyên Bảo kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi lên lầu, về tới phòng của mình, sau đó nặng nề đóng “Rầm” cửa phòng lại.
Ngôn Sóc đứng ở cửa có chút ẩn nhẫn, đôi mắt đen toát ra khí lạnh: rất tốt, xem dáng vẻ này của Kim Nguyên Bảo hoàn toàn không thấu tình đạt lý mà, ba ngày không đánh, liền nhảy lên đầu lật ngói rồi, Ngôn Sóc anh phải lập tức dạy dỗ cô gái không hiểu chuyện này mới được.
Đầu tiên anh đi xuống lầu dưới lấy chìa khóa, sau đó đi lên mở cửa phòng của Nguyên Bảo ra. Thật ra thì phòng này chính là phòng của BOSS trước đây, bài trí bên trong đã hoàn toàn đã đổi, rèm cửa sổ, thảm, giấy dán tường cũng đổi thành màu sắc sặc sỡ, anh hơi nhíu mày, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ từ trong phòng tắm hắt ra.
Ngôn Sóc liền từ từ tiến đến phòng tắm.
"A ~BOSS gì chứ, quả nhiên là đáng ghét nhất." Cô liền thì thầm một câu, mà đúng lúc này có hai cánh tay tráng kiện từ phía sau vòng lên trên eo của cô.
Thân thể của Nguyên Bảo chợt cứng đờ, kinh ngạc nhìn vào trong gương mang theo hơi nước mờ mịt nhìn người đàn ông ở sau lưng mình, liền mắt chữ A mồm chữ O: "Anh. . . . Anh . . . ."
"Tôi thế nào? Ghét ai nhất hả? Hả?" Ngôn Sóc càng ôm cô chặt hơn, sau đó từ phía sau hôn lên vành tai của cô gái nhỏ.
"Hừ. . . . . . Ai cho đi vào đây!" Nguyên Bảo liền ấm ức nói, trong giọng nói có chút tức giận.
"Phòng này chính là phòng của tôi, em nhốt tôi ở bên ngoài, tôi còn chưa tính sổ với em đấy." Ngôn Sóc nham hiểm nói xong hai bàn tay từ từ đưa lên phía trước, đặt lên hai nơi đầy đặn.
"Ưmh. . . . . . Làm cái gì vậy, buông em ra. . . . . ."
"Kim Nguyên Bảo, em phải hối lộ tôi thật nhiều, phải lấy lòng tôi, nói không chừng tôi còn có thể tha thứ cho em." Thắt lưng của anh giật giật, vật cứng rắn giữa hai chân cọ xát vào cặp mông đang vểnh lên của cô.
"Ưhm. . . . . ." Nguyên Bảo hơi rên lên một tiếng, hai mắt hoảng hốt, đàn ông quả nhiên không có người nào tốt cả, BOSS chính là tên đáng ghét nhất trong số đó.
Tiếp theo chính là một màn rất hài hòa, cấm trẻ nhỏ, vì nghiêm thủ tuân theo quy định của pháp luật nên tác giả đã tự động khóa lại, cùng với bản thân tác giả không có bất cứ quan hệ trực tiếp nào! Chúng ta đều là những công dân gương mẫu, xem H là không đúng!
. . . . . .
Lúc Nguyên Bảo từ trong phòng tắm đi ra hai chân đã sớm mềm nhũn rồi, hôm nay tại sao không có hết pin mà tự động tắt máy cơ chứ? Nguyên Bảo thấy thật rối rắm, Ngôn Sóc dịu dàng lau tóc cho cô, sau đó đưa tay sờ lên cánh môi mới vừa rồi bị chính mình hôn đến sưng đỏ hỏi: "Nghĩ cái gì thế?"
"BOSS, anh thật đáng ghét!" lúc này Nguyên Bảo mới phản ứng kịp, cô bất mãn hầm hừ với Ngôn Sóc: "Anh lưu manh!"
"Tôi vẫn biết rõ rằng mình lưu manh, không cần em nhắc nhở, chúng ta ngủ thôi." Ngôn Sóc ôm lấy cô sau đó ném lên giường, một giây sau thân thể cao lớn liền nặng nề đè lên trên.
"Ưmh. . . . . . Không được. . . . . ." Cô cảm thấy mình sắp thở không ra hơi rồi, Ngôn Sóc vừa hôn lên môi cô vừa nói: "Kim Nguyên Bảo, ngày mai em nhất định phải đi sao?"
"Vâng. . . . . ." Gật đầu đáp, hai mắt lấp lánh ánh nước nhìn Ngôn Sóc: "Sẽ không muốn đổi ý đấy chứ?" Mới vừa rồi cô cũng đã dùng thân thể của mình để hối lộ rồi, hiện tại nếu anh đổi ý cô nhất định sẽ giết chết BOSS.
"Không hề." Anh cười cười nói tiếp: "Vậy thì em cứ đi đi, nếu mà phải diễn cảnh hôn hặc cảnh giường chiếu thì phải lập tức trở lại, nếu để cho tôi biết, em dám diễn những cảnh đó sau lưng tôi thì tôi sẽ bóp chết em."
Nguyên Bảo". . . . . ."
đọc chương mới nhanh nhất tại .
Ngày hôm sau, thời gian ước định là ba giờ chiều, Nguyên Bảo đã thức dậy từ sớm, chuẩn bị ăn mặc thật chỉnh tề, dù sao đây cũng là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.
Rồi sau đó đi đến tổ diễn kịch đầy âm khí kia, Nguyên Bảo vừa đến liền bị kéo ngay vào phòng làm việc.
"Kim tiểu thư, xin mời xem hợp đồng."
"Được rồi." Nguyên Bảo gật đầu trả lời, cô đưa mắt quét lên trên hợp đồng nội dung ở trước mặt, sau đó lại nhìn thất hai chữ rất kỳ quái, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đạo diễn Lý An : "Chân Tử? Không phải là Trăn Tử sao?" (*)
(*): Chân tử: 真子 và Trăn tử: 臻紫 là hai từ đồng âm (Zhēnzĩ) nhưng khác nghĩa. Trăn tử còn có nghĩa là hạt dẻ tím. Còn Chân tử hay còn gọi là Shinji: ý chỉ đứa bé trong trắng.
"Chân tử thì sao?" Đạo diễn không hiểu nhìn Nguyên Bảo: "Nếu không có vấn đề gì xin mời ký tên, sau đó chúng tôi sẽ đưa cho cô xem kịch bản."
"Chính xác là Chân tử, chứ không phải là Trăn tử à!"
"Chân tử là Chân tử, nếu không thì có thể là Chân tử nào khác chứ." Đạo diễn có chút không kìm chế được nói tiếp: "Nếu Kim tiểu thư không đồng ý, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian của cả hai bên, tôi còn có người tốt hơn. . . . . ."
"Không cần đâu, tôi ký!" Nguyên Bảo vội vàng cắt đứt lời của đạo diễn, đây là một cơ hội khó có được, nếu mà bỏ qua chỉ sợ sau này sẽ chẳng còn có cơ nội nào tốt hơn, cô soàn soạt ký tên lên giấy, sau đó đưa lại hợp đồng cho đạo diễn.
"Rất tốt, chúc chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!" Đạo diễn mỉm cười hài lòng, Nguyên Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm, mà đúng lúc này, cô nhìn thấy trên mặt bàn có một bức ảnh nho nhỏ, phía trên của nó là hàng chữ.
Chuyện cổ tích bí ẩn tuyệt đẹp —— Chân tử.
Chân tử. . . . . .
Tử. . . . . .