• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc sinh ra Ngôn Sách đã là người hết sức kiêu ngạo, người khác trêu chọc bé, bé liền đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn người đó, nghiêng đầu chơi một mình, người khác hôn bé, bé lại tiếp tục đưa ánh mắt khi dễ nhìn người đó, đưa cho người ta cái mông trắng nộn, yên lặng xấu hổ.
Ngày nào đó, Dương Dư cảm thấy cậu bé bánh bao này thật đáng yêu, liền bắt đầu trêu chọc Ngôn Sách: "Tiểu Sách."
"Chuyện gì?"
"Con thấy anh trai thế nào, về sau nếu thích thì có thể cùng chơi đùa với anh."
Ngôn Sách suy nghĩ trong chốc lát, đưa đôi mắt ghét bỏ nhìn về phía Tiểu Phong đang lăn qua lăn lại dưới đất. "Cháu mới không cần chơi cùng cái người tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, huống chi cháu có em gái, không thể chọn những người khác."
Dương Dư vui vẻ "Tiểu Sách thật là si tình."
Ngôn Sách tiếp tục nghiêm túc chất đống gỗ: Hừ! Bé mới sẽ không nói cho cô gái kia biết tám chữ kia có ý gì....!
Xem đi, trên người Ngôn Sách có chỗ nào không kêu ngạo đâu?, thật là bé đã học được mười phần mười bản lĩnh của ba mình.
Tóm lại mà nói đây là một gia đình tương đối hạnh phúc đình, trên thế giới này Nguyên Bảo đã tìm được một người chồng thật lòng với mình, cũng đã làm mẹ, cô biết làm mẹ không dễ dàng, thỉnh thoảng nhớ tới người nhà vẫn âm thầm khóc, Ngôn Tâm cùng Ngôn Sách thường không biết tại sao mẹ của bọn họ chảy nước mắt, chỉ là hai nguời đều muốn: đợi đến lúc trưởng thành, nhất định khiến mẹ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK