"Chú rể của chúng ta đã tới rồi kìa." Nhìn thấy anh đến đây, mấy người thanh niên trêu chọc, bình thường Uất Trì Dung Dung quan hệ với những người này không tệ, nở nụ cười nhẹ, không nói gì. Mời các bạn đọc tại . để có chương mới nhanh nhất
Hai mắt Lý Lạc Nhi nhìn chằm chằm Uất Trì Dung, trong đôi mắt kia chứa rất nhiều phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn anh không thể hiểu nổi.
"Kết hôn vui vẻ, Uất Trì Dung công tử." Vưu Tinh Bân tới gần rồi nói, Uất Trì Dung miễn cưỡng liếc nhìn anh ta một cái, trong mắt thoáng hiện lên chút không kiên nhẫn, hôm nay là ngày vui lớn, không thể bởi vì một người người đáng ghét mà làm mất hứng.
"Tổng giám đốc Vưu, có thể đến đây một chút được không? Tôi có chút chuyện muốn với anh nói." Vưu Tinh Bân không phản ứng kịp, đã bị kéo đi. dđlqd
"Anh Dung. . . . . ."
Thực sự Uất Trì Dung không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy, từ đầu đến giờ vẫn luôn nguyện ý đi theo mình, quan hệ như vậy mệt chết đi được, anh không tránh được cảm giác bị áp lực, nhìn Lý Lạc Nhi đầy xa cách "Tôi rất bận, cô cứ tự nhiên."
"Dung công tử--" thấy anh phải đi, Lý Lạc Nhi vội vàng kéo cánh tay anh "Cho tôi 5 phút được không? Chỉ cần năm phút đồng hồ thôi, tôi chỉ muốn. . . . ."
"Xin lỗi, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói , cô cứ tự nhiên." Không nể mặt gạt tay Lý Lạc Nhi, xoay người bước đi. diễn.đàn.lê.quý.đôn
Ngay cả cơ hội nói vài lời cũng không được sao?
Rõ ràng cô đối với anh tốt như vậy, cô luôn cố gắng làm một người xứng với anh, nhưng mà bây giờ cô cũng không có tư cách đó nữa rồi, thế nhưng có một số việc nhất định phải nói rõ ràng , tinh thần Lý Lạc Nhi có chút hoảng hốt, cất bước chân chuẩn bị đuổi theo, nhưng đột nhiên giày cao gót dẫm lên làn váy, con ngươi Lý Lạc Nhi co rút, phản xạ có điều kiện che ở bụng của mình. . . . . .
"Bịch --"
Tiếng động lớn kéo đến không ít ánh mắt người khác, Uất Trì Dung dừng bước chân của mình, anh quay đầu lại, chỉ thấy Lý Lạc Nhi ngã xuống đất rên rỉ đau khổ. Uất Trì Dung thấy một mảng màu đỏ ở dưới váy cô không ngừng chảy ra.
Lòng Uất Trì Dung căng thẳng, tiến lên ôm lấy Lý Lạc Nhi "Cô làm sao vậy?"
"Đứa bé. . . . . ." Đôi mắt hiện lên sự sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy, Lý Lạc Nhi cảm giác đầu óc trống rỗng, dưới thân không ngừng trào ra chất lỏng, trong bụng quặn đau khiến cô không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Lạc Nhi!" Vưu Tinh Bân vội vàng chạy tới, anh đẩy Uất Trì Dung ra, hốt hoảng lay thân thể của cô. Mời các bạn đọc tại . để có chương mới nhanh nhất
"Cô ấy bị làm sao?"
"Tôi không biết." Uất Trì Dung lắc đầu một cái, nhìn vết máu trên đất, anh mơ hồ cảm giác được điều gì.
Hai mắt Ngôn Sóc hơi trầm xuống "Hôm nay không có phóng viên trà trộn vào, cậu đi gọi người giúp đỡ, sau đó gọi mấy người đến dọn dẹp ở đây."
"Để mình đi làm."
Chờ sau khi Uất Trì Dung đi, Ngôn Sóc tiến lên kéo Vưu Tinh Bân "Đi lái xe, bây giờ anh muốn lay cho cô ấy nhanh chết hơn sao?"
"Đúng . . . . . Đúng . . . . . Tôi đi lái xe." Vưu Tinh Bân cũng chẳng còn quan tâm người trước mắt mình từng coi là đối thủ, tay chân luống cuống bò dậy từ dưới đất, chạy ra ngoài.
Ngôn Sóc bế Lý Lạc Nhi lên, thấy tấm thảm màu đỏ bị vết màu nhuộm lên càng đỏ sậm, đôi mắt anh lóe sáng, vội vàng đi ra.
"BOSS. . . . . ." Nguyên Bảo cau mày nhìn bóng dáng rời đi, cô suy nghĩ một chút, hay là đi theo, Nguyên Bảo mặc một bộ váy mỏng, vừa ra khỏi cửa khí lạnh ngay lập tức thổi tới, cô run cầm cập, nhìn quanh.
"Ngu ngốc, em không biết lạnh sao?"
"BOSS, em thấy anh ôm Lý Lạc Nhi, cô ấy thế nào rồi. . . . . ." Nguyên Bảo vẫn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy trên áo sơ mi của anh nhiễm một mảng máu lớn, trong lòng Nguyên Bảo khẩn trương "BOSS, anh làm sao vậy? Anh bị thương ở đâu?"
"Tôi không sao, là máu của Lý Lạc Nhi ." BOSS ưa sạch sẽ, kéo áo sơ mi trên người, thở dài một cái "Tôi đi tìm Uất Trì Dung lấy một bộ y phục, nhanh đi vào thôi." Áo của anh đầy vết máu, cũng không thể khoác áo lên người của Nguyên Bảo, nhìn khuôn mặt nhỏ nanh của cô tím ngắt, lại bắt đầu đau lòng.
Sau khi kinh hãi cùng nguy hiểm đi qua hôn lễ vẫn được tiến hành, chuyện vừa rồi không nhiều người người thấy, cho nên cũng sẽ không có nhiều người để ý, góc thảm vừa rồi đã được dọn dẹp sạch, dấu vết chỉ còn mờ nhạt, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy gì.
"Thay xong rồi à?"
"Ừ." Ngôn Sóc nâng khóe môi, vào lúc người khác không chú ý ở bên này, đột nhiên hôn trộm môi cô, Nguyên Bảo ảo não đánh lồng ngực của anh, nhìn chung quanh một vòng, thấy không có ai nhìn thấy tình huống vừa rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Không đứng đắn. . . . . ."
"Sang năm chúng ta cũng kết hôn." Nhìn hai người phía trên bắt đầu trao nhẫn, bàn tay to lớn của BOSS phủ lên bàn tay nhỏ bé.
"Không thèm kết hôn với anh. . . . . ." Nguyên Bảo nói lời trái với lương tâm.Mời các bạn đọc tại . để có chương mới nhanh nhất
BOSS nở nụ cười càng tươi: "Vậy tôi cũng không cưới em nữa."
"Anh dám!" Nguyên Bảo tức giận, quát nhẹ, hai mắt hàm chứa không hài lòng.
"Tôi là bị ép buộc đấy nhé!" (Nguyên văn: Bá vương ngạnh thượng cung" là dùng sức mạnh ngang ngược ép buộc người khác)
Nguyên Bảo: ". . . . . ."
"Kim Nguyên Bảo."
"Có việc gì."
"Tôi còn chưa nói. . . . . ." Hai mắt anh nhìn chằm chằm gương mặt của cô, đôi mắt đen tựa như viên ngọc màu đen, được bao quanh bởi ánh sáng rực rỡ.
"Thật ra thì, ngay từ khi bắt đầu tôi đã yêu em." Mỗi ngày bị nhồi nhét âm thanh ồn ào; mỗi ngày lo lắng cô gái nhỏ trong điện thoại có vui hay không; mỗi ngày nghĩ. . . . . . Cô bé này có hiểu lầm mình hay không, bởi vì không hiểu về tình yêu, nên không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết làm vui lòng con gái, người như vậy làm sao có cô gái nào yêu thích đây.
Ngay từ đầu anh đã yêu cô, mặc kệ cô là không khí, là thực vật, thậm chí là ảo ảnh hư vô mờ mịt, chỉ cần là cô mà thôi.
"Em biết." Cổ họng Nguyên Bảo lên xuống, cố hết sức chịu đựng giọt lệ trong đôi mắt, cô hít một hơi thật sâu "Nhưng mà em vẫn không biết, hóa ra BOSS lại cầm thú như thế, phóng túng với cả điện thoại di động, loại chuyên thô tục như vậy anh cũng làm được." (Rất biết phá phong cảnh)
BOSS: ". . . . . ."
"Cô dâu muốn ném hoa cưới! Tất cả các cô gái chưa kết hôn đứng qua một bên đi!"
"Ném hoa đi."Mời các bạn đọc tại . để có chương mới nhanh nhất
"Nguyên Bảo." Dương Dư vẫy tay hướng về phía Nguyên Bảo, khóe mắt cô cong cong, đứng ở giữa đám người, trong khi Nguyên Bảo vẫn chưa chuẩn bị xong, đã thấy cô gái bên cạnh duỗi cánh tay đợi bó hoa rơi xuống, bó hoa màu trắng lướt trên không trung tạo một đường cong xinh đẹp, dường như mọc thêm một đôi mắt, bay thẳng tới phía Nguyên Bảo, Nguyên Bảo theo phản xạ có điều kiện đưa tay đón được, nhìn bó hoa trong tay sửng sốt.
"Chúc em sớm kết hôn, Nguyên Bảo."Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay, cô nắm chặt bó hoa trong tay, hướng về phía mọi người khẽ mỉm cười.
Hôn lễ kết thúc vào khoảng mười giờ tối, khi về đến nhà cũng đã khuya lắm rồi, Uất Trì Dung muốn cùng Dương Dư đi du lịch vòng quanh thế giới ba mươi ngày, tạm thời bọn họ không có việc gì.
"Ba về nhà à, em còn tưởng ba sẽ đến nhà chúng ta."
"Ba." Ánh mắt Ngôn Sóc lóe sáng, cười xấu bụng, mặt Nguyên Bảo đỏ bừng, cứng ngắc tại chỗ không phải biết làm sao.
Ngôn Sóc cúi đầu nở nụ cười, không trêu chọc cô nữa, đưa tay vuốt tóc Nguyên Bảo "Ba đến nhà ông nộik An, ông ấy không muốn làm kỳ đà cản mũi."Mời các bạn đọc tại . để có chương mới nhanh nhất
"Tại sao có thể nói như vậy." Làm gì có ai nói ba của mình là kỳ đà cản mũi
~"Như thế nào không thể." BOSS hỏi ngược lại một câu, ôm cô lên đi lên lầu.
Nguyên Bảo nhìn gương mặt của anh: cách lễ mừng năm mới còn hai tháng, cô quyết định trở lại trong điện thoại di động một lần nữa, tiến hành cải tạo một lần cuối cùng, Baidu nói có thể không tin , nhưng cô tin tưởng hệ thống tiểu thư, hệ thống tiểu thư nói cần 50 ngày nữa là có thể cải tạo thành công, thế nhưng chuyện này cô không dám nói với BOSS, nhất định anh sẽ không đồng ý.Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
"Sao vậy? Em đang nghĩ gì?"
"Em. . . . ." Ánh mắt Nguyên Bảo chớp chớp "Em muốn nói tạm thời phải rời xa anh một thời gian thì anh nghĩ sao?"
"Không được." Trả lời rất dứt khoát "Không được sự cho phép của anh em không được đi đâu hết."
Biết ngay câu trả lời như thế này. Ánh mắt Nguyên Bảo tối lại "A Sóc." Lần đầu tiên cô gọi tên anh nghiêm túc như vậy, Ngôn Sóc đặt cô trên mặt đất, con ngươi đen láy nhìn ánh mắt của cô.
"Rốt cuộc là vì sao? Em có chuyện gì chưa nói với tôi."
"Em muốn. . . . . ." Cô hít một hơi thật sâu "Em muốn mình hoàn chỉnh ở bên cạnh anh."
"Không phải bây giờ em đang hoàn chỉnh sao, chỉ là nếu em nói "cái đó" cũng không phải là chưa hoàn chỉnh."
Mặc dù Nguyên Bảo phản xạ có phần chậm chạp, nhưng ở chung lâu như vậy, Nguyên Bảo cũng phản ứng kịp những gì anh đang nói, lập tức máu nóng xông lên mặt, thật sự rất không đứng đắn!
"Em đang nói chuyện rất nghiêm túc với anh."
"Tôi cũng không có gì là không nghiêm túc, rốt cuộc em muốn nói cái gì."
"Em nghĩ, trở lại trong điện thoại di động một lần nữa . . . . . ."
Thân thể Ngôn Sóc cứng đờ, hết sức kinh ngạc mà nhìn gò má của Nguyên Bảo, sắc mặt biểu lộ sự nghiêm túc, Nguyên Bảo biết anh nghĩ tới chuyện không tốt, cô vội vàng kéo cánh tay của anh "Không phải ý đó, em sẽ không về nhà, em. . . . . . Em chỉ muốn lấp cái lỗ đó, em chỉ muốn làm một người bình thường ở bên cạnh anh, anh biết đấy. . . . . bộ dáng hiện tại của em, em. . . . . ."
"Đừng nói gì." Ngôn Sóc dùng một tay kéo cô vào trong ngực anh "Tôi không quan tâm, chỉ cần em có thể vui vẻ ở lại bên cạnh anh."
"Em vẫn ở bên cạnh anh, em sẽ trở về, không phải ở đó vĩnh viễn."
"Tôi nói không được là không được." Ngôn Sóc rất cố chấp, anh không muốn cô rời khỏi anh, từng giây từng phút đều không được.
Nguyên Bảo không trả lời, chỉ là ôm thật chặt hông của anh: không quan trọng, chỉ cần được sống bên cạnh anh, coi như hy sinh hết tất cả cũng không sao.