"Anh tự làm đi!" Không đợi anh bạn kia nói xong, Nguyên Bảo đã chen ngang nói trước, ánh mắt nhàn nhạt quét qua người anh ta, khinh thường.
Tần Lãng, ". . . . . .Ông đây là một người đàn ông bình thường! ! Ông đây muốn em biến ra một công một thụ, người thật biểu diễn cho ông đây coi." Tần Lãng hếch cằm, ý tứ bào anh ta đang là chủ ở đây!
Con ngươi Nguyên Bảo đảo lòng vòng: "Vậy anh có thể dẫn tôi đi tìm chủ nhân sao?"
"Chủ nhân!" Tần Lãng nhíu mày nghĩ "Thằng ngốc thiếu đàn ông ngày đó à?"
Ngốc thiếu! !
Nguyên Bảo kích động nhảy xuống, nhào tới: "Anh mới ngốc thiếu, cả nhà anh mới ngốc thiếu, anh tin hay không tôi cắn chết anh! !"
"Em tới đi, có bản lãnh thì em tới đây. . . . . ." Tần Lãng quơ quơ cái điện thoại, cô bé nhỏ trong màn hình lập tức ngã xuống đất, Tần Lãng đã tìm được niềm vui mới, bắt đầu quay di động sang mọi nơi. . . . .
"Anh. . . . . . Cái tên cầm thú này! !" Nguyên Bảo ôm con búp bê vải lăn qua lăn lại, ánh mắt đen láy tố cáo!
"Anh là cầm thú đấy, có bản lãnh em cắn anh đi !" Tần Lãng cười hả hê nhìn cô!
Nguyên Bảo nuốt mộtt ngụm nước bọt, sau đó ôm búp bê vải ngồi lại trên giường, trong tròng mắt chứa đựng nước mắt. . . . . .
【Tinh! Khách hàng tôn kính, bởi vì ngài đã chạm vào điều thứ 3 xác phạm trẻ nhỏ: không thể đùa bỡn với con nít vô tội! Cho nên tiểu thư hệ thống sẽ tướt quyền sử dụng của ngày trong 7 ngày, và xin trong vòng 3 ngày trả lại điện thoại di động, nếu không thì, sẽ phát sinh sự việc rất khủng bố
】
Tiểu thư hệ thống phát ra tiếng nói khiến cho cơ thể Tần Lãng lạnh lẽo, một giây kế tiếp, điện thoại di động liền nhắc nhở tắt máy, và không thể tiếp tục mở ra, Tần Lãng đem miệng mình há thành chữ O: Có phải nó thông minh quá không ?
Bị tước đoạt quyền sử dụng điện thoại đến ngày thứ hai, trong lòng Tần Lãng không khỏi lo lắng, anh ta kéo rèm cửa sổ ra, sau đó mở cái cánh cửa sổ máy trăm năm chưa mở một lần, hít một hơi thật sâu, anh ta rối rắm vuốt vuốt mái tóc của mình, nhìn về phía điện thoại di động đang nằm trên bàn: Được rồi, vật này để đây cũng không làm gì, nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở, anh căn bản không biết người kia là ai, phải làm thế nào để trả lại, đây là một vấn đề!
Chỉ là. . . . . .
Tần Lãng híp mắt một cái: Người kia đã nhắc đến K, một người ở nhà suốt ngày như anh cũng biết được đó là mọt công ty Supermodel, anh muốn làm ở đó, Tần Lãng quyết điịnh một chủ ý, sửa soạn mình một chút rồi cầm điện thoại đi ra ngoài!
. . . . . .
Khí trời bây giờ rất là nóng, vì tiết kiệm tiền, Tần Lãn lựa chọn đi bộ, vị trí K đóng đô là nơi phồn hoa nhất đoạn đường A, nếu ai đi tới đây cũng có thể nhìn thấy nhiều thứ quan trọng xuất hiện rộng rãi trên màn ảnh Tv ở nơi đây!
Tần Lãng cột ái tóc lên thật cao, ngũ quan xinh xắn khó phân biệt, anh ta cong khóe môi, luôn mang theo một loại châm biếm trên đó, hai tay anh ta cho vào túi quần, ngẩng đầu nhìn mấy tòa nhà cao chót vót như xuyên thủng bầu trời, sau đó huýt sao : “Không tệ lắm!"
Anh ta ngáp một cái, chậm rãi đi vào bên trong , còn chưa vào cửa, lđã bị hai tên đàn ông mặc đồng phục công ty chặn lại: "Xin lỗi, xin lấy thẻ nhân viên ra!"
"Thẻ nhân viên?" Tần Lãng nhíu mày"Tôi không phải nhân viên nơi này!"
"Như vậy, ngài có hẹn trước không?" Bảo vệ vẫn như cũ hoàn thành trách nhiệm lễ phép hỏi!
"Không có, tôi tới đưa đồ!"
Nhân viên bảo vệ nhíu mày, sau đó trả lời: "Hết sức xin lỗi, nơi này không thể tùy tiện đi vào trong!"
"Tôi . . . . ." Tần Lãng vừa muốn nói cái gì đó, thì sau lưng vang lên một âm thanh trầm thấp “Chuyện gì xảy ra. . . . . ."
"BOSS!"
Tần Lãng quay đầu lại nhìn sang: một người đàn ông mang giày Tây đang bị bao quanh, khuôn mặt sắc sảo tóc tai được xử lử gọn gàng, ngũ quan pha trộn giữa phương Tây và phương Đông tạo nét điển trai, chỉ có điều là giữa hai hàng lông mày thủy chung mang theo một cỗ khí tàn bạo, người đàn ông đi cùng thì vân đạm kinh phong, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, trong mắt lại là một mảnh lạnh băng bức ngức. . . . . .
Phúc hắc công còn mặt lạnh thụ. . . . . .
Tần Lãng không thể kiềm chế mà tự đắm mình vào trí tưởng tượng!
BOSS nhíu chặt chân mày, tròng mắt mang theo cái nhìn sắc lạnh về phía Tần Lãng!
"Ôi!" Tính tình tùy tiện của anh bạn Tần Lãng này vẫn không kiềm chế được, đứng ở trước mặt hai người khí thế , thế nhưng lại không dè dặt đè xuống, Tần Lãng lấy cái điện thoại ra rồi quơ qus quơ lại: "Tôi tới trả đồ!"
BOSS tận mắt thấy cái điện thoại của mình mất tích một tuần nay, mắt phát ra ánh sáng xanh, sau đó rất nhanh che lấp, anh nhìn Tần Lãng, BOSS không tin tên này có lòng tốt trả đồ lại ình!
"Tôi có yêu cầu!"
"Bao nhiêu tiền?" BOSS vươn tay, những người bên cạnh lập tức đem chi phiếu lên cho anh!
"Tiền?" Tần Lãng nhíu mày, nhìn lướt qua cái người đan ông đẹp trai như bước ra từ một bước tranh thủy mặc bên cạnh anh ta, sau đó đê tiện cười "Ưmh, chỗ này không tiện nói chuyện, có thể đi vào rồi nói chứ? Dĩ nhiên, mang theo người đàn ông kia!"
BOSS nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, hơi nhíu mày một cái, người kia vỗ vỗ vai anh “Không sao, Ngôn Sóc!"
BOSS mang theo Tần Lãng cùng với người kia vào phòng làm việc của mình, vừa vào cửa, sắc mặt của anh không thiện ý nói ngay vào vấn đề: "Nói đi, anh muốn thế nào?"
"Ưmh, rất đơn giản!" Tần Lãng không để ý sự cưỡng ép của BOSS, anh ta tùy tiện ngồi lên ghế chuyện dụng của BOSS, đôi tay tò mò vuốt ve mấy món đồ sứ trên bàn làm việc của BOSS "Hai người, làm trước mặt tôi đi!"
". . . . . ."
". . . . . ."
"Khụ, đứa nhỏ này rất có ý!" Người đàn ông kia bật cười, sau đó ngồi trên sofa một bên, nhìn vẻ mặt chịu đựng của BOSS, anh ta cười càng thêm to" A Sóc, điện thoại kia rất quan trọng với cậu sao?"
"Không phải rất quan trọng!"
Nhìn BOSS ăn ở hai lòng, anh ta chỉ cười không nói, con người sắc bén nhìn về phía Tần Lãng: "Xin chào, tôi là Uất Trì Dung !"
"Tần Lãng!" Tần Lãng hoàn toàn không tình nguyện phản ứng với người như thế, vừa nhìn đã biết ngay cái loại giả dạng đứng đắn!
"Cái điện thoại di động đó. . . . . . Bên trong có đồ gì sao?" Uất Trì Dung nhẹ giọng hỏi "Rất ít khi nhìn thấy A Sóc để ý đến một thứ như vậy...!"
Tần Lãng nói mà hở nguyên cả hàm răng trắng: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết, nhanh lên đi, mấy người không làm thì tôi ném nó xuống dưới!"
"Hừ!" BOSS hừ lạnh một tiếng, tuyệt không chịu sự uy hiếp của Tần Lãng "Được thôi, nếu như cậu ném xuống, một giây kế tiếp, hậu quả của cậu với cái điện thoại sẽ như nhau!"
Sắc mặt Tần Lãng chợt thay đổi, nhưng vẫn mang cía dang vịt chết còn cứng mỏ: "Ném thì ném, anh có bản lãnh thì ném tôi đi, một cái điện thoại này có thể sánh bằng mười phần Tần Lãng tôi đấy!"
"Rất tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . ." BOSS thốt liên tục hai lần, anh lành lạnh cười “Vậy, ta không thể không giúp cậu đi xuống dưới đó, Uất Trì Dung, mở cửa sổ ra, chúng ta ném điện thoại với tên này xuống đó!"
"Được thôi!" Uất Trì Dung mở to hai mắt, sau đó đứng dậy mở cửa sổ!
Tần Lãng chợt trắng mắt: "Này này này, anh cũng quá vô tình rồi đấy, điện thoại di động này là vật báo vô giá, tôi chết không có chuyện gì, này này này, anh thật sự ném tôi. . . . ." Tần Lãng bị Uất Trì Dung và BOSS đưa đến bên cạnh cửa sổ, anh ta nhìn đoàn xe qua lại đông đúc phía dứoi, mồ hôi lạnh chảy xuống "Này, tôi giỡn thôi!"
"Nhưng tôi không nói giỡn!" BOSS chợt đẩy cơ thể anh ta một cái, giọng nói rầm thấp "Còn nữa, tôi có rất nhiều tiên, cho nên vật báu vô giá... tôi căn bản không cần!"
Tần Lãng:". . . . . ." Tính sai, thật sự tính sai!
"Uất Trì Dung, chúng ta ném cậu ta ra ngoài, cùng với cái vật báu vô giá kia nữa, coi như không uổng phí công sức cả đời!"
"Được!" Uất Trì Dung cười tà tà!
"Không. . . . . . Không được. . . . . ." Tần Lãng nắm chặt hai bên khung cửa "Muốn tôi làm gì cúng được, điện thoại di động trả lại ấy người luôn!"Đối diện với con đường chết trước mặt, anh bạn Tần Lãng đầu hàng!
BOSS ra hiệu với Uất Trì Dung bằng mắt, anh ta lập tức hiểu ý, móc điện thoại di động từ trong túi cậu ta ra, Tần Lãng thở phào nhẹ nhõm: "Điện thoại di động trả ấy người rồi, mau thả tôi ra đi, không chết người đấy!"
BOSS cười, âm thanh lạnh lùng hèn hạ vang lên, , Tần Lãng chỉ tính toán BOSS là tên mặt lạnh, nhưng không tinhs ra anh là một tên quỷ công, cuộc sống của BOSS luôn gắn với 3 từ: hèn hạ! Hèn hạ! Rất hèn hạ!
"Tôi có nói muốn thả cậu ra sau?" Mày rậm BOSS hếch lên, xen lẫn trong đôi mắt đen là một tia tính toán tà ác!
"Anh còn muốn như thế nào, cẩn thận ông đây bạo cúc hoa nhà anh!" Tần Lãng nóng nảy!
"Bạo Cúc Hoa tôi?" BOSS giận quá hóa cười "Uất Trì Dung, cậu còn nhớ lúc chúng ta đnag học Đại học đa xử lý với mấy tên đồng tính luyến ái khắp nơi như thế nào không?"
"Dĩ nhiên nhớ!" Uất Trì Dung phối hợp trả lời "Cậu ta thích đàn ông, vậy cậu ném nó cho Ngưu Lang làm thịt ngày này qua ngày kia là được mà, ha ha. . . . . ."
Nghe điệu cười “haha” cuối cùng ấy, khiến Tần Lãng ghê tớm : "Ông đây không phải là tên đồng tính luyến ái !"
"Tôi hiểu biết rõ!" BOSS nhìn xuống dưới một chút, sau đó từ từ đưa người anh ta ra một chút nữa, cả người anh ta cơ hồ sắp rời khỏi cửa sổ "Xem được không? Từ nơi này rớt xuống sẽ chết ngay lập tức, không một chút đau đớn!"
"Đáng chết! ! Anh muốn như thế nào?" Tần Lãng thầm lặng rơi nước mắt: anh nhớ tới con bé kia mắng mình cầm thú, thật ra thì anh vẫn cho rằng mình đã đủ cầm thú rồi, thế như so sánh sự cầm thú với người đang ở bên này thì, quả thực là ——
Không bằng cầm thú! ! ! ! ! ! !
"Làm cái gì cũng được?"
Lòng Tần Lãng chợt co lại "Không là với chủ và nhân viên! !" Anh kiêu ngạo quay đầu sang một bên, thề không nghe lệnh! !
Mặt của BOSS tối đi mấy phần, sau đó một phen lôi anh ta đén bàn làm việc, lấy một tờ giấy rồi bảo: "Ký tên!"
"Tất cả ngoại trừ việc bán mình cho chủ và nhân viên! !"
"Ngu xuẩn!" BOSS không chịu được cốc một cái lên đầu anh ta "Ký tên!"
Đặt phần hợp đồng tới trước mặt anh ta, sau đó ném một cây bút sang luôn, lúc này Tần Lãng mới nhìn rõ nội dung bên trong, ánh mắt của anh ta từng chút từng chút trợn to "Supermodel? Còn là giả gái? ? ! ! ! Trái điều ước phạt ba mươi triệu nhân dân tệ? ! ! ! Đùa gì thế! ! !" Tần Lãng nhìn rõ bên trong thì lập tức rít gào!
"Rất tốt!" BOSS nâng lên một nụ cười câu khách "Cậu có ba sự lựa chọn, thứ nhất: ký tên, thứ hai: bị tôi ném từ tầng 48 xuống dưới, thứ ba: đem qua làm Ngưu Lang, cả ngày bị mấy bà ca hoặc chú bác gì đấy ép khô, chọn đi, tôi vô cùng nhân đạo! !"
Chọn cái em gái nhà anh! ! Nhân đạo cái con mẹ nhà anh ! !
Tần Lãng giận dữ nhìn BOSS: "Thật ra thì tôi có thể chọn cái thứ tư!"
"Xin lỗi, trến đó không còn sự lựa chọn khác!"
Tần Lãng: ". . . . . ."
"Đê tiện!" Anh ta giận dữ thốt ra một tiếng từ trong kẽ răng, nhìn về phía hợp đồng, cũng may, tiền lương bên trong cũng cao "Buông tôi ra, không buông ra thì tôi ký thế nào!"
Uất Trì Dung buông anh ta ra, sau đó cười yếu ớt nhìn anh ta!
Tần Lãng vuốt vuốt bả vai bị nắm đến sưng, đôi mắt hồ ly không cam lòng: "Muốn tôi ký cũng được, nhưng tôi có yêu cầu!"
"Yêu cầu gì?"
"CHủ nhật cho điện thoại di động ở chung với tôi!" Tần Lãng mới không cam lòng, điện thoại kia cũng vạn năng, quan trọng nhất là, con cầm thú này nhất định sẽ bị cô gái ấy ép chết, đến lúc đó. . . . . . Hắc hắc he he hắc. . . . . .
Thằng ngốc này quên mất, điện thoại Nguyên Bảo lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm về BOSS của mình, làm sao có thể cấu kết với cậu ta làm chuyện xấu với BOSS được chứ!
"Có thể!" BOSS dứt khoát đồng ý, Tần Lãng nhìn ánh mắt của anh, sao có mùi vị âm mưu ở đây!
"Điều kiện tiên quyết là. . . . . ."
Quả nhiên, điều kiện của chủ cũng xuất hiện rồi!
"Điều kiện tiên quyết là, cậu phải tham gia cuộc thi Supermodel cup lần này!"
Tần Lãng trầm mặc mấy giây, sau đó không cam lòng gật đầu: "Có thể, điều kiện tiên quyết là, không ai phát hiện ra nam giả nữ!"
"Cái này cậu không cần lo lắng!" Uất Trì Dung tiến lên vỗ vai cậu ta "Trước đây cũng có nhiều nam giả nữ, cho nên cho dù phát hiện cũng không có sao đâu, cùng lắm thì cậu bị người ta chê cười vài hôm!" Ý tứ trong lời nói của Uất Trì Dung hết sức rõ ràng!
Nếu như cậu không sợ mất thể diện, cậu có bản lĩnh làm cho người khác biết được, dù sao công ty chúng ta không cần thiết phải lo lắng việc này!
Được rồi, lấy cái trình độ con tép của Tần Lãng mà định đấu với hai người này, lần này cậu ta đã bại hoàn toàn, lại còn sa vào đây!
Tần Lãng chỉnh sửa lại quần áo của mình: "Vậy, tôi có thể đi rồi chứ?"
"Có thể!" BOSS ném qua một chiếc chìa khóa và tấm danh thiếp "Đây là ký túc xá công ty, sau này cậu đến đó ở, phía trên là số điện thoại của Lý Thúc, tuần tới đi làm nhớ đúng lúc, sau đó tìm ông ta để sắp xếp công việc cụ thể cho cậu!"
Kết quả là, Tần Lãng, một trạch nam hoàn toàn lột xác thành một người mẫu, ha ha. . . . . .
Đợi Tần Lãng đi, Uất Trì Udng: "Cậu thật đúng là một tên hèn hạ ....!"
"Cậu trước sau đều thích đi lo chuyện thiên hạ ……!"
BOSS không khách sáo phản kích, Uất Trì Dung với BOSS có thể nói là “thanh mai trúc mã”, hai người từ cấp 1 đã ngồi bàn trước bàn sau, trên dưới cửa hàng, một phúc hắc thích xem kịch hay, một mặt lạnh thích hù dọa người, hai người này mà sát nhập vào nhau thì chỉ là thiên hạ vô địch!
Cho đến phút cuối khi BOSS mở công ty đào tạo supermodel, Uất Trì Dung thì đi nước ngoài học thiết kế, hai người mới tách ra!
Nhớ đến mấy chuyện lý thú khi hia người còn ở Đại học, sau đó không hẹn mà cùng nâng lên khóe môi: "Chúng ta hợp tác vui vẻ!" Hai người nắm tay nhau, đại biểu cho hợp đồng !
"Chỉ là. . . . . ." Uất Trì Dung liếc cái điện thoại trên bàn "Cái điện thoại di động này có chỗ nào không bình thường ?"
BOSS cau mày: “Thế nào, cậu muốn biết?"
Uất Trì Dung nhìn mặt quỷ của anh thì mỉm cười, vội vàng khoát tay "Không cần!" Dù là Uất Trì Dung, thì cũng không tránh khỏi một nhát dao sau lưng từ BOSS!
"Như vậy, ký hợp đồng đi!"
BOSS ký trước rồi ném qua, Uất Trì Dung viết tên mình lên trên đó: "Như vậy, sau này chúng ta đã là người một nhà, trang phụ đều sẽ dựa vào bên cậu lo liệu!"
"Yên tâm, mình chắc không hãm hại anh em đâu!"
Uất Trì: nếu cậu hãm hại anh em thì không cần yêu tâm làm gì, trực tiếp chết tâm là tốt nhất!