• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chọn quà mừng kết hôn cho người khác là việc rất vui, nhìn từng món được trưng bày tinh xảo ở bên trong, ánh mắt Nguyên Bảo tràn đầy hâm mộ "Thật đáng ghét, em cũng muốn kết hôn. . . . . ." Dẫu sao mấy thứ đồ này đều rất đáng yêu, nếu là cô kết hôn nhất định bảo BOSS mua cho cô những thứ như vậy.
Đột nhiên Nguyên Bảo liếc thấy hộp nhạc làm bằng thủy tinh, trong hộp là hai bé gái đang xoay tròn rất đáng yêu, ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên, đưa tay hướng nhân viên bán hàng chỉ "Làm ơn cho tôi xem cái này."
Nhân viên bán hàng đặt đồ đến trước mặt cô: đây là hộp âm nhạc được chế tác tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, bởi vì là quà kết hôn, tất nhiên cô không thể hẹp hòi, hộp âm nhạc rất đẹp, phía trên còn có bé gái đang khiêu vũ, chúc bọn họ sớm sinh quý tử không sai. . . . . .
"Tôi lấy cái này, gói lại cho tôi. . . . . ." Đắt tiền một chút, nhưng bạn bè là quan trọng nhất.
Sau khi mua đồ xong Nguyên Bảo chuẩn bị về nhà, nhưng đột nhiên cô nhìn thấy một cô gái ngồi xổm ở góc đường đang rên rỉ, nhìn thế nào cũng thấy cô gái kia quen mắt, Nguyên Bảo không nhịn được tò mò, cô từ từ đi đến, người nọ ngẩng đầu lên, khi thấy Nguyên Bảo đi đến ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc, một giây tiếp theo cất bước chạy đi!
"Này, Lý Lạc Nhi --" Nguyên Bảo kêu lên một tiếng: mình và cô diễn viên này thật đúng là có duyên ( mặc dù cô ấy chỉ chạy lướt qua), nhưng mà vừa rồi tuyệt đối Nguyên Bảo không nhìn nhầm. Cô nhìn thấy trên da Lý Lạc Nhi hiện lên dấu hôn chói mắt, vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện không nhỏ, có điều chuyện này liên quan gì đến cô?
truyện thấy hay các bạn sang . đọc nhé
Nguyên Bảo lắc đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng phía trước từ từ rời đi, Lý Lạc Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm: vừa rồi không bị nhìn thấy chứ? Cô kéo cổ áo thật chặt, hai con mắt khóc đã sưng lên, Lý Lạc Nhi cảm thấy bản thân tự tạo nghiệp chướng, không có một chút phản ứng , bị người kia. . . . . .
Trinh tiết của cô đã không còn, như vậy làm sao có thể ở cùng với anh Dung . . . . .
"Không nên ép tôi! ! !" Lý Lạc Nhi đau khổ kêu gào: nếu .........cũng không cần cô nữa, như vậy bản thân cô còn cái gì, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia đọc ác, người cô yêu chỉ có thể là của cô, ai cũng không thể cướp đi!
. . . . . .
"BOSS, em cũng muốn kết hôn." Nguyên Bảo lăn lộn ở trên giường, người đàn ông nào đó nghiêng nghiêng nhìn cô một cái.
"Vậy không phải rất đơn giản, ngày mai chúng ta đi kết hôn."
"Cảm giác kết hôn tốt như vậy thật đáng tiếc."
BOSS dừng công việc trong tay lại "Ý của em là em lựa chọn phương án thứ hai?"
Nguyên Bảo". . . . . ." Rời khỏi BOSS, dường như cô không có lựa chọn tốt hơn, nhưng mà. . . . . . Việc này mà nói thật không cam lòng, người ta gặp gỡ nhiều bạn trai ưu tú, chẳng lẽ muốn cô phải treo cô trên một thân cây sao? Không tránh khỏi có cảm giác hết sức buồn phiền.
"Lại nghĩ gì vậy?" thân thể BOSS đè ép tới "Đừng nghĩ tâm tư gì không chính đáng, đời này em chỉ có một người đàn ông là tôi."
Nguyên Bảo". . . . . ." Cô còn chưa nói có đàn ông khác, thần kinh BOSS có chút thất thường rồi.
Chờ thêm 1 tuần sau Nguyên Bảo mới dám kéo Ngôn Sóc đến rạp chiếu phim, là người đàn ông của mình, sao lại có thể không xem phim của vợ mình.
Trong rạp chiếu phim tối như mực, đột nhiên Nguyên Bảo nhớ tới di động của bản thân, khi đó BOSS vì tìm người mẫu dẫn mình đến rạp chiếu phim, gây ra không ít chuyện cười, Nguyên Bảo không tránh khỏi có chút nhung nhớ, hiện tại anh Tần Lãng cũng rất được hoan nghênh, cả ngày quanh quẩn ở studio.
《 Shinji 》 được hưởng ứng ngoài ý muốn, dĩ nhiên cũng có người không tán thành, chỉ là những scadal kia cũng không tạo phiền toái gì đối với cô, Nguyên Bảo dựa vào bả vai BOSS nhìn bản thân trên màn ảnh, cảm giác rất kì diệu, người đàn ông bên cạnh nhìn rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn không chớp.
"BOSS, có phải cảm thấy em lên hình rất đẹp." truyện thấy hay các bạn sang . đọc nhé
Yên lặng một hồi, ánh mắt của người đàn ồn vẫn không rời khỏi màn ảnh lớn "Không, tôi cảm thấy em chính là được nữ quỷ sinh ra."
Nguyên Bảo". . . . . ."
Chờ đến khi thấy Nguyên Bảo bị đẩy xuống hố, trong nháy mắt cô cảm nhận được rõ ràng Ngôn Sóc khẩn trương, cảnh này được diễn ở bên ngoài, cái hố kia rất sâu, thời điểm diễn cũng không ít nguy hiểm, Nguyên Bảo không nói với BOSS, nếu nói nhất định anh sẽ không đồng ý.
Sau khi kết thúc, trong rạp chiếu phim còn lại Nguyên Bảo cùng BOSS, cô hơi mệt, ngáp không ngừng, một bàn tay to vuốt ve gò má của cô "Mệt à?"
Ngôn Sóc lại bắt đầu đau lòng, cảm giác quyết định trước đây là sai lầm, Nguyên Bảo nhà anh phải được giữ ở bên người để thương yêu, nghĩ đến ở studio cô phải khóc nhiều như vậy, anh có chút không đành lòng.
"Em không phải là trẻ con, em rất vui." Hôn BOSS một cái "BOSS, mùa hè sang năm chúng ta kết hôn đi."
"Không chờ nổi à." Khóe môi Ngôn Sóc cong lên, "Tôi đành cố mà làm tốt vậy."
Nguyên Bảo: ". . . . . ." Rõ ràng là anh rất nhanh chóng có được hay không, Nguyên Bảo quyết định hù dọa, cô muốn ở chung một chỗ với BOSS, lấy một người bình thường như anh ở chung một chỗ, qua tết, cô trở về nhà máy đúc lại, có thể phải rời xa BOSS một thời gian, cô rất không nỡ, có lẽ BOSS cũng không muốn, nếu không phải bắt buộc, cô muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Ngôn Sóc, vĩnh viễn không rời xa anh.
Vài ngày sau, một lần nữa Nguyên Bảo lại nhận được kịch bản đến từ Nhật Bản cùng bản hợp đồng với Thượng Hồng, xem ra Thượng Hồng không muốn bỏ qua như vậy, mục đích lần này của anh rất rõ ràng, nếu Nguyên Bảo ký hợp đồng, kịch bản kia sẽ thuộc về cô, Nguyên Bảo lật xem kịch bản một chút.
Phim võ thuật kịnh dị Nhật Bản, nhưng mà lần này kết hợp với phong cách nước Mĩ, câu chuyện này tên là 《 Trời tối xin nhắm mắt 》, câu chuyện kể về những người đến từ các quốc gia khác nhau cùng tụ tập lại chơi một trò chơi, trò chơi mang tên trời tối xin nhắm mắt, nhưng khi đi vào trò chơi, người bên cạnh liên tiếp biến mất, cuối cùng chỉ còn lại có hai chị em. . . . . .
Nguyên Bảo cảm thấy rất hứng thú với kịch bản này, cô lẳng lặng nằm ở trên giường cân nhắc một lát, thời hạn hợp đồng là mười năm, nói cách khác muốn cô ký "Khế Ước Bán Thân" mười năm, chỉ là mười năm về sau Nguyên Bảo cũng mới 27 tuổi, Thượng Hồng ở trong hội cũng coi là nổi danh, mặc dù so sánh vẫn kém Kim Thành, nhưng cũng rất có tiếng tăm, từ bên trong cũng đi ra không ít danh tiếng lý lý, nếu ký hợp đồng cùng Thượng Hồng, đối với cô cũng không có gì xấu.
Nguyên Bảo cũng không tính bàn bạc với BOSS, bây giờ cô không phải là trẻ con, cũng có năng lực phán đoán của mình, sau khi ký tên, Nguyên Bảo mang hợp đồng gửi chuyển phát nhanh, trong lúc đó, tâm tình của cô rất tốt.
"Ký rồi?"
"A? Làm sao anh biết." Kinh ngạc nhìn về phía người vừa đến, bản thân cô cho rằng đã che giấu cực tốt, chẳng lẽ BOSS nhìn trộm?
"Chút tâm tư kia của em làm sao tôi không biết." Anh nở nụ cười "Nếu ký thì phải làm, đã làm thì phải làm tốt nhất."
"Em biết..., anh không cần lo lắng." Nguyên Bảo ôm hông của anh, tay nhỏ bé rất là linh hoạt chui vào, lục lọi trên thân thể cường tráng, cái miệng nhỏ nanh hôn một cái lên lồng ngực của anh, sắc mặt từ từ hồng lên.
Hô hấp của BOSS dần tăng nhanh, bàn tay sờ lên mái tóc mềm mại của cô "Sao hôm nay lại chủ động như vậy?"
di»ễnđànl«êquýđ»ôn Nguyên Bảo". . . . . ." Dĩ nhiên cô sẽ không nói vì bản thân chột dạ, xem ra BOSS còn chưa biết nội dung kịch bản, thời gian quay phim là tháng sáu sang năm, địa điểm ở Nhật Bản, quay phim mất mấy tháng, nhất định BOSS không đồng ý.
Cởi áo ngủ của Nguyên Bảo xuống, bàn tay nhào nặn tuyết trắng căng tròn trước ngực, cúi đầu xuống, hôn môi cô, từ từ dời xuống . . . . . .
"Ưm . . . . ."
"Thật biết nghe lời." Ngôn Sóc cưới hài lòng, anh thích nhìn cô gái được anh yêu lộ ra vẻ mặt như vậy, rất là mê người, đặt Nguyên Bảo trên chiếc giường mềm mại , đầu lưỡi quấn lấy nụ hoa trước ngực nhẹ nhàng gặm cắn.
"Anh phải dịu dàng một chút. . . . . ." Nguyên Bảo bị anh dọa sợ, mỗi lần BOSS không kìm nén được khiến bản thân cô rất đau.
"Tôi rất dịu dàng. . . . . ." Chẳng biết xấu hổ nói lời trái lương tâm, ngón tay xoa dưới quần lót đáng yêu, cô kẹp chặt hai chân của mình, da thịt trắng nõn dần hồng lên. . . . . .
"Ừ. . . . . . BOSS. . . . . ."
"Gọi là ông xã. . . . . ."
Nguyên Bảo yên lặng một lúc, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái gọi một tiếng: "Ông xã. . . . . ." Rất ngại, thật sự gọi được rồi.
"Bé cưng . . . . ." Ngón trỏ xoay tròn ở vị trí mẫn cảm, lực mút từ từ tăng thêm, hai nụ hoa anh đào trước ngực hồng lên càng dễ nhìn.
"Ừ. . . . . ." Thân thể nhổm dậy hôn lên xương quai xanh của anh, Nguyên Bảo dùng sức cắn, thân thể càng nóng ran khó chịu, dường như có đồ vật gì đó muốn trào ra.
"Thoải mái sao?"
"Thật khó chịu. . . . . ." Eo nhỏ lắc lư, cánh tay nắm chặt thắt lưng của cô, Nguyên Bảo cảm nhận được làn da của anh như sôi lên. Dục hỏa dưới bụng nóng bỏng cũng chầm chầm lớn dần.
"Thả lỏng một chút." Vỗ vỗ cái mông của cô, tiếng nói trong veo vang vọng trong căn phòng, sắc mặt Nguyên Bảo càng đỏ, hai chân chủ động quấn lấy hông của anh, chất lỏng trong suốt từ trong cơ thể cô không ngừng chảy ra. . . . . .
Cổ họng của BOSS không ngừng nuốt xuống, ngón tay thon dài trượt vào trong bụi hoa, móng tay ở trên vách hoa cào nhẹ, Nguyên Bảo khẽ giương cánh môi, âm thanh khe khẽ phát ra từ trong cổ họng.
"Bảo Bảo, kiên nhẫn một chút, tôi sợ không nhịn được." Ngôn Sóc rất sợ làm cô bị thương, mỗi lần đi vào đều rất chặt, cô cắn môi dưới, dường như hơi xấu hổ.
"Chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn đi vào."
Nguyên Bảo gật đầu một cái, nhắm hai mắt của mình lại.
Anh hôn lên hai cánh môi của cô, đưa vào bên trong quấy nhiễu một hồi "Tôi yêu em, Bảo Bảo."
"Em cũng yêu anh, BOSS." Cô thở khẽ , trong mắt đối phương họ thấy được vẻ mặt giống nhau.
Yêu nhau, đây là truyện hạnh phúc nhất trên đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK