“Nguyên Bảo….” Ngón trõ chỉ chỉ màn hình, hy vọng di động có thể nhúc nhích, chỉ có như vậy anh mới không còn hồn bay phách lạc như vậy nữa.
Ngôn Sóc hiểu cảm giác của cha mình: lúc mẹ rời đi, chắc chắn cha cũng giống mình bây giờ, chẳng còn gì nữa, toàn bộ đều mất hết.
Vào lúc đó, cửa bị đẩy mạnh vào, Chung Ly mặc quần áo xốc xếch xông vào, hai mắt anh ta đầu máu nhìn Ngôn Sóc, vứt tập tài liệu lên bàn anh.
“Là mày làm? Là mày làm đúng không?”
“Thật xin lỗi, BOSS, tôi không ngăn được.” Thư ký thận trọng nhìn sắc mặt của Ngôn Sóc, Ngôn Sóc phất tay, thư ký nhìn Chung Ly bằng một mắt, cuối cùng đóng cửa đi ra ngoài.
Trong phòng lớn như thế chỉ còn có hai người: nhìn Chung Ly trước mắt, Ngôn Sóc thấy mình không hề vui vẻ; đã không còn cảm giác hưng phấn khi chèn ép được đối thủ, không hế có cảm giác hư vinh hay sung sướng, tuyệt đối không! Anh bây giờ muốn đi một chỗ yên tĩnh, một mình, chờ đợi Nguyên Bảo trở lại bên cạnh mình!
“Nói chuyện với mày đấy! Những thứ này đều do mày làm đấy!”
Chung Ly lôi Ngôn Sóc từ trên ghế dậy, Ngôn Sóc không hoang mang nhìn anh ta, nhẹ nhàng cười: “Là tôi làm.”
“Rất tốt….rất tốt….” Gật đầu liên tục: “Ngôn Sóc anh quả nhiên có bản lĩnh làm người khác khó chịu, tao chỉ là đùa giỡn một chút mà mày, mày không có tâm địa ngoan độc, tao con mẹ nó hối hận không nghe ý kiến của Diệp Hiên, thảy bao ma túy cho cha mày là xong rồi!”
Anh ta alo tâm kinh doanh lại bị Ngôn Sóc phá tan, chỉ trong một tháng, không còn đường sống, không quá một tuần nữa S&M sẽ phá sản, chào đón anh ta chính là những món nợ không đếm hết được.
Ngôn Sóc trầm mặc không nói, hai mắt đen láy trầm xuống: “Nếu bây giờ anh còn mở miệng, tôi sẽ đem tất cả những thứ anh đã vứt bỏ trả lại toàn bộ cho anh….”
“Câm miệng cho tao!! Cho dù tao chết cũng không muốn thấp hơn mày cái đầu, coi như cho…. Coi như cho…. Mày có thể trả lại mạng của mẹ tao sao? Mày có thể sao? Mày cao cao tại thượng, một tay che trời, tao con mẹ nó chỉ là con kiến hôi ở tầng lớp thấp nhất, Ngôn Sóc mày để cho tao chết tao sẽ chết…” Chung Ly cảm giác sống trên đời thật uất ức, giống như một con chó! Anh ta cho là mình sẽ phất lên, sẽ không để thất thủ lần thứ hai; cho trời cao sẽ rủ lòng thương xót anh ta một lần, cho là có thể đấu thắng Ngôn Sóc, nhưng anh ta sai rồi, hoàn toàn sai, Thượng Đế cũng như anh ta, đều không có nhân tình!
Ngôn Sóc từ từ đẩy tay anh ta ra: “Anh không nên trở về nữa, anh không cần đấu với tôi, càng không nên lợi dụng người tôi yêu, toàn thế giới đều biết Ngôn Sóc tôi là người nào, lấy ân trả báo không phải là tôi, tôi chỉ biết lấy oán trả ơn!” Nếu Chung Ly không trở lại có lẽ anh sẽ quên chính mình khi còn trẻ là một người tranh đoạt, nếu anh ta không lợi dụng Nguyên Bảo có lẽ anh sẽ thu tay lại, thế nhưng… anh ta không biết xấu hổ.
“….. ha ha ha….” Chung Ly cười lạnh, tiếng cười càng lúc càng lớn, cho đến khi nước mắt đầy mặt: “Tao nguyền rủa mày, mày và người đàn bà mày yêu sẽ cùng nhau xuống địa ngục!”
Con ngươi Ngôn Sóc co lại, nhịp tăng nhanh, đưa tay ấn nút điện thoại: “Thư ký Vương, kêu người lôi anh ta ra ngoài!”
“Không cần làm phiền, tao tự đi!” Dù là thua, anh ta cũng thua quang minh chánh đại, không dùng thủ đoạn ti tiện nào.
Bây giờ là tháng Một rồi, còn một tháng nữa là bước sang năm mới, Chung Ly đứng trong đám người, một cửa hàng tổng hợp dán tấm áp-phích to của mình, còn tuyên truyền 《 Đồ Đằng Sát 》, một màn hình to lớn phát tin S&M thiếu hụt tiền bạc, cổ phiếu rớt giá sắp phá sản, đúng là một loại châm chọc.
Cuộc sống thay đổi rất nhanh, Đại Hỉ, Đại Bi, chính là như vậy.
Khắp nơi đều tràn đầy hơi thở vui sướng, Chung Ly ở trong nhà lạnh lẽo, trong bóng tối anh ta như thấy được ánh lửa; nếu sống cô độc, còn không bằng….đi về thế giới cực lạc…..
Ném cái bật lửa lên ghế salon, nhìn ánh sáng mê người, anh ta cười, nụ cười giễu cợt nhưng tràn đầy nhẹ nhõm.
Chung Ly ngồi trong góc nhà uống chai rượu đỏ còn lại duy nhất, ánh lửa chập chờn, ở trên tường phản chiếu hình ảnh hắc ám, anh ta như thấy được mặt mình: lúc anh ta còn là một đứa không biết gì, ở trong nhà cha đã sớm bỏ rơi anh ta, người mẹ yếu đuối mang theo anh ta, ở bên ngoài nhìn mặt người đời mà sống, anh ta nhìn tóc mẹ bạc chỉ hy vọng mình mau thành tài, để cho bà an nhàn hưởng thụ.
Dựa vào chính mình lên trung học rồi đại học, khi đó anh ta gầy nhom yếu ớt, bên trong thành phố tòa nhà cao tầng như những con quái thú gầm to, bất cứ lúc nào anh ta cũng sẽ bị nuốt chửng, chỉ có thể liều mạng cố gắng, coi thường ánh mắt xung quanh, đó là trí nhớ duy nhất của anh ta, đột nhiên anh ta nhớ tớ trước khi lâm chung lão Xá có nói: Tôi muốn viết một bộ bi kịch, bên trong tràn đầy tiếng cười vô sỉ.
Anh ta vẫn cho là cuộc sống cuối cùng cũng thay đổi dựa vào tài hoa chính mình, không thể kiếm ra được người thứ hai, anh ta chán ghét, ghen tỵ Ngôn Sóc, phải trả lại nhiều gấp bội. Gấp trăm lần, cuối cùng lại dễ dàng bị phá hủy!
Ánh lửa càng lúc càng lớn, khóe môi Chung Ly vẫn mang theo nụ cười: Ngôn Sóc, chờ kiếp sau, tao sẽ sống tốt một lần.
------
Chung Ly tự sát đã thành tin tức nóng hổi ngày thứ hai, các báo, truyền thông đều triển khai thảo luận, trước năm mới đây chính là trận hỏa hoạn bi kịch nhất, người yêu mến Chung Ly đều khóc thảm thiết, trên màn hình lớn là hình ảnh khuôn mặt Chung Ly tươi cười khi còn sống.
Huyệt thái dương đau nhức, Ngôn Sóc đang nỗ lực khống chế mình, anh mím chặt môi: không nghĩ tới người này đi trước một bước, là anh bức anh ta chết sao? Nhưng mà nếu muốn chết, không dám sống thì đúng là một hành động hèn nhát.
Hít sâu một hơi, nặng nề ngã lên ghế: Nguyên Bảo, Nguyên Bảo của anh rốt cuộc ở nơi nào? Thật sự rất mệt mỏi, muốn ôm Nguyên Bảo ngủ một giấc thật ngon, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ đơn giản là nghĩ ngơi cho tốt.
Nhắm chặt mắt, Ngôn Sóc thấy được Bạch Liên, Chung Ly và Bạch Lạc, ba người thay nhau hiện lên trong đầu anh, làm cho đầu anh càng ngày càng đau.
Nhưng ngay lúc này, chuông điện thoại vang lên, BOSS nhận điện thoại: “Alo……” Im lặng một hồi, ánh mắt thay đổi trở nên khẩn trương, cầm áo khoác lên, mở cửa đi ra ngoài.
Xe chạy rất nhanh trên đường, khi đến bệnh viện, thấy cha già nằm trên giường bệnh, Bạch Lạc an tĩnh đứng một bên không nói một lời, vẻ mặt có chút đê mê.
Đôi mắt trầm xuống, đi lên túm Bạch Lạc ra ngoài: “Sao lại thế này? Làm cái gì vớ người rồi hả?”
“Tôi không có!” Bạch Lạc thấp giọng giãi thích: “Đột nhiên ông ấy ngã xuống, tôi không biết chuyện gì xảy ra.”
“Nói láo!” Ngôn Sóc nắm chặt quả đấm: “Cơ thể người tốt như vậy, làm sao tự nhiên ngã xuống, nhất định mượn cơ hội trả thù!”
“Tôi không có!” Bạch Lạc tăng âm lượng lên: “Anh nghĩ rằng tôi và anh giống nhau sao?” Bạch Lạc cả gan tố cáo Ngôn Sóc: “Anh nghĩ rằng tôi và anh đều là vô tâm vô phế sao, nghĩ rằng đều là không biết cảm ơn sao?”
Ngôn Sóc không nói gì, chỉ từ từ buông lỏng anh ta ra: “Ba như thế nào rồi?”
Bạch Lạc chỉnh lại trang phục, hít sâu nói: “Bác sĩ nói ông cụ uất ức lâu thành bệnh, trong khoảng thời gian ngắn thân thể không chịu nỗi nên hôn mê bất tỉnh, để cho ông ấy nghỉ ngơi nhiều…..”
Uất ức thành bệnh?
Quả nhiên là không bỏ được?
Hai mắt Ngôn Sóc chán nản: anh bây giờ có chút hiểu ông cụ, biết tại sao ông cố chấp như vậy rồi, trong tình yêu không có hối hận.
“Chị dâu….không tới cùng anh sao?”
Trong lòng Ngôn Sóc căng thẳng: “Cô ấy không ở nhà, gần đây làm phiền cậu.”
Bạch Lạc không nghi ngờ giải thích của anh, gật đầu, giữa hai người lâm vào trầm mặc,
Bạch Lạc thận trọng nhìn gò mà Ngôn Sóc nói: “Anh không vào xem một chút sao?”
Ngôn Sóc gật đầu: “Cậu về trước đi, tôi đi vào.” Anh đưa chìa khóa: “Đi ngủ sớm một chút.”
Bạch Lạc nhận lấy chìa khóa mà thụ sủng nhược kinh: “Tôi biết rồi, tôi đi trước.”
“Đi đi.” Đẩy nhẹ cửa phòng, mùi nước sát trùng khiến anh khó chịu, ông cụ nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt. Tóc mai hai bên đã bác trắng, anh không biết cha mình đã già như vậy rồi.
“Cha…..” ngồi bên cạnh ông Ngôn, nắm tay ông: “Nguyên Bảo không ở bên cạnh con rồi, cha nhất định phải khỏe mạnh, đừng để cho con lo lắng.” Lần đầu tiên BOSS cảm thấy bất lực, anh suy nghĩ, suy nghĩ dựa vào một người…. Bất chấp tất cả mà khóc lớn, Chung Ly chết đi, cha xảy ra chuyện, Nguyên Bảo rời đi, anh sợ trận tai nạn này không qua được, quay đầu lại chỉ còn mình anh.
-----
Cả người Nguyên Bảo vô tri vô giác, cô cảm giác mình đang bay, sau đó thấy bạn học của mình, người nhà, hình như bọn họ rất bi thương, mẹ cô vẫn thích xem TV, nhìn TV gọi con gái, vừa nhìn vừa khóc.
Lòng Nguyên Bảo chợt đau: mẹ của cô, nuôi dưỡng cô hai mươi năm, bà chắc chắn rất nhớ cô, nhưng cô không thể về bên cạnh bà, cô không thể, để BOSS một mình, mẹ cô còn trẻ tuổi, còn có thể có con nữa, mà BOSS chỉ có mình cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi mẹ….” Cô rất yêu bọn họ, nhưng cô càng không thể bỏ Ngôn Sóc, trước mặt cha mẹ, cô chỉ có thể nói xin lỗi.