• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều điều dưỡng viên đưa Phương Oanh đi kiểm tra toàn diện thân thế, đưa ra kết quả là cơ thể bị tổn thương quá nặng phải nằm viện hơn một tháng để điều trị. Phương Oanh chẳng cảm thấy làm sao cả, không phải đi học là điều học sinh nào cũng muốn, tuy rằng cô đã tốt nghiệp rất lâu nhưng nghĩ đến những năm tháng miệt mài với sách vở nghĩ đến thôi chân tay đã uể oải rồi.

Cứ tưởng mình sẽ có một thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức ai ngờ 5 giờ chiều Trần Minh Hân và Nguyễn Trường An lại tới, còn bắt nhóc đáng thương đang bị què tay, què chân như cô học bài.

" Bạn học Triệu Hải An thân mến, bởi vì cậu phải nằm viện nên sẽ bỏ lỡ nhiều kiến thức, mình và Trường An đã xin phép thầy, cô về sớm hơn để đến giúp cậu học bài nè. "

Hừ! Ai cần chứ. Trong lòng Lâm Phương Oanh khóc ra tiếng Mán nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng cảm kích:

" Ôi! Như vậy sẽ phiền đến hai cậu lắm, mình tự học được mà."



" Không phiền, không phiền. Mình và Trường An lấy giúp người làm niềm vui, phải không Trường An."

Nguyễn Trường An gật đầu phụ họa

" Ba mẹ các bạn chắc không thích các bạn về tối đâu, mình không muốn vì mình mà các cậu bị mắng."

" Bọn mình gọi về nhà nói với gia đình rồi, mẹ tớ dặn chỉ cần về trước 10 giờ là được. Nhà của bọn tớ cùng một khu chung cư, cậu cứ an tâm học đê."

" A! Vậy à! Nhưng tớ không có sách vở."

" Tèn Ten! Muốn sách vở, có sách vở liền. Đi ngang qua kí túc xá tớ đột nhiên nhớ tới cậu ở bệnh viện không mang sách vở theo nên ghé vào kí túc nhờ cô quản lí đi lên phòng lấy sách vở và đồ dùng học tập cho cậu nè ^^."

Lâm Phương Oanh: "..."



Nghiệp chướng! Quả thật là nghiệp chướng.

Người ta đã nói như vậy rồi nếu mà tiếp tục từ chối thì quá không lễ phép, không biết điều. Lâm Phương Oanh đành ngậm đắng nuốt cay ngoan ngoãn học tập, Trần Minh Hân rất giống cô giáo nhỏ nghiêm túc giảng bài cho cô, đôi lúc dừng lại hỏi cô xem cảm thấy chỗ nào khó hiểu không. Một con người cho dù IQ thấp đến mấy nhưng nếu học đi học lại một kiến thức mấy trăm năm thì sẽ nhanh chóng tiếp thu được thôi, huống chi là nhiệm vụ giả được cường hóa rất nhiều bộ phận, khả năng nhớ rất tốt.

Lâm Phương Oanh hiểu bài Minh Hân dạy nhưng cô LƯỜI quá! Lười phải tiếp thu kiến thức, lười làm bài tập, lười học.

Bị tra tấn suốt 2 tiếng đồng hồ, sau khi giao bài tập về nhà cho Phương Oanh thì Minh Hân và Trường An mới chịu đi về.

Cuối cùng cũng xong!

Lâm Phương Oanh như được giải thoát thở phào nhẹ nhõm, cơ thể này đã hơn 10 ngày chưa được tắm rửa có chút nhớp nháp khó chịu. Cô lấy từ trong không gian ra một con rô-bốt đa năng sai nó đi khóa của phòng bệnh lại, con rô-bốt có vẻ ngoài xinh xắn, dễ thương nếu không phải người sở hữu nó thì không ai biết đây chính là người " nhân tạo " cả. Một sản phẩm từ thế giới công nghệ cao khiến cô tốn không biết bao nhiêu tiền mới mua được làm sao mấy con rô-bốt ở thế giới này sánh được.

Khóa xong rô-bốt ngoan ngoãn trở lại bên giường chờ mệnh lệnh tiếp theo của Phương Oanh. Phương Oanh thu nó vào lại không gian sau đó cả người cô cũng lóe lên rồi biến mất.

Phương Oanh xuất hiện trong một ngôi nhà hai tầng giản dị, bây giờ cô không còn cảm nhận được cơn đau từ vết thương nhưng cô cũng không dám lỗ mãng mà vận động mạnh vì sợ rách vết thương cũ.

Ý niệm vừa động Lâm Phương Oanh liền xuất hiện trong một cái hang động lớn, cô đứng trên một tảng đá phía dưới toàn nước là nước. Nước trong ao trong vắt thấy đáy, dưới ao có rất nhiều đá cuội phát sáng làm cho không gian sáng như ban ngày dù đây là không gian kín.

Dòng nước êm đềm trôi, dòng nước này không biết bắt đầu từ đâu và đổ về đâu. Nước ở hang động này không phải nước bình thường, nó ngưng tụ từ linh khí do vạn vật trong không gian tạo thành. Nó giống như " lá phổi xanh "của Trái Đất rừng rậm nhiệt đới Amazon chi phối sự sống toàn không gian.

Những vật do linh khí cấu thành đều là bảo vật và luôn có lợi đối với con người, nước chữa được bách bệnh. Những hòn đá cuội phát sáng không phải là đá bình thường mà do linh khí đậm đặc lâu năm kết tinh thành những viên đá nhỏ, đối với tu chân giả, ma pháp sư hay dị năng giả chỉ cần là người tu luyện pháp thuật đều có thể sử dụng giúp tăng tiến tu vi.

Không gian quý giá như vậy nếu như ở thế giới nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ là thứ khiến người người truy lùng muốn có được, may mắn nó không phải. Mỗi nhiệm vụ giả sau khi trở thành nhiệm vụ giả chính thức đều được công ty tặng quà tân thủ, Lâm Phương Oanh rất may mắn khi sở hữu nó. Ban đầu diện tích không gian này rất nhỏ cả chiều dài, chiều rộng chỉ 8 m², ngoại trừ có một tí đất có thể trồng trọt và nơi ẩn nấp an toàn thì hoàn toàn vô dụng, còn không bằng túi trữ đồ của tu chân giới. Lâm Phương Oanh phải bỏ điểm công đức để nâng cấp không gian nhưng số điểm lại tăng dần theo những lần tăng cấp sau. Một miếng vàng nhỏ tích trữ nhiều cũng sẽ thành miếng vàng lớn, trải qua mấy nghìn năm ( tính theo thế giới nhiệm vụ) không nhớ rõ bao nhiêu điểm công đức cô đã bỏ vào nâng cấp không gian, cuối cùng Lâm Phương Oanh đã được hưởng thụ trái ngọt vì những hi sinh và cố gắng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK