• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Các người nói láo, con gái tôi cô ngu đâu mà tự tát mình. Hay là mấy người ăn tiền của con khốn này mà cắt ghép ngụy tạo bằng chứng vu oan giá họa cho con gái tôi."

Giọng nói mẹ Violet chanh chua chói tai khiến người ta phản cảm, không hề suy nghĩ mà nói ra hết như người không có não làm cho chú cảnh sát sắc mặt tối sầm lại, ông ta cười lạnh đáp trả:

" Ha! Vậy mời quý bà mở to con mắt ra xem."

Nói xong cảnh sát cầm chiếc máy tính xách ray đặt lên bàn, mọi người liền túm tụm lại xem.

Trong video giám sát đám người Tuyết Vi, Violet hùng hổ dọa người tiến đến bàn ăn của Triệu, không biết hai bên nói gì đó mà đột nhiên Violet xông lên giơ tay định tát Triệu Hải An nhưng không biết nghĩ thế nào mà lại tự tát mình.

Triệu Hải An ngoại trừ nói nói vài câu chứ chẳng hề động tay động chân chút nào.

Mấy người ở đây đều nghi hoặc tại sao Violet lại tự đánh mình, trừ khi có tác động từ lực nào đó chứ ai ngu điên đâu mà tự đánh mình.

Mẹ Violet càng không tin

" Không thể nào...."

Bà ta không tin dán chặt mắt vào màn hình, tua đi tua lại.



" Chắc chắn là con nhỏ này đánh con gái tôi, mấy người là đồng lõa của nó. Đúng vậy, chính là như vậy, tôi phải kiện mấy người."

Chứng cứ rành rành mà bà ta còn cãi cố, không biết người này có chứng vọng tưởng bị hại không nữa.

" Ôkê, nếu bà thích làm kiện cáo như vậy thì tôi chiều. Xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác cũng là phạm pháp, từ đầu tới giờ bà đã xúc phạm tôi rất nhiều ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần tôi, tôi sẽ kiện bà khô máu thì thôi."

Lâm Phương Oanh cười lạnh khinh miệt không hề che dấu khiêu khích hướng mẹ Violet tuyên chiến, mẹ Violet không hề sợ hãi mà càng ngang ngược:

" Nực cười! Chỉ dựa vào mày mà tao phải sợ á, tao thách đấy."

" Ồ thế à."

Nụ cười trên môi Lâm Phương Oanh càng tươi hơn, bàn tay cầm điện thoại ấn một cái.

" Đm @#$.... con chó.... @#$...."

Mẹ Violet lúc đầu chỉ muốn chửi cho sướng mồm nhưng ai ngờ đâu Lâm Phương Oanh đã chuẩn bị trước ghi âm những lời nói tục tĩu, chửi rủa của bà ta. Sắc mặt bà ta trắng bệch vội tiến lên muốn đoạt điện thoại nhưng đã bị chú cảnh sát cản lại.

Lâm Phương Oanh hua hua chiếc điện thoại trước mặt bà ta cười cực kì đắc ý.

" Hải An đừng đùa nữa, ba dạy con hỗn láo với người lớn như vậy à?" Nguyễn Bình Minh lần nữa xen vào chuyện của cô, Phương Oanh lười phản ứng với ông ta không nói lời nào rời. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã sáng tỏ, cô chỉ trêu tức mẹ Violet thôi chứ không định kiện cáo gì, giải quyết một chút chuyện thôi mà mất thời gian quá.

" Hải An con đi đâu đấy?." Nguyễn Mỹ Anh giả vờ quan tâm hỏi

" Kệ nó! Mạng tiện như nó không chết được đâu mà lo...."

" Con quỷ cái mày đứng lại... tao với mày còn chưa xong đâu... A...."



" Hải An, Hải An...."

Rời khỏi đồn cảnh sát Lâm Phương Oanh lập tức bắt taxi về trường học, lúc nào đã 3 giờ chiều, bởi vì nắng gắt mà đường phố vắng vẻ hẳn chỉ có những chú ve nhiệt tình kêu râm ran.

Phương Oanh vừa trở về phong liền nhận được thông báo nhiệm vụ của hệ thống

[ Ting! Chào tất cả nhiệm vụ giả thân mến, bởi vì trong kho hàng công ty có rất nhiều đồ vật hết hạn sử dụng và phế liệu nên công ty quyết định sẽ tái chế chúng trở thành tiền thông dụng của thế giới nhiệm vụ mà các bạn đang làm việc. Việc tái chế này nhằm bảo vệ môi trường và giúp đỡ các nhiệm vụ giả, bắt đầu hành trình tiêu tiền như nước nào các bạn ~~.]

[ Ting! 10 tỉ Việt Nam đồng đã vào tài khoản ngân hàng, chúc bạn tiêu tiền vui vẻ. Lưu ý mỗi tháng tiền sẽ tự động chuyên vào tài khoản của bạn, bạn cần sử dụng hết số tiền này trong một tháng nếu không tiền của tháng sau sẽ nhân lên x10 lần.]

Lâm Phương Oanh: "..."

Mình đang mơ hả?

Cô tự nhéo tay mình.

Đau ~~, không phải mơ.

[ ~~ Hê lô kí chủ, lâu quá không gặp.]

Giọng nói thiếu đánh lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu, Lâm Phương Oanh không thèm trả lời nó mà mở điện thoại ra xem tiền trong ngân hàng.

[ Ây da! Kí chủ không nhớ người ta sao, thật là thương tâm a ~ ]

" Trong tài khoản của ta sao lại có 1000 tỉ, không phải chỉ 10 tỉ thôi sao, hệ thống mi có phải nhầm lẫn gì không?."

[ Không có nha kí chủ ~~, 1000 tỉ này là ta xin cấp trên cho ngài đó he he, ta tốt quá phải không?.]

" 1000 tỉ làm sao ta tiêu được hết trong vòng một tháng." Lâm Phương Oanh nhíu mày cảm giác hệ thống lại muốn hố mình rất mãnh liệt.

[ Ta tin cô sẽ làm được mà ~, nếu mà tiêu không hết thì 1000 tỉ sẽ được nhân x10 đó nhe. Tăng dần tăng dần đến khi cô kết thúc nhiệm vụ ở thế giới này mà vẫn không tiêu hết thì sẽ trừ đi nửa số điểm công đức thù lao nhận được đó ~ ]

Lâm Phương Oanh: "..."

Đ*t cụ! Biết ngay cái hệ thống này sẽ không tốt bụng như vậy mà.

Nói xong hệ thống nó liền chạy

Nghĩ đến cô đã bỏ một số lớn tiền công đức để nâng cấp hệ thống thành có trí năng rồi đổi lại cái hệ thống trí năng có mồm miệng lanh lợi, cãi nhau vô địch thủ là mi tâm của cô lại đâu nhức, cô vô cùng hối hận. Nhưng ai biết trước tương lai được, nếu cô có thể quay ngược thời gian thì thà sử dụng một hệ thống máy móc còn hơn mất điểm để mua cái hệ thống hố cha này.

Hành trình phá sản bắt đầu, Let's go!

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Phương Oanh là nhiệm vụ giả từ rất rất lâu rồi đến cả cô ấy còn không nhớ từ bao giờ nữa, vậy nên hệ thống lúc ấy và hệ thống bây giờ của Nguyễn Hải An khác nhau rất nhiều nhưng sở thích đi hố kí chủ rất giống nhau. Chị Oanh có bóng ma tâm lí nên không dám nâng cấp hệ thống nữa haha, sợ lại nâng cấp một hệ thống hố cha cao cấp hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK