Địa điểm tổ chức tại một khách sạn cao cấp nằm ở ngoại ô thành phố, nơi đây được quy hoạch trở thành một trong những nơi đốt tiền của các cậu ấm cô chiêu nhà giàu.
Lúc Phương Oanh đến trong khách sạn đã có không ít người, tất cả đều là người trẻ tuổi tuấn nam mỹ nữ không ít. Ánh đèn nhà hàng được thay vào bằng đèn nhấp nháy đủ loại màu sắc, lấy màu tím làm chủ đạo y như mấy quán bar.
Cô vừa bước vào đã có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm cô, chủ yếu là ghen ghét, không có hảo ý và xem kịch vui.
" Xem kìa xem kìa! Có người không biết xấu hổ vẫn nghênh ngang đi ăn tiệc tùng, trong khi cô ta tiêu sài hoang phí thì gia đình cô ta lại sống trong nghèo khổ, tù túng. Tôi mà là cô ta tôi chẳng dám vác mặt ra ngoài đường đâu."
" Bảo Long lịch sự mời cho có lệ thôi mà nó cũng đi. Ha ha! Không phải bị lão sugar dady đá rồi vội muốn tìm đại gia mới chứ."
"...". W𝒆b đọc 𝘯ha𝘯h 𝙩ại # 𝗧𝘙U 𝑴𝗧𝘙UYỆ𝗡.𝑉𝗡 #
Một nhóm nữ sinh không hề kiêng nể gì mà nói xấu trước mặt Lâm Phương Oanh, tuy không chỉ đích danh tên họ nhưng ai ở đây cũng ngầm hiểu là đang ám chỉ cô. Bọn họ cố tình nói lớn khiến âm thanh vang vẳng khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều nghe thấy đồng loạt nhìn về phía mấy người bọn họ.
Trước ánh mắt chờ xem kịch vui của đám người này, Lâm Phương Oanh mặt rất bình tĩnh không chút để ý đi về phía một cái bàn trống sau đó tự rót rượu uống, giống như mọi thứ xung quanh bị ngăn cách với thế giới của cô vậy.
Mấy nữ sinh kia thấy mình châm chọc khiêu khích không thành liền khó chịu dậm chân, thấy có người còn nhìn bọn họ ngay lập tức chuyển cơn giận lên những người đó:
" Nhìn gì mà nhìn, móc mắt mày giờ."
Nữ sinh kia cũng không phải dạng vừa lập tức đáp trả:
" Mày móc hộ bố mày cái! "
" Mày thích thách tao không? "
" Tao thách cả cụ tổ mày đấy! "
" Mày...."
" Thôi thôi! Mỗi đứa nhịn nhau một câu xem nào, mắc mợt với tụi bây wá à."
" Con này nó láo...."
Hai bên nổ ra xung đột giường như muốn lao vào choảng nhau ngay bây giờ, bạn bè bọn họ vội vàng can ngăn tránh phá sinh nhật của người ta. Tên Bảo Long kia là kẻ thích sĩ diện, kẻ nào khiến hắn mất thể diện liền sống không yên ổn ở trong trường, tốt nhất không nên chọc.
Lâm Phương Oanh không để ý màn kịch đang diễn ra trước mắt, cô chăm chú nhấm thử một chút rượu vang sau đó mày cau thật chặt. Cô thường xuyên tiêu phí vào những món đồ đắt nhất cái nào vừa ý thì giữ lại, không thích thì mang đi quyên góp từ thiện hoặc tặng nhân viên. Loại rượu vang ở khách sạn này khá đắt nhưng đối với người toàn sử dụng thực phẩm đồ uống xuất phẩm từ không gian được linh khí bồi dưỡng thì cái chai rượu này chẳng khác gì nước phẩm màu vậy, nhiều tạp chất có hại cho cơ thể.
Cô liếc nhìn xung quanh chắc chắn mọi người không để ý, lén lút như ăn trộm cầm chai rượu vang để xuống bàn dùng ý niệm thu hết số rượu vang còn lại trong chai vào không gian rồi thay vào đó bằng rượu vang được cô ủ từ nho không gian.
Chai rượu không có đậy nắp nên rượu vừa ra một mùi rượu nho thơm nồng quyến rũ liền lan ra trong không khí, những người ngồi gần bàn cô bị mùi thơm này quyến rũ liền không nhịn được hít lấy hít để như hít heroin lần theo mùi hương tìm đến bàn của Lâm Phương Oanh.
Bọn họ thấy cô ưu nhã cầm chai rượu lên nhẹ nhàng đổ rượu vào ly thủy tinh, thủy tinh trong suốt làm họ có thể nhìn thấy được rượu từ chai chảy xuống có màu nâu đỏ như những chai rượu bình thường khác nhưng hôm nay nó lạ lắm, màu rượu trông sóng sánh hơn và có mùi thơm quyến rũ chết tiệt giống như yêu tinh xinh đẹp khiến người ta hận không thể lập tức xông lên nhâm nhi rượu ngon.
Nói có vẻ hơi ảo nhưng nó là thật.
Một cô gái mặc váy đỏ nhìn chai rượu vang trên tay Lâm Phương Oanh ánh mắt không dấu nổi sự khát khao, cô ấy lập tức cảm thấy rượu vang trên tay không còn mỹ vị nữa.
Ánh mắt của cô gái ấy quá mức nóng bỏng khiến Lâm Phương Oanh vốn chẳng bao giờ để ý người khác cũng không thể ngó lơ được, tầm mắt hai người chạm nhau.
Mọi người xung quanh có thể cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người, hai người nhìn nhau đắm đuối như vậy rất dễ bị người ta hiểu lầm. Mà lúc này cô gái váy đỏ đột nhiên đứng lên tiến về chỗ của Phương Oanh, bạn bè cô ấy cản không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy đi xa.
" Xin lỗi! Hình như chai rượu trên tay cô rất ngon, không biết cô có thể cho tôi thử một chút được không? "
Cô gái váy đỏ ngại ngùng gãi gãi đầu, rất là trông mong nhìn ly rượu vang cô đang uống dở.
" Dựa vào cái gì? Ở đây rượu nào chẳng giống nhau."
" Ách! Cái đó... cái đó... tôi rất thích nghiên cứu về rượu, kiến thức cũng không tệ lắm. Nếu tôi quan sát không sai thì dựa trên màu sắc, độ sánh và hương thơm có thể đoán chai rượu này thuộc loại thượng phẩm hiểm gặp, được bán đấu giá với giá trên trời. So với mấy chai rượu tầm thường quanh đây thì chúng nó một góc cũng không thể so sánh. Tôi rất muốn được nếm thử rượu của cô, tôi có thể trả tiền."
Lâm Phương Oanh khẽ liếc cô gái ấy sau đó không nói gì, cô gái váy đỏ tưởng cô không đồng ý trong nháy mắt cả người liền ủ rũ.
Đang lúc buồn bã đột nhiên một ly rượu vang đưa đến trước mặt cô, cô theo bản năng cầm lấy mới phát hiện đây không phải là rượu vang mà cô đang không ngừng thèm muốn sao.
Cô gái vui mừng nói cảm tạ với Phươnh Oanh, cầm ly rượu nâng niu như trân bảo ngồi xuống cạnh cô bắt đầu thưởng thức.