• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Hải An trở về nhà nguyên chủ, vừa bước vào của lớn đã nghe thấy trong nhà ồn ào náo nhiệt.

" Chị xem con gái ngoan của chị đánh cục cưng nhà tôi thảm như thế nào này! Ôi con tôi hu hu, tôi còn không nỡ lớn tiếng với nó dù chỉ một chút vậy mà sao con gái chị dám... dám... hức hức..."

" Hôm nay nhà các người không cho chúng tôi một cái công đạo thì đừng trách."

" Các người mau kêu con bé kia ra đây."

"... "

Nguyễn Hải An cảm thấy hình như hơi sai sai, dựa theo ký ức của nguyêm chủ thì tối hôm nay chỉ có một nhà đến náo loạn tố cô bạo lực học đường con gái họ, gây ra mâu thuẫn giữa nguyên chủ với mẹ thôi mà, sao tự dưng có thêm nhiều người dữ dị?.

Cô còn đang ngơ ngác thì đột nhiên có một tiếng hét bỗng khiến tất cả mọi người ở đây chú ý đến cô: " Tuyết Mai, em về rồi à? Mẹ ơi em Mai về rồi."



Nguyễn Hải An nhận ra người này, đó không ai khác chính là người chị kế Nguyễn Bảo Ngọc" ngoan ngoãn, lương thiện" của nguyên chủ.

Chị ta chạy tới bên người Hải An nắm lấy cổ tay cô giống như hai người thân thiết lắm, nhưng ở góc độ mà người khác không thấy Nguyễn Bảo Ngọc lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa, nhỏ giọng đắc ý: " Ngô Tuyết Mai, hôm nay mày chết chóc rồi."

Dứt lời thái độ cô ả liền thay đổi 360 độ, lộ vẻ lo lắng nói cho mọi người nghe: "Bây giờ đã nửa đêm rồi mà em mới về, em xem tất cả mọi người đang chờ em này."

Nguyễn Hải An cực kỳ khó chịu với kiểu tỏ vẻ thân mật của " người chị tốt " này nên đứng cách xa ả vài mét tránh như tránh ôn dịch.

Ngô Cẩm Đào sắc mặt đen kịt ngồi trên sofa khi nhìn thấy cô dường như mặt càng đen hơn, bà lập tức cầm tách trà ném về phía Hải An.

" Con ranh kia! Mày còn dám vác mặt về đây à? Mày xem mày đánh con cái nhà người ta như thế nào này? Có phải mày muốn ép chết mẹ mày mới vừa lòng đúng không? "

Nguyễn Hải An thân thủ nhanh nhẹn né tránh đồ vật mẹ nguyên chủ ném tới, bà Đào thấy cô né được càng tức hơn mặt đỏ phừng phừng, thở phì phì.

" QUỲ XUỐNG."

Ngô Cẩm Đào quát lớn.



Nguyễn Hải An không bị khí thế của bà làm cho sợ hãi mà đứng thẳng người, mắt đối mắt với mẹ nguyên chủ.

" Tại sao con phải quỳ?"

" Mày còn dám hỏi à? Tao cho mày ăn học đàng hoàng để mày ra đường bắt nạt em nhỏ hả? Bây giờ bố mẹ nó đến làm ầm ĩ mày thấy đẹp mặt chưa?."

Nguyễn Hải An nhàn nhạt liếc mấy người lạ xuất hiện trong nhà, phát hiện trong đó có mấy đứa trẻ hồi chiều bị cô xử lí. Bọn nó thấy cô bị mắng chửi tỏ ra cực đắc ý, núp ở đằng sau phụ huynh làm mặt quỷ.

" Buồn cười nhỉ! Con mà bắt nạt được mấy con lợn này á? Sao mẹ không xem thể hình con với bọn nó khác nhau thế nào mà đã vội đổ tội cho con thế? "

Mẹ của một thằng nhóc mập nào đó nghe con mình bị gọi là con lợn liền giãy nảy lên, tức giận quát: " Con chó đẻ này mày nói ai là con lợn? Tao phải dạy cho mày một bài học." Nói xong liền hùng hùng hổ hổ tiến tới muốn cho Nguyễn Hải An một cái bạt tai nhưng bị cô nhanh tay lẹ mắt giữ được, ở ánh mắt không thể tin nổi của mọi người cô chỉ dùng một tay đẩy nhẹ khiến mẹ nhóc mập ngã sõng soài trên nền đá hoa.

Nguyễn Bảo Ngọc biết cơ hội diễn của mình đã tới vội vã chạy tới đỡ người mẹ kia dạy sau đó dùng giọng điệu lên án nói: " Hải An em quá sai rồi đó, em đánh con người ta thì thôi bây giờ còn đánh cả người bằng tuổi mẹ mình nữa. Cho dù thế nào cũng phải biết kính trên nhường dưới chứ."

Nguyễn Hải An cười lạnh vặn hỏi: " Ý chị là tôi phải đứng yên cho người ta đánh à? Đúng là tôi đánh bọn trẻ trâu này đấy, thì sao? Bọn nó đánh tôi thì không cho tôi đánh lại à? Tôi đây được gọi là tự vệ chính đáng, cho dù mấy ngưòi có kiện thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu."

Hình như mấy người này bị điếc có chọn lọc, bọn họ chỉ nghe thấy câu cô nhận đánh đám nhóc mập không nghe những câu sau:

" Đấy nó nhận tội rồi đấy? Trời ơi con trai bảo bối của tôi tôi con không nỡ đánh vậy mà con gái bà dám, Ngô Cẩm Đào bà mà không bồi thường hơn một tỉ thì không xong với chúng tôi đâu."

Một tỉ

Ngô Cẩn Đào xuýt xỉu up xỉu down được cha Lâm Bảo Ngọc ôm vào lòng, bà sắp điên mất rồi.

" Được tôi bồi thường cho mấy người, mọi chuyện tới đây là xong..."

" Còn con Mai..." Ngô Cẩm Đào lạnh lùng nhìn về phía Hải An buông ra những câu tuyệt tình:

"Từ nay về sau không được phép bước chân vào cái nhà này nữa, mày không phải con tao, tao không có đứa con gái hư đốn như mày."

Hải An đối với mẹ nguyên chủ chẳng có tình cảm gì, nghe bà nói vậy vẫn dửng dưng như không đáp: " Được thôi." Nói rồi cô liền quay đầu rời đi để lại một đám người thần sắc phức tạp, hai cha con Nguyễn Bảo Ngọc cũng không ngờ kế hoạc lại đạt thành dễ dàng như vậy đắc ý nhìn nhau cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK