Nếu chúng không tự giết nhau thì chính cô ta sẽ giết chúng, giết ở đây không phải một dao chém chết mà là từ từ hành hạ, dùng roi đánh đến chết hay đánh cho lũ động vật nửa sống nửa chết rồi quét mật ong lên vết thương của chúng rồi thả kiến vào cho chúng nó gặm nhấm con mồi. Nhìn con vật đau đớn quằn quại giành giật từng giây phút để sống, Yến cảm thấy thỏa mãn lạ thường, giờ đây cô ta hiểu cảm giác khi một con mèo bắt được một con chuột nó sẽ không ăn ngay mà hành hạ đến khi con chuột đó chết thì thôi cảm giác đó thực sự khó nói nên lời, giống như cô ta trở thành một vị thần cai quản sự sống của những sinh vật nhỏ bé mình muốn nó chết thì nó phải chết cho nó sống chính là ban ơn.
Yến bắt đầu tìm hiểu những cách hành hạ động vật mới mẻ khác trên mạng nhưng hầu như kết quả bằng không vì chính phủ sẽ không cho phép những thứ tiêu cực ảnh hưởng xấu tới an ninh, xã hội có mặt trên mạng xã hội. Trong một lần vô tình cô ta đã vào được một trang web bí ẩn, để đăng kí tài khoản trên đó yêu cầu cô phải chia sẻ rất nhiều thông tin cá nhân như chứng minh nhân dân, nơi ở, nghề nghiệp, là một dân chơi không sợ mưa rơi giết người cũng đã giết rồi Yến chẳng sợ gì cả.
Rất nhanh Yến đã đăng ký được tài khoản sau đó Yến phát hiện ra trong web này có rất nhiều đồng loại giống cô ta, ở nơi này bọn họ công khai những bức ảnh giết hại động vật ghê rợn hay chia sẻ kinh nghiệm giết chóc của mình thậm chí có người còn chụp còn quay lại video cảnh hắn phanh thây một đứa trẻ sơ sinh, dưới bài viết là hàng trăm lượt thích và hàng ngàn bình luận phấn khích, lời nói ghê rợn biến thái. Yến như say như si xem đi xem lại video này, một ý tưởng ác độc chợt lóe lên trong đầu cô ta.
Người khác có thể làm thì tại sao cô ta không thể làm, cô ta làm chắc chắn sẽ hay hơn tên này, sẽ thu hút được nhiều sự chú ý, khen ngợi hơn hắn.
Lâm Phương Oanh bận tiêu tiền đến rối tinh rối mù, thật may là thế giới này chỉ cần bạn có tiền không gì là không mua được. Cô mua ba chiếc siêu xe phiên bản giới hạn của hãng XXN liền tiêu hết một nửa số tiền 1 nghìn tỉ. Có tiền tiêu thật sướng nhưng nhiều quá ngày nào cũng phải nghĩ mua gì là đau hết cả não, Lâm Phương Oanh nhàm chán lướt app mua sắm sau đó tắt đi. Mấy ngày nay đi học lại mà cô chẳng có thời gian đi trả thù mấy kẻ bắt nạt kia, hệ thống chết bầm mang tiếng là trợ giúp kí chủ nhưng nó không mang họa cho cô là may rồi chứ đừng nghĩ nó sẽ tốt bụng trợ giúp với giúp đỡ.
Chết tiệt! Làm loạn hết kế hoạch của cô mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải chia % điểm công đức cho nó, thật không công bằng!!
Hệ thống: " Hắt xì!" Hình như mỹ nhân nào đang nhớ thương nó chăng.
" Rinh Rinh Rinh....."
" A lô "
" Hải An à, cậu có rảnh không đi chơi cùng mình và Trường An đi."
" Không đi." Lâm Phươnh Oanh rất dứt khoát từ chối, ngày hôm nay phá sản quá mệt mỏi, cả người rã rời chỉ thích nằm ở ký túc làm cá muối.
" Đi mà! Đi mà! Hai đứa mình đi thì có hơi ngại ngùng, cậu làm ơn đi đi mà." Ngữ khí của Minh Hân mang theo cầu khẩn, Lâm Phương Oanh không muốn đi nhưng nghĩ lại trong lớp chỉ quen biết với mỗi hai người họ, dù sao con người cũng là động vật quần cư đi một mình rất dễ bị cho là kẻ yếu dễ bắt nạt, không thể không có bạn. Cô lười phải đi quen biết với người khác nên trước mắt vẫn là làm bóng đèn của hai người kia đi.
Cuộc sống quá khó khăn đối với kẻ đáng thương bất lực như ta!
Trường An và Minh Hân bắt xe buýt tới trường học, sau đó hội ngộ cùng Lâm Phương Oanh ở cổng trường, ba người tiếp tục đi xe buýt đến trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố. Lâm Phương Oanh khá kiệm lời nên chỉ nói vài câu, còn lại là nghe hai người kia nói chuyện.
Từ sau vụ vào đồn cảnh sát Lâm Phương Oanh tưởng hai người họ sẽ cắt xoẹt mình, không ngờ hôm sau đi học Minh Hân và Trường An vẫn nói chuyện với cô như thường, còn thường xuyên rủ cô đi chơi. Biết tâm tư nhỏ củ hai người này, Lâm Phương Oanh sẽ đi cùng họ còn khi đến nơi thì cô đi chỗ khác để đôi tình nhân này tự do phát huy.
Cô đi dạo từng gian hàng trong khu thương mại, thấy cái gì đắt nhất thì mua. Trải qua hàng ngàn năm thú vui mua sắm của phụ nữ trong người Phương Oanh đã biến mất từ lâu, giờ cô chỉ thích hoàn thành tốt nhiệm vụ kiếm điểm công đức rồi ăn no chờ chết thôi. Thú vui tao nhã, đơn giản của một nhiệm vụ giả ^^.
Loanh quanh lòng vòng một hồi trên tay cô cầm một đống túi đồ hàng hiệu xa xỉ, khi đi ngang qua cửa hàng thời trang trẻ em thì gặp Minh Hân, Trường An đang chọn chọn, nhặt nhặt quần áo trẻ sơ sinh.
Lâm Phương Oanh" °○° "
Không phải hai đứa này lầm lỡ tạo ra sản phẩm rồi chứ!!
" Các cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Trần Minh Hân giật mình quay lại, phát hiện là cô thì thở phào nhẹ nhõm, điều này làm sự nghi ngờ trong lòng Phương Oanh gia tăng.
" À! Bọn mình đang chọn quần áo trẻ em để mua về cho mẹ Trường An, bác ấy chuẩn bị đi từ thiện ở Lào Cai."
Lâm Phương Oanh: "... " Tiểu nhân trong đầu cô tự vả bôm bốp và mặt mình. Cho mi thích nghĩ bậy bạ lung tung này, không phải đầu óc ai cũng đen tối như mi đâu.