"Cốc cốc."
Tinh Mạc Già nghe có người gõ cửa, cảm thụ một chút khí vị lưu động trong không khí, là mùi ánh nắng mặt trời hòa quyện với mùi thảo dược dịu nhẹ.
Là Isaac.
Tinh Mạc Già mở cửa, nghiêng người cho nhóm Isaac vào.
||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||
"Sao các anh chị lại tới đây?" Y hỏi.
Isaac cười: "Còn chưa chúc mừng em đã đột phá Bát giai."
"Cũng chẳng có gì phải chúc mừng đâu, mấy ngày nay các anh chị vẫn ổn đấy chứ?"
"Gặp chút nguy hiểm, nhưng không sao, bọn anh tìm được mấy thứ trong thư phòng của viện trưởng."
Lúc này Isaac mới để ý tới 000 và Tinh Lan, cả hai anh đều không quen biết, cũng chưa nhìn thấy bao giờ, không khỏi hỏi.
"Hai đứa nhỏ này là ai vậy?"
Tinh Mạc Già: "Cậu nhóc khuôn mặt có chút khác người là 000, là vật thí nghiệm đầu tiên của viện trưởng. Đứa trẻ còn lại thì em cũng không biết nó đến từ đâu, nhưng yên tâm, cậu nhóc không có ý xấu, tên là Tinh Lan."
"Vật thí nghiệm đầu tiên?" Isaac nhíu mày. "Tình trạng hiện tại của cậu nhóc là thế nào? Là người hay là quỷ, hay là linh hồn ngưng tụ thực thể? Nếu là vật thí nghiệm đầu tiên thì hẳn đã sống rất lâu rồi."
"Anh có thể coi em là quỷ, vì em đã chết từ lâu rồi." 000 nói. "An tâm, em không có ý xấu đâu."
Tinh Lan chỉ im lặng ngồi trên giường không nói một lời, nhưng cơ thể lại trộm dịch về phía Tinh Mạc Già.
Hắn thích cái ôm của y.
Tinh Mạc Già làm như không phát hiện, để mặc cho Tinh Lan dán lại gần mình.
"Các anh đã tra được gì?" Y hỏi.
"Bọn anh đã lén đột nhập vào thư phòng của viện trưởng, tuy viện trưởng không ở nhưng vẫn gặp kha khá nguy hiểm." Isaac nói.
"Canh giữ bên ngoài thư phòng là năm con quái vật hình thù rất quái dị. Chúng nó nhỏ con như trẻ mới sinh nhưng cơ bắp tràn đầy, khuôn mặt của cả năm con quái vật đều dị dạng vô cùng, răng nanh dài nhọn hoắt. Có đứa đầu người thân chó, có đứa cơ thể là người nhưng trên cổ lại mọc lên mấy cái dây leo thay cho đầu,... Thực lực đánh giá sơ bộ đều là Tam giai."
"Đó là các bạn!" 000 lên tiếng. "Mấy người có giết họ không?"
"Chưa, chưa giết." Bị đôi mắt đen sâu thẳm không có lòng trắng của 000 nhìn chằm chằm khiến mọi người có chút phát lạnh, Lena có chút lắp bắp trả lời.
000 hỏi: "Vậy họ đâu?"
Ekaterina nói: "Bọn chị đưa năm đứa nhỏ này tới khoa phụ sản làm bạn với mấy thai phụ và những đứa trẻ ở đó."
"Trước khi lẻn vào thư phòng của viện trưởng thì bọn chị tới khoa phụ sản trước. Nơi đó có rất nhiều thai phụ, nam nữ có đủ, tất cả đều sắp đến ngày sinh. Bụng của bọn họ lạ lắm, nó trong suốt, có thể nhìn rõ mồn một những gì bên trong bụng."
Sau khi Tinh Mạc Già được Ám Chi Linh và Yến Mạc Thù đưa đi, các thí luyện giả Trái Đất trở về phòng nghỉ ngơi một chút, chữa trị thương thế rồi mới tiếp tục đi tìm manh mối.
Đã có tiến độ năm mươi phần trăm về việc viện trưởng dùng những đứa trẻ sơ sinh làm việc gì đó, lần này họ tới khoa phụ sản điều tra.
Hoàn cảnh trong khoa phụ sản rất tốt, đèn đuốc sáng trưng, nhìn qua rất ấm áp, nhưng khi nhìn đến các thai phụ và những đứa trẻ thì lại khiến họ lạnh sống lưng.
Thai phụ vô cùng gầy yếu, đều gầy trơ xương, làn da vàng vọt như nến, nhưng bụng họ lại rất to, còn trong suốt, từ bên ngoài nhìn rất rõ những thứ bên trong bụng, từ các cơ quan nội tạng cho đến đứa trẻ. Đứa trẻ nhìn qua thì không khác gì con nít bình thường, nhưng phải nhìn đến mấy đứa nhóc mới sinh nằm trong nôi mới thấy sự khác biệt.
Vẻ ngoài chúng nó giống hệt trẻ con bình thường, nhưng làn da lại trắng quá mức, không phải kiểu trắng hồng hào mà là trắng bệch của bệnh trạng. Chúng nó không khóc không nháo, không chơi đùa, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả, lúc nhìn đến thẻ thân phận các thí luyện giả đeo trước ngực thì biểu cảm cực kì hung ác, hé miệng lộ ra răng nanh dài sắc nhọn, như muốn xông lên cắn chết bọn họ vậy.
"Tất nhiên là muốn cắn chết." 000 nói. "Tuy những bạn này chỉ mới sinh ra nhưng họ có kí ức truyền thừa của những người bạn đi trước, tất cả bọn họ đều có nhận thức từ trong bụng mẹ. Bọn họ ghét cay ghét đắng bác sĩ y tá, hận không thể đem bệnh viện tạc nổ. Nếu không phải cảm nhận được thiện ý của mấy người thì họ đã không chút do dự xông lên giết mấy người rồi."
Samuel nắm được trọng điểm: "Em vừa nói kí ức truyền thừa. Nghĩa là sao?"
"Nghĩa trên mặt chữ. Tất cả những kí ức của những người bạn đi trước đều sẽ được truyền thừa cho những người bạn tiếp theo. Để làm được điều này em phải..." 000 ngừng lại, cảm thấy mình nói hơi nhiều, không nói nữa.
Nhưng các thí luyện giả Trái Đất lại có thể đoán được những từ còn lại trong câu nói của 000. Hẳn là: "Để làm được điều này em phải cố gắng lắm đó". Rất có khả năng kí ức của những đứa trẻ là vật thí nghiệm thất bại trước đó có thể truyền thừa cho những đứa trẻ tiếp theo sẽ sinh ra là do 000 làm. 000 là đứa trẻ đầu tiên bị viện trưởng đem đi làm vật thí nghiệm, cũng là người sống lâu nhất, chứng kiến nhiều nhất, mạnh nhất.
Hẳn 000 làm vậy là muốn phá hủy kế hoạch của viện trưởng, báo thù cho bản thân cũng như cho tất cả những người vô tội bị viện trưởng kéo vào kế hoạch điên rồ này.
Có khả năng 000 là...
Nhưng vẫn chưa thể xác định chỉ với một chút thông tin này.
"Anh có biết gì về quỷ mà nhiệm vụ nhắc tới không?" Tinh Mạc Già truyền âm hỏi Isaac.
"Anh biết không nhiều. Chỉ biết quỷ ở đây không hẳn là quỷ, có khi chỉ là một cách gọi. Hình như bọn họ có lĩnh vực riêng của mình, là lĩnh vực quá khứ, có thể tái hiện hết thảy những gì trước đây đã từng xảy ra trong quá khứ của họ hoặc trọng điệp lên một khoảng không gian nào đó, khiến chúng ta rất khó phân biệt đây là hiện thực hay đây là lĩnh vực của quỷ."
"Nếu là lĩnh vực quá khứ thì có lẽ quỷ có những kí ức không thể nào quên được, có thể là quá khứ đau thương, cũng có thể là quá khứ vui sướng, tóm gọn lại thì quỷ có chấp niệm rất sâu." Tinh Mạc Già nói. "Vậy lại càng khó để xác định xem ai mới là quỷ. Em thấy ai cũng có chấp niệm rất sâu, 000 cũng vậy, những thai phụ và viện trưởng hay bất cứ đứa trẻ nào cũng vậy."
"Công nhận."
Nhưng em thiên hướng 000. Tinh Mạc Già nghĩ.
"Sao các anh chị lại đưa năm đứa trẻ canh cổng thư phòng tới khoa phụ sản?" Tinh Mạc Già hỏi.
Sakura nói: "Năm đứa nó còn dư lại một chút ý thức, hình như nhận ra bọn chị tới điều tra viện trưởng hay sao mà chúng nó rất cố gắng chống lại mệnh lệnh viện trưởng hạ, để bọn chị vào thư phòng, còn nhắc nhở bên trong vẫn còn nguy hiểm. Những đứa trẻ này nói không muốn ở đây, cũng không muốn hại người, muốn ở bên các bạn nên sau khi lấy được đồ xong bọn chị đã đưa năm đứa nó tới khoa phụ sản. Cũng may Croix nhận ra những đứa trẻ này không đúng lắm, nếu không Prince đã giết chúng rồi."
000 hừ lạnh: "Nên cảm thấy may mắn vì trong số các người có người biết quan sát cẩn thận đi."
Nếu không kẻ phải chết tiếp theo chính là mấy người.
000 có thể không giết Tinh Mạc Già, nhưng những kẻ khác thì chưa chắc. Dù sao thiên phú của Tinh Mạc Già cũng rất có lợi cho nó, y còn mạnh như vậy, đến lúc đó nó có thể hút khô linh lực của y.
Chỉ đáng tiếc là không thể để Tinh Mạc Già dựng dục nó, nếu không 000 sẽ còn mạnh hơn rất nhiều so với bây giờ.
Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh sao có thể không nhận ra 000 căn bản không có ý tốt. Nhưng hai người không vạch trần, dù sao cũng không thân quen, 000 muốn làm gì bọn họ quản không được.
Bề ngoài nhìn như rất hòa bình nhưng người trong cuộc đều biết bọn họ căn bản chỉ là đang diễn trò cho nhau xem.
000 không có ý tốt, nhưng Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh cũng không có hảo ý. Hai bên đều đang lợi dụng lẫn nhau.
000 cần linh lực của Tinh Mạc Già, Tinh Mạc Già cần oán khí của 000. Cả hai đều cần đối phương để tăng trưởng thực lực của mình.
Tinh Lan liếc mắt nhìn 000, lại nhìn Tinh Mạc Già, cả cơ thể đều chui tọt vào lòng thanh niên. Hai con hồ ly gian xảo đấu đá tính kế lẫn nhau, cũng không biết là ai sẽ thắng đây. Cá nhân hắn hi vọng thanh niên sẽ thắng, hắn còn rất luyến tiếc cái ôm của y.
"Bên trong thư phòng có nguy hiểm gì?" Tinh Mạc Già hỏi.
"Đừng nói nữa, chị không muốn nhớ đến chút nào." Lena nói. "Viện trưởng thiết lập ảo cảnh bên trong, nội dung liên quan đến thất tông tội. Nếu không phải bọn chị có ham muốn trở về mãnh liệt, ý chí kiên định thì đã trúng chiêu rồi. Ảo cảnh này thật sự rất khủng khiếp."
Tinh Mạc Già "ồ" một tiếng, không hỏi chuyện ảo cảnh nữa. Thất tông tội, hẳn là ảo cảnh khảo sát bảy tội đồ trong mỗi người, nếu ý chí không kiên định thì chắc chắn sẽ sa vào tội đồ của mình. Viện trưởng tay cũng độc thật, ảo cảnh này rất khó dùng vũ lực để phá từ bên trong ra.
Ekaterina mở ba lô ra, lôi ra hai quyển sách.
"Quyển bìa hơi cũ là nhật ký của viện trưởng. Quyển sách còn lại nói về thần thoại. Vì Esther có nói con số bảy của bảy bệnh nhân nguy hiểm cao có lẽ không phải trùng hợp nên bọn chị đã trọng tâm chú ý những thứ liên quan đến số bảy, tìm được quyển sách này. Bọn chị đã xem nhật ký rồi, em xem đi."
Tinh Mạc Già cầm lấy nhật ký, quyển nhật kí hơi phát sáng, sau đó một luồng sáng bay ra nhập vào đầu y.
Trong đầu y giờ đang hiện vô cùng rõ nét từng câu từng chữ trong nhật ký.
Nhật ký không dài, nhưng thông tin trong đó khá là hữu ích.
[Mình muốn một thứ, nhưng lại không thể có được nó.
Tại sao nhỉ? Rõ ràng nó rất dễ đạt được mà. Người khác đều có thể dễ dàng có được thứ bản thân muốn, tại sao đến phiên mình lại không được?
...
Lại không đạt được!
Thật bực mà!
Liệu có thứ gì có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của mình không nhỉ?
...
Hình như có. Có thứ có thể thỏa mãn tất cả mong ước của mình.
...
Chế nó thật khó. Mình đã thất bại rất nhiều lần, còn kinh động tới cả cảnh sát nữa.
Phải trốn mau.
...
Cắt đuôi được cảnh sát rồi, có thể tiếp tục kế hoạch.
...
Lại thất bại.
Tại sao vẫn không được nhỉ? Còn thiếu thứ gì sao?
...
Hôm nay mình đọc một quyển sách, nó nói cho mình biết mình thiếu thứ gì.
Hóa ra là vậy, mình đã hiểu, thì ra là thiếu tế phẩm.
Cần bảy tế phẩm. Bảy là viên mãn.]
"Quyển sách còn lại nói về bảy ngày sáng tạo." Ekaterina nói. "Chúa Trời dùng bảy ngày để sáng tạo thế giới. Bảy tế phẩm mà viện trưởng muốn hẳn là dựa theo bảy ngày sáng tạo."
Cô muốn giở sách đọc tóm tắt về công việc sáng tạo thế giới của Chúa Trời thì nghe Tinh Mạc Già nói.
"Chúa Trời phán: phải có ánh sáng, liền có sự phân chia sáng và tối, đó là ngày thứ nhất."
"Phải có một cái vòm giữa khối nước để phân cách nước với nước, gọi là bầu trời, đó là ngày thứ hai."
"Nước dưới bầu trời phải tụ lại một nơi và phải có chỗ khô cạn xuất hiện, chỗ khô cạn là đất, khối nước tụ là biển, đó là ngày thứ ba."
"Phải có các vì sáng trên bầu trời để phân biệt ngày với đêm, để làm dấu hiệu xác định các mùa, ngày và năm; và để làm các vì sáng trên vòm trời soi sáng quả đất, đó là ngày thứ tư."
"Nước phải đầy rẫy các loài thủy sinh vật, và phải có các loài chim bay lượn trên mặt đất dưới vòm trời, đó là ngày thứ năm."
"Đất phải sinh các động vật tùy theo loại: gia súc, các loài bò sát và thú rừng tùy theo loại. Chúng Ta hãy tạo nên loài người theo hình ảnh của Chúng Ta và giống như Chúng Ta, để quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài gia súc, và khắp cả đất, cùng mọi loài bò sát trên mặt đất. Chúa Trời ban cho mọi thứ cỏ kết hạt mọc khắp mặt đất, cùng mọi loài cây ra trái có hạt, đây là thức ăn, đó là ngày thứ sáu."
"Trời đất và muôn vật đã được sáng tạo xong, Chúa Trời hoàn thành xong mọi công việc, vì vậy Ngài nghỉ vào ngày thứ bảy, đó là ngày thứ bảy."
"Chúa Trời dùng bảy ngày sáng tạo vạn vật, bảy là viên mãn."
"Em biết cả cái này sao?" Các thí luyện giả Trái Đất ngạc nhiên.
"Em khá có hứng thú với thần thoại." Tinh Mạc Già nói.
Khá hứng thú? Ám Chi Linh trợn trắng mắt. Tủ sách của cậu chẳng phải đầy ự sách về thần thoại sao, có đầy đủ cả phương Đông và phương Tây. Còn chả có chỗ để nhét mấy loại sách khác vào ấy.
"Lúc đầu chỉ là nghĩ miên man mọi khả năng, giờ em nghĩ mình đã biết được viện trưởng muốn làm gì."
Và cũng biết vì sao y lại khó chịu và có cảm giác bị mạo phạm.
"Viện trưởng muốn tạo thần, bảy bệnh nhân nguy hiểm cao là bảy tế phẩm viện trưởng muốn hiến dâng cho thần."
Bên tai mọi người vang lên giọng nói của chủ hệ thống.
[Chúc mừng các thí luyện giả Trái Đất đã hoàn thành nhiệm vụ chính. Xin hỏi có thông quan hay không?]
Mọi người còn chưa kịp lựa chọn thì cửa bị ai đó một cước đá bay từ bên ngoài, sau đó là vô số băng chùy xông vào.
Ám Chi Linh phất tay, toàn bộ băng chùy đều bị phản lại.
Thấy rõ người vừa tấn công, các thí luyện giả Trái Đất ngạc nhiên.
Ekaterina kinh hô: "Cảnh sát Yến!"
Tinh Mạc Già nhíu mày. Khí tức và trạng thái của Đêm Đêm không đúng lắm.
Ám Chi Linh sắc mặt cũng không đẹp hơn là bao. Điều nó lo lắng thực sự xảy ra.
Nó nhìn lồng ngực của Yến Mạc Thù, thấy quang hoàn sắp hoàn chỉnh, nhẹ thở ra một hơi.
Sắp hoàn chỉnh rồi, nhanh hơn nó nghĩ, vậy dễ làm.