Các thế giới nhỏ đều bị Băng Chi Linh và Kim Chi Linh nén ép thành những khối cầu to gần bằng một nửa người trưởng thành, sau đó, vô số băng kiếm và kim kiếm xuất hiện, bay vùn vụt tới các khối cầu và chém nát chúng.
Viện trưởng hộc ra mấy ngụm máu, che miệng, cong người ho khù khụ.
Nếu chỉ đơn thuần là tiêu diệt các thế giới nhỏ thôi thì không sao, nhưng đằng này Băng Chi Linh và Kim Chi Linh còn nhân cơ hội đưa linh lực của mình vào cơ thể viện trưởng thông qua mối liên kết giữa gã và các thế giới nhỏ để làm loạn linh lực của gã khiến viện trưởng bị phản phệ.
Boss mới hoàn toàn không có ý tứ giúp viện trưởng, gã ngồi đó cười: "Quả không hổ danh là Nguyên Tố Chi Linh. Nếu không bị nơi này hạn chế tu vi thì có lẽ họ đã hủy diệt cả bệnh viện này luôn rồi."
Bên Isaac và Ekaterina, họ đang dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm các thí luyện giả đến từ nền văn minh cấp cao.
Thiên phú Tâm Linh của Ekaterina có thể phân biệt đâu là người tốt đâu là người xấu, tuy nhiên do cô còn quá yếu nên chỉ khi đến gần người khác trong một phạm vi nhất định cô mới phân ra được người này rốt cuộc là tốt hay xấu.
"Trong nhà ăn có chín người tốt." Ekaterina nói. "Tôi liên kết tinh thần truyền hình ảnh cho anh."
Isaac gật đầu, ngưng tụ ra roi đen, dựa theo hình ảnh mà Ekaterina truyền vào đầu mình mà huy roi cuốn đi những thí luyện giả được biểu hiện bằng chấm trắng.
Trong thế giới tinh thần của Ekaterina, chấm trắng đại biểu cho thiện lương, chấm đen đại biểu cho tà ác. Tuy nhiên không có ai là đen hoàn toàn, cũng không có ai là trắng hoàn toàn, chấm của ai cũng xen lẫn trong đó một ít màu đen và trắng. Không có ai là hoàn toàn thiện lương, không có ai là hoàn toàn tà ác, thiện và ác vẫn luôn chỉ đúng năm mươi năm mươi.
Cũng có một số người trắng đen chia thành hai nửa, không màu nào hơn, cũng không màu nào kém, chúng ngang bằng nhau, ví dụ như Isaac và Tinh Mạc Già chẳng hạn. Bọn họ phân ra được lúc nào cần tốt thì nên tốt, lúc nào cần xấu thì nên xấu, sẽ không quá mức thiện lương để rồi rước họa vào thân, cũng sẽ không quá mức tà ác để rồi mất đi sơ tâm của mình.
Những thí luyện giả đại diện bởi các chấm trắng của nền văn minh cấp cao đột nhiên bị một cái roi dài màu đen tuyền cuốn lấy lôi đi khiến họ nghệt mặt.
"Sao hai người lại bắt chúng tôi?" Một thí luyện giả hỏi.
Ekaterina mở rộng phạm vi tìm kiếm, vừa chạy vừa nói: "Để cứu mấy người đó. Nơi này sắp bị tạc nổ rồi."
Isaac không tán thành nhìn cô: "Tu vi của cô còn thấp, đừng có cố quá rồi lại thành quá cố. Không phải tôi đã bảo không được sử dụng thiên phú quá độ rồi sao?"
"Không sao đâu. Tinh thần lực cạn kiệt quả thực không dễ chịu chút nào nhưng đây là cách nhanh nhất để tôi tăng tu vi. Phải liều mạng thì mới mạnh hơn được, không phải sao."
Isaac thở dài. Không thể phủ nhận được, vì điều Alexsandia nói là đúng.
Một thí luyện giả khác đến từ nền văn minh cấp cao hỏi: "Sao nơi này lại bị tạc nổ được?"
Ekaterina nói: "Vì chúng tôi đã đặt bom khắp bệnh viện."
Các thí luyện giả đến từ nền văn minh cấp cao: "!!!"
Mấy thí luyện giả đến từ nền văn minh cấp thấp này sao chơi lớn vậy?! Không sợ sơ sẩy một cái rồi tự tạc nổ bản thân luôn à?!
"Mà sao mấy người chỉ cứu mỗi chúng tôi?" Một thí luyện giả hỏi.
"Không chỉ mấy người mà còn cả một số thí luyện giả khác nữa." Isaac nói. "Chúng tôi chỉ cứu người tốt, những ai tâm địa ác độc thì để chúng chôn vùi cùng bệnh viện này đi."
Một thí luyện giả do dự: "Nhưng, bọn họ đều là con cháu quý tộc hoàng thất đấy."
Isaac nhướn mày: "Vậy thì sao? Chúng cũng chỉ là con cháu quý tộc hoàng thất ở nền văn minh cấp cao thôi, ở Trái Đất chúng tôi thì bọn chúng chả là cái thá gì cả, giết thì có làm sao."
"Nhưng giết người là phạm pháp."
"Ở Khu Vực Chết Chóc không có pháp luật. Nơi này cường giả vi tôn. Bọn chúng yếu thì chỉ có thể nhận mệnh thôi. Hơn nữa, người Trái Đất chúng tôi đang yên đang lành tự dưng lại bị kéo vào Khu Vực Chết Chóc, cũng không biết có bao nhiêu người bị kéo vào nữa, nhưng chắc chắn là rất nhiều. Vì lũ khốn hủ bại kia mà chúng tôi suýt chút nữa chết ở đây, tại sao lại không thể báo thù. Chưa thể giết đầu sỏ thì giết con cháu của chúng cũng được."
"Mấy cô cậu cũng bị bọn chúng hiếp bức, đúng chứ?" Ekaterina hỏi. "Bộ cam lòng đi làm trâu làm ngựa cho lũ khốn này hay sao mà lo cho chúng vậy?"
"Tất nhiên là không!" Các thí luyện giả đại diện bởi chấm trắng đến từ nền văn minh cấp cao quát. "Sao có thể cam lòng cho được! Nếu không phải do bọn chúng quyền cao chức trọng thì sao chúng tôi có thể nhẫn nhịn mặc bọn chúng hiếp bức chứ!"
"Thế thì im lặng và đi cùng chúng tôi, đừng nói gì nữa."
Bên Tinh Mạc Già, bọn họ hiện đang phải đối đầu với một đội quân hơn nghìn xác sống đang không ngừng ồ ạt xuất hiện từ không khí trống rỗng.
Tinh Mạc Già biểu tình lạnh lùng, y và Ám Chi Linh nắm lấy tay nhau, một cơn lốc đen xuất hiện đằng sau hai người.
"Nguyên Tố Triều Tịch!"
Lốc đen có sức tấn công cực mạnh thổi bay lũ xác sống lên cao, bên trong lốc xoáy còn có vô số lưỡi kiếm sắc bén được ngưng tụ từ Ám nguyên tố, chúng bay vòng dày đặc trong cơn lốc, chém xác sống thành thịt vụn.
Tinh Mạc Già giơ một tay lên, trên đầu y hình thành rất nhiều ám nhận khổng lồ, theo sự chỉ huy của y chém thẳng xuống các xác sống không bị lốc đen cuốn bay.
Đằng sau y và Ám Chi Linh là các thí luyện giả khác cũng đang chiến đấu với xác sống và một số quái vật nhỏ. Tu vi của bọn họ còn quá thấp, chiến đấu chủ yếu dựa vào thân thủ, nhân số địch lại quá nhiều khiến họ rất nhiều lúc rơi vào nguy hiểm, những lúc đó Ám Chi Linh sẽ ra tay cứu bọn họ.
Đây là điều họ thỉnh cầu Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh. Vì biết bản thân vẫn còn rất yếu, để không kéo chân sau đồng đội, Sakura, Samuel, Gail và Lena đã thỉnh cầu thanh niên mắt tím và khí linh của Ám nguyên tố rằng cứ để bọn họ gặp nguy hiểm đi, chỉ khi nào bọn họ cận kề cái chết mới ra tay cứu. Bọn họ cần đối mặt với hoàn cảnh mới, cần học cách sử dụng thiên phú của bản thân để chiến đấu với kẻ địch, lấy thêm nhiều kinh nghiệm thực tiễn để sau này không kéo chân sau đồng đội của mình.
Tinh Mạc Già không quá tán thành thỉnh cầu này nhưng Ám Chi Linh ngăn y lại, đồng ý thỉnh cầu của nhóm Sakura.
Tinh Mạc Già nhíu mày: "Tại sao cậu lại đồng ý?"
"Mạc Già, đóa hoa trong nhà kính không thể chịu được sương gió." Ám Chi Linh nói. "Bọn họ phải đương đầu với nguy hiểm để thích ứng với hoàn cảnh của Khu Vực Chết Chóc, nếu không sẽ không sống lâu được đâu. Cậu có thể tạm thời trấn áp xao động trong tinh thần là do cậu đã đương đầu với rất nhiều nguy hiểm trong cuộc sống, nhờ vậy cậu có thể tạm thời thôi miên bản thân rằng nơi này cũng chỉ nguy hiểm hơn một chút số với các tội phạm biến thái mà cậu đã gặp. Nhưng những người này thì không như vậy. Cảnh sát như Lena hay Gail hoặc đặc công như Ekaterina thì còn tạm ổn, nhưng những người khác thì sao? Nếu bây giờ cứ để họ núp sau lưng người khác thì họ vĩnh viễn không thể thích ứng được với nơi này."
Tinh Mạc Già im lặng. Y biết Tiểu Ám nói đúng, vì y chính là một ví dụ điển hình cho việc thích ứng với hoàn cảnh hoàn toàn mới. Vì thể chất thu hút biến thái mà y đã phải đương đầu với rất nhiều tội phạm nguy hiểm, có nhiều lúc nếu không có Tiểu Ám và cảnh sát thì y đã mất mạng rồi. Để có thể sống sót, y không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng thích ứng với các hoàn cảnh nguy hiểm, nhờ vậy mà khi bị kéo vào Khu Vực Chết Chóc, tuy tinh thần y trở nên bất ổn nhưng cũng không đến mức hỏng mất. Lúc bị kích thích thì không nói.
Y thở dài: "Thôi được, nhưng như vậy thì cậu sẽ phải phân tâm thêm đấy, vì cậu còn phải chú ý không để tớ mất kiểm soát mà."
Ám Chi Linh cười: "Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
"Hi vọng là vậy."
Nguyên Tố Triều Tịch kết hợp cả linh lực của Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh có sức công phá cực mạnh, bản thân cả hai cũng có tu vi cao nên lũ xác sống rất nhanh bị tiêu diệt. Chỉ là Tinh Mạc Già không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên đánh quái chủ yếu dựa vào tu vi cao, y chiến đấu không có quá nhiều kĩ xảo, dùng bạo lực là chính.
"Chúng ta xông vào!" Ám Chi Linh nhìn cửa phòng thí nghiệm trước mặt nói.
Tinh Mạc Già gật đầu, ném cho nhóm Sakura mấy Nguyền Ngự Cầu rồi cùng Ám Chi Linh lao đến phòng thí nghiệm.
Tinh Lan và Tinh Sơ cũng nhanh chóng đi theo.
Tinh Lan không thể ra tay vì hắn là người của Khu Vực Sự Sống, việc của Khu Vực Chết Chóc còn chưa đến phiên hắn quản. Còn Tinh Sơ thì phải bảo toàn thực lực để cùng Tinh Mạc Già giết Boss mới và viện trưởng. Nó hận viện trưởng thấu xương, cho dù không thể tự tay giết gã thì cũng phải chứng kiến tận mắt cảnh gã chết.
Khi Tinh Mạc Già còn cách cửa phòng thí nghiệm một mét thì cảnh vật trước mắt y đột nhiên nhòe đi, một cơn choáng váng đột ngột xuất hiện khiến y hơi khựng lại. Y nhíu mày, lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
Lần nữa mở mắt ra, con ngươi màu tím co rụt lại.
Khung cảnh trước mắt là khung cảnh mà y không tài nào quên được, không chỉ vì hội chứng siêu ức chứng mà còn là vì đây là khung cảnh có ấn tượng quá sâu sắc với y năm năm tuổi. Cho dù không mắc phải hội chứng siêu ức chứng thì Tinh Mạc Già chắc chắn trăm phần trăm rằng bản thân y không thể nào quên được cái quá khứ mười một năm trước, vì nó đã khảm quá sâu vào trong tâm trí y.
Nhà kho âm u ẩm ướt, tiếng cười nói man rợ của bọn bắt cóc, tiếng khóc la, tiếng hét thất thanh của những đứa trẻ, tiếng soàn soạt và cảm giác sơn gai ốc do nhện và sâu đem lại, tất cả những thứ đó giờ đây đều hiện rõ mồn một trước mắt Tinh Mạc Già.
Đây là ảo cảnh, chỉ cần giữ vững tâm trí là có thể thoát ra. Tinh Mạc Già biết điều này, nhưng liệu y có thể khắc chế nỗi sợ hay không thì y cũng không biết nữa.
Cảm thấy có thứ gì bò lên chân mình, Tinh Mạc Già cúi đầu xuống, thấy có mấy con sâu và nhện đã bám vào ống quần bò y lên, có mấy con còn chui luôn vào trong người y.
Tinh Mạc Già bình tĩnh nhìn chúng nó. Y cứ tưởng bản thân sẽ hét lên như lúc ở trong lĩnh vực của Belial, nhưng y không làm vậy. Y bình tĩnh một cách kì lạ, đáng ra y không nên bình tĩnh như này. Y nên sợ hãi, y nên hét toáng lên, đó mới là phản ứng bình thường.
Sao bây giờ mình lại có thể bình tĩnh như này? Tinh Mạc Già tự hỏi.
Y cảm nhận được có một hạt giống đang nảy mầm trong trái tim y, nó bao phủ toàn bộ quả tim đang đập thình thịch, lấn át hạt giống sợ hãi đã nảy mầm từ trước đó.
Vậy ra tức giận và phẫn hận đã chiếm lĩnh trái tim y, lấn át cả sợ hãi, giúp y bình tĩnh trước quá khứ mười một năm trước.
Không chỉ có tức giận và phẫn hận mà còn có một khoái cảm và sự vui thích không ngừng trào dâng khi y chiến đấu. Tiểu Ám nói đây là bản năng của người nhà Esther.
Như này cũng tốt. Tinh Mạc Già cười. Không sợ hãi, vậy sẽ không có bất cứ thứ gì có thể tác động lên y, dù cho là quá khứ năm năm tuổi.
"Rắc rắc."
Không gian xunh quanh Tinh Mạc Già nứt ra, sau đó vỡ vụn.
Ánh sáng chói lóa từ đằng xa xuất hiện, có một bóng người đang ôn nhu nhìn y, giơ tay về phía y.
"Đi thôi, tiến tới ánh sáng và tương lai rực rỡ." Người đó nói.
Phía trước không chỉ có một mình người đó mà còn có rất nhiều người khác, khí tức của họ đều vô cùng quen thuộc. Họ đều đưa tay ra với y.
Tinh Mạc Già ngẩn người, sau đó mỉm cười. Y giơ tay lên, bắt lấy tay của bọn họ.
Từ bây giờ y sẽ không bị quá khứ dày vò nữa, y đã có thể chân chính bước ra khỏi bóng tối, tiến tới ánh sáng và tương lai phía trước.
Đồng hồ cát đại diện cho tương lai và ánh sáng của y đã ngừng chảy vào mười một năm trước, giờ đây nó đã được khởi động lại, dòng cát màu vàng kim lần nữa chảy trôi trở lại.
Y sẽ không hãm sâu trong bóng tối và quá khứ nữa, y sẽ tiến tới ánh sáng và tương lai rực rỡ trước mắt.