• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

《Giết Boss.》

Phù Dao có oán hận cực lớn với viện trưởng. Cô vốn dĩ nên là một thiếu nữ dương quang vô hạn, nhưng lại vì viện trưởng mà nhận hết thảy mọi khinh nhục từ những người xung quanh vì mang thai sớm ở độ tuổi mười bảy.

Đối với một người từ bé tới lớn đều sống trong tình yêu thương của người nhà và sự ngưỡng mộ, ghen tị của người khác như Phù Dao mà nói thì việc bị đẩy từ thiên đàng cao vời vợi xuống trở lại mặt đất là điều không thể chấp nhận được.

Cô nỗ lực thanh minh, mong có thể cứu vãn lại tất cả nhưng đứa trẻ trong bụng cô là minh chứng quá rõ ràng, cô không thể giành được sự tin tưởng của bất cứ ai, ai gặp cô cũng đều khinh bỉ, ghét bỏ nhìn cô, họ không nói nói xấu Phù Dao ngay trước mặt cô nhưng sau lưng lại bàn tán không ngừng.

Gia đình của Phù Dao cũng không thể chấp nhận được việc con gái ngoan ngoãn của họ lại bị người đời khinh nhục như vậy, họ cố gắng điều tra xem rốt cuộc ai là tác giả của tác phẩm trong bụng Phù Dao nhưng không thể điều tra ra được gì, cứ như tên đàn ông ăn xong không chịu trách nhiệm đó căn bản không tồn tại trên đời này vậy.

Cái thai trong bụng Phù Dao rất kì lạ, cô cảm nhận được một sự áp bức vô hình từ cái thai truyền tới khiến cô vô cùng sợ hãi đứa con mình đang mang. Khi mang thai được ba tháng, cô không thể không tới bệnh viện siêu âm xem rốt cuộc đứa trẻ này là thứ gì, liệu có thật sự là con người không. Nhưng cô không hề biết rằng khi mình đặt chân tới bệnh viện chính là sự bắt đầu của chuỗi ngày địa ngục.

Phù Dao bị viện trưởng giam cầm lại, gã coi cô như một vật thí nghiệm mà giải phẫu và làm mọi thí nghiệm gã muốn. Gã dường như rất phấn khích chờ đợi đứa con cô đang mang ra đời. Vào ngày sinh đẻ, viện trưởng tự mình đỡ đẻ cho cô, sau khi đứa trẻ sinh ra, gã không quản Phù Dao gầy yếu, yếu ớt đang nằm trên giường bệnh lênh láng máu màu đỏ mà ôm đứa trẻ đi.

Từ hôm đó, Phù Dao chưa từng một lần nhìn thấy con mình, cô không biết viện trưởng đem đứa trẻ đi làm gì nhưng trong ba tháng tiếp theo, gã chưa từng đem cô ra làm thí nghiệm, điều này khiến Phù Dao không khỏi dấy lên hi vọng có thể thoát khỏi đây.

Phù Dao có điều không hiểu. Tại sao cô mất tích lâu như vậy mà cha mẹ không đi tìm cô? Cô đã từng thử liên lạc với cha mẹ nhưng số máy luôn không kết nối được, cô thử trốn khỏi bệnh viện nhưng lần nào chạy ra khỏi cổng bệnh viện được một mét rồi thì ngay bước tiếp theo cô đã lại trở lại bệnh viện. Điều này khiến người theo thuyết vô thần như Phù Dao vô cùng hoang mang và sợ hãi.

Qua ba tháng, Phù Dao lại gặp lại viện trưởng, gã dường như vô cùng tức giận, không nói lời nào đã lôi xềnh xệch cô đến phòng thí nghiệm, đón chờ cô chính là địa ngục trần gian, so với những lần trước còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.

Không biết viện trưởng dùng biện pháp gì mà Phù Dao liên tục mang thai, thời gian thai nghén còn rất ngắn, chỉ có một hai tháng đứa trẻ trong bụng cô đã đủ tháng, bị viện trưởng dùng dao phẫu thuật rạch bụng lôi ra, cả quá trình không hề có thuốc tê.



Phù Dao rất đau, cả người cô đều đau, ngày nào cô cũng đau, bị tra tấn về cả thể xác và tinh thần như vậy khiến Phù Dao thực sự không thể chống đỡ nổi nữa, tinh thần cô hoàn toàn sụp đổ. Một ngày, cô vô tình thấy rất nhiều thai phụ tới bệnh viện khám, đáng ngạc nhiên chính là trong đó có cả con trai, và trong hơn trăm thai phụ đó Phù Dao thấy được em trai cô - Dao Trì.

Điều này khiến Phù Dao hoàn toàn hỏng mất, cô phát điên, muốn liều mạng với viện trưởng nhưng vì đã trải qua quá nhiều tra tấn về tinh thần và thể xác, lại không được ăn uống đàng hoàng, bữa có bữa không, không đủ dinh dưỡng khiến cho Phù Dao vô cùng suy yếu, dễ dàng bị viện trưởng chế trụ và giết chết.

Trước khi hoàn toàn ngừng thở, trong đầu Phù Dao chỉ có một ý niệm - giết viện trưởng. Oán hận của Phù Dao cực kì sâu, ngày cô chết toàn bộ bệnh viện đều bị bao trùm bởi hắc khí che trời lấp đất.

Ngày hôm đó, Phù Dao hóa lệ quỷ.

Cô hóa lệ quỷ vì hận thù với viện trưởng, vì gã dám ra tay cả với em trai cô, một chút cũng chưa hề để ý tới đứa con cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.

Tinh Sơ chết khi vẫn chỉ là một đứa trẻ còn mặc tã lót, nó không có ý thức gì đối với thế giới này, nó chỉ nhớ hai điều duy nhất - nó luôn đau đớn khó nhịn và khuôn mặt của viện trưởng.

Trẻ con không hiểu gì cả nhưng không có nghĩa là chúng không thể hóa lệ quỷ. Tinh Sơ từ lúc còn trong bụng mẹ đã chịu tác động từ rất nhiều hóa chất viện trưởng đưa vào cơ thể Phù Dao và oán hận của cô khiến cho nó từ khi sinh ra đã sớm không phải con người, mà là lệ quỷ chân chính. Sau khi chết, Tinh Sơ lại càng mạnh hơn lúc trước rất nhiều lần. Vì sinh ra đã là lệ quỷ nên Tinh Sơ vẫn có thể lớn lên như bao đứa trẻ con người bình thường, nó chứng kiến hết thảy mọi việc làm của viện trưởng, dần dần hiểu ra năm đó vì sao mình lại chết. Và nó gặp được mẹ của mình. Nhưng bà ấy không nhớ nó, không hề quan tâm tới nó, bà ấy hóa điên là vì viện trưởng tra tấn bà ấy và em trai bà ấy bị viện trưởng nhắm vào, một chút cũng không liên quan đến nó.

Tinh Sơ không nhớ lúc đó nó cảm thấy thế nào, nhưng bây giờ nó ngoài tức giận ra thì còn có nỗi buồn khó hiểu không ngừng trào dâng.

Mẹ không nhớ bản thân còn có một người con là nó, mẹ gặp nó cũng không nhận ra nó là đứa con mẹ hoài chín tháng mười ngày, mẹ chỉ biết tới em trai mẹ và hận thù của mẹ với viện trưởng.

Càng lớn, Tinh Sơ càng biết nhiều, nó hiểu mẹ coi nó là nỗi nhục, là quái vật, là khởi nguồn của mọi bất hạnh mẹ phải chịu. Mẹ căn bản không có bất kì tình cảm nào với nó, thậm chí còn sợ hãi nó, mẹ không điên vì nó mà hóa điên vì em trai mẹ.

Tinh Sơ hiểu tất cả những điều này, nhưng nó vẫn không ngăn được nỗi buồn trào dâng.

Không có đứa trẻ nào không mong mình có cha mẹ, không có ai không mong mình được cha mẹ yêu thương. Tinh Sơ cũng vậy, dù biểu hiện ra ngoài lạnh nhạt bao nhiêu thì trong thâm tâm nó vẫn luôn muốn được mẹ yêu thương.

Phù Dao dùng tay không xé nát viện trưởng, gã không có sức phản kháng, chỉ có thể nằm im gào thét đau đớn, mặc cho Phù Dao xé gã ra thành mảnh nhỏ.

Viện trưởng giờ đây đã biến thành thịt vụn, khắp hành lang đều văng tung tóe máu màu đen và mấy cục thịt nát bươm màu đỏ, khắp hành lang đều bị bao phủ bởi mùi máu kinh tởm của viện trưởng khiến các thí luyện giả Trái Đất suy yếu ngồi bệt dưới đất, khổ sở nôn khan. Trong bụng họ thật sự không còn thứ gì để nôn ra nữa, sắp nôn cả nội tạng ra rồi.

[Chúc mừng các thí luyện giả Trái Đất thành công giết Boss một của bệnh viện Bình An, khen thưởng mỗi người 1000 tích phân.]

[Thật đáng tiếc nha, tuy viện trưởng đã chết nhưng kế hoạch của gã vẫn chưa bị phá hủy, vì vậy không thể nhận được phần thưởng của nhiệm vụ này được. Mong các thí luyện giả tiếp tục cố gắng.]

Các thí luyện giả Trái Đất ngạc nhiên.



Isaac kinh ngạc: "Bọn họ giết được viện trưởng rồi?"

Ekaterina nghi hoặc: "Nhưng chúng ta có tham gia giết viện trưởng đâu, sao cũng nhận được phần thưởng?"

Hai người nhìn nhau, ai cũng nghi hoặc, không thể hiểu được tại sao bọn họ không làm gì vẫn nhận được tích phân.

"Nhưng người giết viện trưởng là Phù Dao mà. Trong số chúng ta còn có người không tham gia giết viện trưởng nữa, tại sao cũng nhận được tích phân?" Gail nghi hoặc.

Chủ hệ thống rất nhanh đưa ra câu trả lời.

[Xét thấy mọi người đều vô cùng nỗ lực, vậy nên tất cả đều nhận được khen thưởng.]

Trên đầu thí luyện giả Trái Đất hiện lên dấu hỏi chấm.

Tất cả đều nỗ lực vì chuyện gì? Nói lấp lửng vậy?

Phù Dao ngồi quỳ trên đống thịt vụn, cúi đầu thở hồng hộc. Sau khi viện trưởng chết, hắc khí trên người cô dần giảm bớt, đôi mắt đen không có lòng trắng dần khôi phục lại thành một đôi mắt bình thường, làn da vẫn là sắc màu trắng bệch quen thuộc của lệ quỷ nhưng những vết ban lốm đốm khắp người cô đã biến mất, móng tay dài thu lại, đôi mắt dần có tia sáng, thần trí dần thanh tỉnh.

Phù Dao cảm thấy hơi choáng đầu, cô đã mất thần trí lâu lắm rồi, nhất thời chưa thích ứng được việc ý thức của mình thanh tỉnh. Vừa hơi tỉnh táo lại, Phù Dao đã bị mùi của mười cái cống kết hợp lại trong hành lang và trên người cô hun cho xây xẩm mặt mày, nếu không phải có một cánh tay đỡ cô thì Phù Dao đã bất tỉnh ngã đập mặt vào bãi thịt nát của viện trưởng.

Người vừa đỡ Phù Dao là Dao Trì, anh cảm nhận được viện trưởng đã chết nên vội tới phòng thí nghiệm, thấy được chị gái mình đã khôi phục thần trí ngồi quỳ trên một đống thịt nát và nhóm Tinh Mạc Già sắc mặt tái xanh ngồi bệt dưới đất. Ngửi mùi hương trong không khí, Dao Trì rất nhanh đã biết tại sao nhóm Tinh Mạc Già lại suy yếu tới vậy.

Anh thấy chị gái bị mùi hương huân cho choáng váng đến sắp ngất, vội chạy lại đỡ cô. Dao Trì lo lắng nhìn Phù Dao, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tinh Sơ. Anh đã biết đứa trẻ là vật thí nghiệm đầu tiên này chính là con trai của chị gái anh, là cháu trai anh.

Tinh Sơ thấy Dao Trì nhìn mình thì xù lông như mèo nhỏ, vô cùng hung ác nhìn Dao Trì, há miệng xòe móng ý bảo nếu còn dám nhìn nó nữa nó sẽ nhào tới cắn cho mấy phát, cào cho mấy vết, đảm bảo mười ngày nửa tháng cũng không lành được.

Sau đó nó cảm thấy giữ tư thế này trong thời gian dài rất mỏi, vậy nên nó làm mặt quỷ với Tinh Sơ, sau đó ngúng nguẩy chạy tới trước mặt Tinh Mạc Già, chui tọt vào lòng y, chìa mông nhỏ cho Dao Trì xem.

Dao Trì: "..."

Thật chẳng giống ai trong nhà bọn họ cả.



Cơ mà dễ thương phết, giống y như mèo nhỏ vậy.

Tinh Mạc Già ôm lấy Tinh Sơ, thấy hành động của nó, cười bất đắc dĩ.

Y muốn an ủi tâm hồn nhỏ bé đang bị tổn thương của Tinh Sơ thì đã cảm nhận được nguy hiểm, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã tự làm phản ứng lăn qua một bên, một tay y ôm Tinh Sơ, tay còn lại ngưng tụ roi dài kéo những người khác qua chỗ y.

Chỗ Tinh Mạc Già và đồng đội vừa ngồi giờ bị băng thứ màu xanh đen đâm cho thành một khối gai nhọn, nếu y không phản ứng nhanh thì trên người tất cả bọn họ đều đã bị thủng mấy lỗ.

Yến Mạc Thù loạng choạng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nhưng dao động linh lực chứng minh rất rõ anh là người vừa tấn công nhóm Tinh Mạc Già.

Tinh Mạc Già nhíu mày, vẻ mặt lạnh băng, gằn từng chữ: "Boss mới! Đêm Đêm đâu?"

Boss mới nở nụ cười: "Cậu ta chống đỡ hết nổi, ngủ rồi."

"Đừng quan tâm tới người khác nữa, em nên quan tâm chính bản thân em thì hơn đấy."

"Mở mắt thời gian dài như vậy, lại trải qua nhiều chuyện, giờ kí ức của em chắc đã quá tải rồi nhỉ."

Mọi người quay phắt lại nhìn Tinh Mạc Già.

Tinh Mạc Già không trả lời, khuôn mặt y trở nên tái nhợt không chỉ là vì mùi máu của viện trưởng mà còn vì một lý do khác, mày y nhíu lại không dễ thấy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt tóc y, chảy xuống hai gò má, vạt áo sau lưng cũng đã dính sát vào lưng y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK