Nguyên Tố Chi Linh vì có được sinh mệnh vĩnh hằng nên cuộc sống hằng ngày của họ rất nhàm chàn, họ đã chứng kiến vô số hưng thịnh vong suy trên khắp vũ trụ này, nhìn nhiều đến chán ngán, mỗi ngày trôi qua vô cùng buồn chán. Vậy nên cứ cách một đoạn thời gian họ sẽ ngủ say, ngủ tầm mấy trăm năm rồi tỉnh, đi dạo chơi một vòng xem xem mấy trăm năm qua các hành tinh có thay đổi gì không để bắt kịp với thời đại, chơi chán rồi thì lại ngủ say. Cuộc sống của họ vẫn luôn lặp đi lặp lại như vậy.
Hai trăm năm trước, các Nguyên Tố Chi Linh lại lần nữa ngủ say, nhưng mười một năm trước, Ám Chi Linh lại tỉnh sớm do sự kêu gọi khi có khi không đến từ một hành tinh đang phát triển tên Trái Đất. Kể từ đó, Ám Chi Linh chẳng mấy khi trở về nhà, vẫn luôn sống cùng Tinh Mạc Già.
Sáu năm trước, khi Tinh Mạc Già mất kiểm soát lần đầu tiên suýt giết chết Lancelot, Ám Chi Linh đã luôn gọi các Nguyên Tố Chi Linh khác tỉnh dậy vì nó biết một mình nó căn bản không thể áp chế được thần vị Tà Thần của Tinh Mạc Già. Nó chỉ có thể miễn cưỡng áp chế, nhưng rất nhanh sẽ bị nới lỏng, cũng may Tinh Mạc Già sống trong thời bình nên cũng không cần quá lo lắng. Nhưng Ám Chi Linh vẫn phòng xa, vẫn luôn cố gắng đánh thức anh chị của mình để phòng ngừa trường hợp Tinh Mạc Già lần nữa mất kiểm soát. Lúc Tinh Mạc Già còn nhỏ Ám Chi Linh đã phải cố gắng lắm mới áp chế được sức mạnh của thần vị, nhưng theo sự lớn lên của Tinh Mạc Già, tu vi của y ngày càng nâng cao khiến cho Ám Chi Linh gần như không thể áp chế nổi thần vị Tà Thần nữa.
Khi Tinh Mạc Già mất kiểm soát lần thứ hai, Ám Chi Linh biết nó căn bản không thể nào áp chế nổi linh lực bạo động của Tinh Mạc Già nữa, càng đừng nói đến thần lực từ thần vị nằm trong trái tim Tinh Mạc Già.
Cơ thể phàm nhân không thể chịu tải được thần lực của thần, nếu lần này không thể gọi các Nguyên Tố Chi Linh khác dậy, Tinh Mạc Già chắc chắn sẽ mất mạng.
Thật may, cuối cùng Ám Chi Linh cũng gọi được anh chị của mình dậy.
Các Nguyên Tố Chi Linh bị Ám Chi Linh cưỡng ép gọi dậy từ trong giấc ngủ, những khí linh tính tình kém như Băng Chi Linh hay Kim Chi Linh sắc mặt cực kì xấu, nhưng họ còn chưa kịp phát tiết lửa giận thì đã bị tin tức Ám Chi Linh truyền tới khiến cho họ phải áp chế lửa giận xuống, ngay lập tức tới Khu Vực Chết Chóc.
Vừa tới Khu Vực Chết Chóc, các Nguyên Tố Chi Linh đã cảm nhận được sự áp bách khó lòng chống đỡ của thần.
"Chỉ mới ở bên ngoài thôi đã cảm thấy áp bức như thế này rồi, liệu đứa bé kia có còn sống không vậy?" Mộc Chi Linh cau mày hỏi.
Băng Chi Linh nói: "Hẳn là vẫn sống, nếu không giờ này Tiểu Ám đã chết mất xác rồi."
Thủy Chi Linh cười bất đắc dĩ: "Băng Băng à, đừng trù ẻo Tiểu Ám như thế chứ. Em ấy cũng đâu muốn đánh thức em đâu."
Băng Chi Linh hừ lạnh, tính tình anh khi mới ngủ dậy vô cùng xấu, mới trù ẻo đầu sỏ gây tội là Ám Chi Linh thôi đã là hiền lắm rồi, đáng ra anh nên lôi cổ thằng oắt gan to bằng trời kia ra đánh cho một trận nhớ đời.
"Mau đi thôi, nếu không đứa bé kia sẽ thật sự chết đấy." Mộc Chi Linh nói.
Là nguyên tố đại diện cho chữa trị và sinh mệnh, tính tình Mộc Chi Linh cực kì ôn hòa và có lòng bao dung cực lớn đối với mọi sinh mệnh trong vũ trụ. Anh thật sự không thể đứng nhìn đứa trẻ Tà Thần nhỏ tuổi kia chết được.
Chân mày Ám Chi Linh đã nhíu chặt lại, tuy Mạc Già đã bình tĩnh hơn nhưng linh lực vẫn cực kì cuồng bạo, không ngừng tàn phá trong cơ thể cậu ấy. Những linh lực này thậm chí còn dần dung hợp với thần lực của thần vị Tà Thần, sức mạnh quá lớn khiến cho vết nứt trên cơ thể Mạc Già ngày càng nhiều và lan rộng ra, cậu ấy lại vẫn đang chìm trong ác mộng không thoát ra được, nếu cứ tiếp tục thế này, Mạc Già sẽ...
Đột nhiên, mười một đạo ánh sáng xuất hiện bao phủ lấy cơ thể Tinh Mạc Già, linh lực cuồng bạo chớp mắt được xoa dịu, bắt đầu bình tĩnh lại.
Hai mắt Ám Chi Linh sáng lên: "Anh chị tới rồi!"
Kim Chi Linh vẻ mặt khó ở cốc một phát lên đầu Ám Chi Linh: "Cho em dám phá giấc ngủ của chị!"
Ám Chi Linh hô một tiếng đau: "Chị muốn ngủ lúc nào chẳng được, nhưng tính mạng của Mạc Già mà mất thì em biết lấy cái mạng thứ hai cho cậu ấy ở đâu chứ!"
Kim Chi Linh hừ lạnh: "Nể tình em muốn cứu bạn mình, tạm tha cho em."
Mười một Nguyên Tố Chi Linh kết ấn, luồng sáng pha trộn mười một màu sắc hòa trộn với ánh sáng đen của Ám Chi Linh bao phủ lấy toàn thân Tinh Mạc Già, linh lực vừa ôn hòa vừa bá đạo dần dần bình ổn lại linh lực cuồng bạo trong cơ thể thanh niên đang hôn mê.
Ám Chi Linh thở ra một hơi: "Bình ổn được một cái rồi."
Tỉ lệ sống sót tăng thêm bốn mươi phần trăm.
Mộc Chi Linh quỳ xuống bên người Tinh Mạc Già, áp trán mình lên trán y, linh lực hệ Mộc ôn hòa xông vào thức hải của Tinh Mạc Già trấn an y.
Phải giúp Tinh Mạc Già thoát khỏi ác mộng, nếu không rất khó áp chế thần vị Tà Thần.
Tinh Mạc Già vẫn luôn chìm trong ác mộng không thể thoát ra, xung quanh y chỉ có bóng tối đen thui và cực kì đáng sợ, không hề ôn hòa như màn đêm hay nghịch ngợm như Ám nguyên tố. Chính bóng tối này khiến cho y sợ hãi thiên phú của mình, mãi vẫn không thể nắm giữ hoàn toàn thiên phú Nguyền Rủa.
Cảnh trong mơ lặp đi lặp rất nhiều lần những cảnh tượng mười một năm trước, là cảnh y bị ném vào hầm đầy sâu và nhện, là cảnh y suýt nữa bị những tên bắt cóc biến thái luyến đồng kia lăng nhục, là những tiếng hét thất thanh của những đứa trẻ cũng bị bắt cóc như y, là máu màu đỏ bốc lên mùi tanh tưởi khó ngửi. Y lần nữa tự mình trải qua những chuyện năm đó hết lần này tới lần khác, nhiều đến mức tâm y gần như chết lặng, mãi vẫn không thể tìm được cách thoát khỏi ác mộng.
Y muốn giãy giụa, muốn rời khỏi nơi này, nhưng cơ thể không sao cử động được, mắt cũng không mở nổi, nặng trĩu như bị đè bởi mấy quả tạ vậy.
Trong không gian tối tăm đột nhiên xuất hiện một ánh sáng màu xanh lục cực kì ấm áp khiến cho Tinh Mạc Già không tự chủ được mà muốn lại gần. Hình như có người đưa tay ôm lấy y, vùi đầu y vào lồng ngực ấm áp của người đó, ôn nhu vỗ về y, dịu dàng an ủi y.
"Không sao rồi, đừng sợ, mọi chuyện đều ổn rồi. Đừng nghĩ tới những quá khứ đó nữa, tĩnh tâm lại đi, nghĩ đến những chuyện vui vẻ đi, không nghĩ tới những chuyện không vui nữa thì nó sẽ không thể quấy phá em nữa đâu."
"Đừng sợ, em đâu chỉ có một mình, em vẫn còn người thân bạn bè mà. Em đâu có sống trong bóng tối âm u, em là sống trong ánh sáng mặt trời dịu êm, sống trong màn đêm ôn hòa tuyệt đẹp lại huyền bí."
Dường như lời an ủi của người xa lạ này có tác dụng, bóng tối âm u trong không gian thần thức của Tinh Mạc Già dần bị xua đi, ánh sáng ấm áp dần xuất hiện. Tinh Mạc Già thả lỏng bản thân, y cảm thấy nỗi sợ trong y dần bị vơi đi, tinh thần cũng thanh thản không ít.
Thần lực từ thần vị trong trái tim y dần dần ổn định, vết nứt trên cơ thể Tinh Mạc Già không lan rộng nữa.
Ám Chi Linh ngay lập tức gọi: "Tinh Lan!"
Tinh Lan nhanh chóng đưa Sinh Mệnh Hạch Tâm nồng đậm Mộc nguyên tố đã sớm được ngưng tụ xong cho Ám Chi Linh.
Ám Chi Linh nhận lấy, đặt hạch tâm vào vị trí trái tim của Tinh Mạc Già.
Năng lượng màu xanh lục ôn hòa dần dần bao phủ lấy viên đá hình đôi cánh đen trong trái tim của Tinh Mạc Già, xoa dịu thần vị đang không ngừng tuôn trào thần lực, đồng thời chữa trị vết nứt trên cơ thể Tinh Mạc Già.
Ám Chi Linh thở phào, mạng sống của Mạc Già coi như được bảo toàn rồi.
Nhưng đây chỉ là tạm thời.
"Chúng ta hợp lực lại có phong ấn được thần vị không?" Ám Chi Linh hỏi.
"Nếu đứa trẻ này còn nhỏ thì có thể, nhưng theo sự lớn lên của nó, tu vi tăng trưởng dẫn tới thần vị đã dần dung hợp với thằng bé rồi, chúng ta có hợp lực lại cũng không thể phong ấn thần vị được." Mộc Chi Linh nói.
"Vậy Mạc Già phải làm sao đây?" Ám Chi Linh vừa thả lỏng đã bị dấy lên sự lo lắng.
"Còn một cách cứu đứa trẻ này." Băng Chi Linh khoanh tay trước ngực nói. "Để nó hoàn toàn dung hợp với thần vị, sau đó canh lúc thần vị vừa dung hợp ngay lập tức thiết hạ phong ấn, áp chế tu vi của nó xuống còn Cửu giai. Tuy nhiên, để có thể phong ấn một phần tu vi của thằng bé thì cần một số thiên tài địa bảo cực kì quý hiếm, phải có niên đại rất lâu, tốt nhất là từ thời thượng cổ, hơn nữa trước khi tiến hành phong ấn thì đứa trẻ này phải tới được tu vi Cửu giai. Tính thời gian thì áp chế chúng ta vừa hạ chỉ căng được ít nhất mười lăm ngày thôi."
"Em ấy chỉ vừa mới đột phá Bát giai, sao có thể đột phá Cửu giai chỉ trong nửa tháng chứ." Sakura nhíu mày.
Ám Chi Linh nói: "Không phải không thể, Mạc Già sắp hoàn thành cái đó rồi, đến lúc đó cậu ấy sẽ đột phá được Cửu giai, chỉ là cần hộ pháp để tránh tình huống linh lực mất kiểm soát như hôm nay."
"Cái đó? Ý của em là..." Quang Chi Linh ngạc nhiên.
Ám Chi Linh gật đầu: "Các anh chị kiểm tra huyết mạch của Mạc Già đi."
Mộc Chi Linh đang quỳ bên cạnh Tinh Mạc Già ấn lòng bàn tay lên bụng y, vận chuyện linh lực kiểm tra huyết mạch của thanh niên đang hôn mê.
"Không thể tin được..." Mộc Chi Linh kinh ngạc thì thào. "Sao thằng bé có thể nhanh như vậy?"
"Cái này sao, em nghĩ là do sáu năm trước, lúc Mạc Già mất kiểm soát lần đầu đã hấp thụ rất nhiều Ám nguyên tố, lại thêm cậu ấy vừa hấp thụ tinh hoa của Ám nguyên tố nên mới nhanh như vậy. Lúc đầu em chưa nghĩ tới chuyện này, chỉ luôn thắc mắc tại sao đôi khi mắt của Mạc Già lại bị nhiễm sắc tím, màu tóc dần biến trắng." Ám Chi Linh nói.
Phong Chi Linh hỏi: "Sáu năm trước đứa trẻ này đã mất kiểm soát một lần rồi?"
Ám Chi Linh gật đầu.
Băng Chi Linh cốc một phát lên đầu em trai: "Sao em không gọi bọn anh?"
Ám Chi Linh ôm đầu lên án: "Em có gọi! Còn gọi rất nhiều lần! Nhưng các anh chị có dậy quái đâu!"
Băng Chi Linh cứng họng.
Hình như có chuyện này thật.
"Để thiết hạ phong ấn cho Mạc Già cần thiên tài địa bảo gì?" Ám Chi Linh hỏi.
Băng Chi Linh đưa cho nó một tờ giấy.
||||| Truyện đề cử: Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong |||||
Ám Chi Linh nhận lấy, suýt nữa buột mồm chửi tục: "Mấy thứ này thật sự còn tồn tại à?! Thời thượng cổ chúng nó cũng là bảo vật hiếm của hiếm đó! Bây giờ biết tìm ở đâu đây?!"
Băng Chi Linh nhún vai: "Ai biết được. Một nửa số đó trong kho tàng của chúng ta hình như có đấy, còn một nửa còn lại thì phải xem vận may thôi."
"Đừng nói đến vận may, vì Mạc Già có chỉ số may mắn âm vô cùng." Ám Chi Linh cảm thấy tương lai phía trước thật mù mịt.
Các Nguyên Tố Chi Linh khác: "..."
Chỉ số may mắn âm vô cùng? Đùa đấy à?