Belial hôm nay rất rất rức giận, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Kì thực chẳng có hôm nào tâm tình hắn tốt cả, hôm nào hắn cũng tức giận, cáu kỉnh, bực bội vì những chuyện vô cùng cỏn con, đến cả một con kiến cũng có thể làm hắn không vui.
Mỗi ngày hắn sẽ tức giận vì một thứ khác nhau, có hôm là tách trà, có hôm là cái áo, cũng có hôm là chính bản thân hắn, còn hôm nay hắn cứ thấy nhện và sâu là tức giận.
Belial tức giận, những người khác đừng mong yên ổn.
Hắn muốn tạo một căn phòng kín đầy nhện và sâu, muốn đem đến nỗi sợ hãi tận cùng cho những người vô tội bị hắn kéo vào lĩnh vực, dùng sự sợ hãi của họ để mua vui cho hắn, mặc dù hắn chưa từng vui vẻ bao giờ, những người vô tội kia chưa có ai là sống sót rời đi lĩnh vực của hắn cả.
Nhưng hôm nay lĩnh vực của hắn hình như bị cái gì đó trọng điệp lên, lúc đầu vẫn bình thường, nhưng sau khi tên nhóc mắt tím kia bị bạn nó đánh ngất xỉu thì lĩnh vực bắt đầu thoát ly sự kiểm soát của hắn.
Belial cau mày, sự tức giận ngày càng dâng cao, hắn mang theo lửa giận ngập trời đi vào căn phòng đang rậm rạp đầy thứ hắn chán ghét.
Các thí luyện giả Trái Đất cũng cảm nhận được hình như ảnh hưởng của lĩnh vực lên bọn họ đang dần giảm bớt, nhện và sâu cũng dần dần không xuất hiện.
"Hình như lĩnh vực của ai đó đang trọng điệp lên lĩnh vực của Belial." Ám Chi Linh nói.
Lena nói: "Tuy không biết là lĩnh vực của ai nhưng điều này là tốt với chúng ta."
Những người khác cũng không quá quan tâm xem lĩnh vực của ai đang trọng điệp lên lĩnh vực của Belial, chỉ cần có lợi cho bọn họ thì sao cũng được.
Tinh Lan sâu kín nhìn 000. Nếu hắn không nhầm thì đây là lĩnh vực của tên nhóc này.
000 mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh Tinh Mạc Già, hoàn toàn làm lơ ánh mắt của Tinh Lan.
Kì thực nó không muốn giúp, là vật thí nghiệm thất bại đầu tiên, nó đã sống rất lâu, đã chứng kiến rất nhiều sinh ly tử biệt, tâm nó sớm đã chết lặng. Nó hoàn toàn có thể chỉ cứu mỗi Tinh Mạc Già, nhưng nghĩ đến cách những người bạn của y đối xử với nó, nó lại do dự. Bọn họ nhận thức thời gian quá ngắn, nhưng những người này tuy lúc đầu có kiêng kị nó nhưng vẫn đối xử với nó rất tốt. Đặc biệt là ba cô gái trong đội, tình thương của mẹ trong họ khiến 000 có chút luống cuống tay chân.
000 không biết cha mẹ mình là ai, từ khi nó có ý thức thì nó vẫn luôn ở trong bệnh viện, người nó gặp nhiều nhất chính là viện trưởng và các bạn đồng cảnh ngộ với nó. Nó chưa bao giờ được hưởng qua tình thương của cha mẹ, vậy nên đột nhiên được hưởng thứ mà nó tưởng bản thân vĩnh viễn không có khiến có có chút không biết phải làm sao.
Nó đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ xem liệu khi Tinh Mạc Già và ba người mẹ hờ này (nó tuyệt không thừa nhận là bản thân có quan tâm cả ba tên còn lại, Ám Chi Linh thì sao có thể chết được, Tinh Lan thì tốt nhất là đi chết đi) gặp nguy hiểm thì nó có cứu hay không. Ban nãy, nghe Ám Chi Linh kể về những gì Tinh Mạc Già đã trải qua sáu năm trước, 000 thật không biết rốt cuộc nó thảm hơn hay Tinh Mạc Già thảm hơn nữa. Tinh Mạc Già không cần phải ngày nào cũng chịu tra tấn trên bàn giải phẫu, chỉ cần chịu chút thương tổn thể xác và tâm lý, sau đó sẽ được người nhà ôm vào trong lồng ngực vỗ về. Còn 000 thì phải chịu tra tấn suốt ngày suốt đêm, cơ thể nó lúc nào cũng đau đớn không nguôi, và không có ai ôm nó vào lòng an ủi cả. Nhưng nó đã sống rất lâu rồi, tâm tình sớm đã chết lặng, những vết thương thể xác và tinh thần năm xưa sớm đã bị chôn vùi theo dòng thời gian, còn Tinh Mạc Già chỉ mới sống có mười sáu năm, chấn thương vẫn còn rất rõ, dù cố che giấu đi thì nó cũng thể bị lộ ra bất cứ lúc nào.
Thật đáng thương.
Cả nó, và cả Tinh Mạc Già.
000 hạ quyết tâm, nó muốn cứu những người này.
Tham luyến chút ấm áp cũng được, đồng cảm với quá khứ phủ đầy hắc ám cũng được, nghĩ tới quá khứ của người kia thì lại nghĩ tới quá khứ của mình cũng được, nó chính là muốn cứu bọn họ.
Không phải xuất phát từ mục đích, mà là xuất phát từ tình cảm thật sự của nó.
Hơn nữa, nó có nghe loáng thoáng những người này phải tìm quỷ hay gì đó, nó không hiểu lắm nhưng vẫn đoán được bọn họ muốn tìm ai. Giờ nó không che giấu nữa, bọn họ thông minh như vậy hẳn rất nhanh sẽ đoán ra.
Đoán ra sau đó giết nó cũng được, không sao cả, kì thực nó rất mệt mỏi rồi.
Tinh Mạc Già giờ đang chìm trong ác mộng sáu năm trước, xung quanh y và cả trên người lúc này có rất nhiều sâu và nhện. Chúng nó không cắn y, chỉ đơn thuần xem y như cái cây khúc gỗ mà bò lên. Khi những con côn trùng này bò lên người Tinh Mạc Già, y cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà da vịt lên, một cỗ ghê tởm xông lên tận não, cổ họng chua xót, vô cùng muốn nôn. Nhưng y không thể động đậy, cơ thể nặng đến không thể cử động, đến cả nâng tay lên cũng không làm được, chỉ có thể cố nén cơn buồn nôn không ngừng trào dâng và cảm giác ghê tởm khi nhện và sâu chen chúc nhau bò trên người y.
Y mơ hồ nghe thấy tiếng nói và tiếng cười man rợ, hình như những kẻ ném y và mấy đứa trẻ khác vào đây rất là khoái chí trước biểu cảm sợ hãi và tiếng hét hoảng loạn, thất thanh của bọn y. Tinh Mạc Già lờ mờ thấy có một đứa trẻ còn bị ép mở to miệng cho lũ sâu chui vào. Tuy không nuốt mấy thứ ghê tởm này vào cổ họng nhưng việc sâu bò vào miệng cũng khiến đứa trẻ này sợ hãi và ghê tởm vô cùng, nó hét lên rồi ngất đi, trước khi ngất, Tinh Mạc Già thấy được ánh mắt nó tan rã, tinh thần có vẻ hoàn toàn sụp đổ.
Ý thức của Tinh Mạc Già ngày càng trầm trọng, y nghe thấy tiếng bước chân lại gần y, có tiếng người nghi hoặc rằng tại sao y lại có thể im lặng ngồi đó mà không kêu la, giãy dụa.
Có mấy bàn tay mò lại gần Tinh Mạc Già, muốn ép y mở miệng để sâu chui vào như đứa trẻ vừa rồi, cũng có kẻ không quản được tay mình mà vuốt ve khắp người y khiến y ngày càng buồn nôn.
Không chỉ buồn nôn và ghê tởm, y còn cảm nhận được một ngọn lửa giận dữ đang không ngừng bừng lên trong lòng, khó lòng dập tắt.
Muốn giết hết bọn chúng, muốn hủy diệt tất cả.
Ý niệm này ngày càng sâu đậm, khí tức tối tăm và sát khí ngút trời đột ngột từ cơ thể y bùng phát ra, hất bay Tinh Lan và 000 ở gần y nhất.
Tinh Lan và 000 vội ổn định thân hình, tí thì ngã chúi mũi xuống đất, vẻ mặt kinh sợ nhìn Tinh Mạc Già vẫn đang nằm hôn mê trên mặt đất.
Những người khác cũng bị khí thế lúc này của Tinh Mạc Già dọa cho hoảng sợ.
Ám Chi Linh ngẩn người có một giây, rất nhanh đã hồi thần, không quản lốc xoáy đen quanh người Tinh Mạc Già sẽ gây tổn thương cho mình, nó đánh một chưởng lên ngực người vẫn đang hôn mê, vận chuyện linh lực đối chọi với linh lực cuồng bạo của Tinh Mạc Già. Truyện Teen Hay
"Chuyện gì vậy?!" Sakura bị khí đen thổi cho đứng không vững, không ngừng lùi lại phía sau, khó khăn lắm mới cố định được cơ thể, ngạc nhiên hỏi.
Tình trạng của những người khác cũng không tốt hơn cô là bao, tu vi của bọn họ còn chưa đến Nhất giai, căn bản không thể chống đỡ được linh lực mang uy áp của tu vi Bát giai của Tinh Mạc Già.
Sắc mặt của Ám Chi Linh xấu đến cực điểm: "Mạc Già mất kiểm soát rồi. Khí đen này chính là sợ hãi, hận thù, tuyệt vọng và tức giận của cậu ấy."
"Đứng cách xa ra! Đừng để bị ảnh hưởng! Khí đen này có lực sát thương và ăn mòn cực lớn! Có thể dễ dàng hủy thi diệt tích, không để lại bất kì dấu vết nào!"
Lúc Belial tới, đập vào mắt hắn chính là một căn phòng bị ăn mòn gần hết, hắc khí đậm đặc mang theo sức mạnh hủy diệt và sát khí ngút trời bao trùm gần như toàn bộ căn phòng, chỉ chừa lại một góc nhỏ cho các thí luyện giả Trái Đất sinh tồn.
Belial còn chưa kịp bùng lửa giận thì đã bị Ám Chi Linh quát cho ngọn lửa nhanh chóng xẹp xuống.
"Mau thu hồi lĩnh vực! Lĩnh vực của cậu ảnh hưởng rất lớn tới cảm xúc của Mạc Già! Nếu không muốn chết thì nghe tôi!"
Ám Chi Linh cau mày, linh lực mang theo Ám nguyên tố thuần khiết không ngừng đối chọi với linh vực cuồng bạo trong cơ thể Tinh Mạc Già. Không chỉ linh lực bạo động không thể kiểm soát mà còn cả sức mạnh của viên đá hình đôi cánh đen nằm trong trái tim của Tinh Mạc Già đang không ngừng tuôn ra, sức mạnh quá lớn khiến cơ thể Tinh Mạc Già bắt đầu xuất hiện vết nứt.
"Nguy rồi!" Ám Chi Linh nhìn thấy vết nứt trên cơ thể bạn mình, sắc mặt ngày càng trầm trọng, nhưng sức mạnh của thần không phải thứ mà nó có thể chống lại được, dù nó là Nguyên Tố Chi Linh của Ám nguyên tố sinh ra từ thuở khai thiên lập địa cũng không thể.
"Điếc đấy à! Còn không mau thu hồi lĩnh vực!" Ám Chi Linh thấy Belial vẫn còn ngẩn ngơ, tức giận quát.
"À, ừ."
Tuy Belial phần lớn bị cảm xúc tức giận chiếm giữ nhưng không có nghĩa là hắn tức đến mụ đầu, hắn tất nhiên nhận ra tình trạng của thanh niên mắt tím cực kì không ổn, đã hoàn toàn mất kiểm soát. Nếu không nhanh ổn định thì không chỉ cậu nhóc này chết mà hắn và những người khác cũng sẽ chết theo.
Belial thu hồi lĩnh vực, Ám Chi Linh nhanh chóng mở ra lĩnh vực của bản thân.
Không còn bị lĩnh vực của Belial ảnh hưởng, cảm xúc phập phồng của Tinh Mạc Già giảm đi phần nào, lại cảm nhận được khí tức thân thuộc của Ám Chi Linh nên y bắt đầu bình tĩnh lại, linh lực tuy vẫn trong trạng thái cuồng bạo nhưng vẫn tốt hơn vừa rồi.
Tuy nhiên, thế này vẫn chưa đủ. Một mình Ám Chi Linh không thể áp chế đồng thời được cả linh lực bạo động và sức mạnh của thần vị nằm trong trái tim Tinh Mạc Già.
Ám Chi Linh không ngừng dùng thần thức gửi tin cho các Nguyên Tố Chi Linh khác, hi vọng họ nhanh nhanh tỉnh lại.
"Ám Chi Linh, để tôi giúp." Tinh Lan nói.
Ám Chi Linh cự tuyệt: "Không thể, thiên phú của nhóc xung đột với Mạc Già, nhóc giúp chỉ khiến tình trạng của cậu ấy xấu đi thôi."
Tinh Lan nắm chặt tay. Hắn biết Ám Chi Linh nói đúng.
Đột nhiên, hai mắt Ám Chi Linh sáng lên.
"Nhóc có thể ngưng tụ Sinh Mệnh Hạch Tâm không?" Ám Chi Linh vội hỏi.
"Có thể!" Tinh Lan ngay lập tức trả lời.
"Các Nguyên Tố Chi Linh khác đang trên đường tới đây, Mạc Già có thể được cứu rồi! Bây giờ nhóc hãy ngưng tụ Sinh Mệnh Hạch Tâm đi, tôi cần hạch tâm nồng đậm năng lượng sinh mệnh nhất có thể để xoa dịu thần vị Tà Thần và chữa những vết nứt trên cơ thể Mạc Già."
Tinh Lan lập tức gật đầu. Các Nguyên Tố Chi Linh khác có thể đến là có hy vọng rồi. Có thể họ vẫn chưa thể áp chế được ngay linh lực bạo động của Tinh Mạc Già nhưng ít ra cũng có thể giúp y tiếp tục sống sót.
Ám Chi Linh gọi: "Tinh Hải, khi các Nguyên Tố Chi Linh khác đến, lập tức che chắn nơi này!"
"Đã rõ!" Tinh Hải nói.