"Asmodeus thua chắc rồi." Nguyễn Nguyệt trong lúc làm bài thi còn có dư thời gian nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, cười nói.
Thầy dạy toán hỏi: "Tại sao? Thầy nhớ Mạc Già xui xẻo lắm mà, khả năng cao là bên em ấy thua mới đúng."
Nguyễn Nguyệt chống cằm cười: "Đúng là Mạc Già rất xui xẻo, nhưng cậu ấy lại là cao thủ chơi xấu, có thể gian lận bất cứ lúc nào cậu ấy muốn mà không bị người khác phát hiện. Hơn nữa Mạc Già chưa bao giờ là người chơi, mà cậu ấy là người khống chế trò chơi, là người hạ cờ, nắm giữ toàn bộ tiết tấu và bố cục trong tay, khiến cho người khác không thể không nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy."
"Mạc Già biết bản thân sẽ không thắng, vậy nên cậu ấy không làm bản thân mình thắng, nhưng Mạc Già có thể làm bất cứ ai cậu ấy muốn thắng phải thắng, muốn ai thua thì người đó phải thua. Ai thắng ai thua, hết thảy phải xem ý của Mạc Già. Muốn thắng thì tốt nhất lấy lòng cậu ấy, làm cậu ấy không vui thì chơi mười ván sẽ thua cả mười."
"Đến mức đấy sao?" Thầy giáo dạy toán ngạc nhiên.
Nguyễn Nguyệt gật đầu: "Tất nhiên rồi, đây là lý do không ai thích chơi bài hay chơi bất kì trò chơi nào có Mạc Già bên cạnh, vì thể nào cả trò chơi đều sẽ bị Mạc Già nắm rõ trong lòng bàn tay và điều khiển nó theo ý mình."
"Mạc Già ấy, cậu ấy hiền, ít khi tức giận, nhìn qua ôn nhu như nước ấy, nhưng mọi người đều đã quên mất một điều, nước vừa nhu vừa cương. Mạc Già hiền nhưng không có nghĩa là cậu ấy dễ bị bắt nạt, cậu ấy có tự tôn của mình, ngày thường không nói gì thôi chứ nếu chơi dại chọc đến giới giới hạn của cậu ấy thì sẽ gặp hậu quả xấu đấy. Tình cảnh của lớp em bây giờ chính là như vậy, các bạn trong lớp ỷ vào Mạc Già hiền mà muốn nói gì thì nói, cuối cùng thì phải hứng chịu lửa giận của con thỏ nhỏ mà bọn họ vẫn luôn tùy ý nắn bóp, bọn họ không hề biết căn bản chả có thỏ nhỏ nào cả, chỉ có một con hồ ly gian xảo thù dai thôi."
"Nói thật chứ, các bạn lớp em ngốc thực sự luôn. Em sớm đã cảnh báo đừng có chọc Mạc Già rồi nhưng bọn họ không đặt lời em nói vào đầu, vẫn cứ chọc Mạc Già, cuối cùng khiến cho hồ ly ngày thường ôn hòa phải lộ ra cả răng nanh và móng vuốt sắc nhọn. Mạc Già im im thế thôi chứ cái gì cũng biết, cậu ấy biết các bạn trong lớp hay nói xấu cậu ấy, cũng không quá thích cậu ấy, chỉ là Mạc Già không thèm nói thôi."
"Đã sớm cảnh báo rồi mà không nghe, ngu hết thuốc chữa. Cả mấy đứa học cùng cấp hai với em và Mạc Già cũng vậy, mới trôi qua có hai năm thôi mà bọn họ đã quên mất uy danh của lớp trưởng cũ của bọn họ rồi."
Tình trạng hiện tại của lớp 12A2 đa phần các thầy cô dạy lớp này đều biết, các học sinh trong lớp cùng Tinh Mạc Già đang chiến tranh lạnh với nhau. Tinh Mạc Già không quá hòa đồng với các bạn trong lớp vì y không quá thích giao tiếp, ngày thường vẫn luôn im lặng ngồi một mình một chỗ, không nói chuyện với ai, vẫn luôn nhắm mắt không nhìn ai, không tích cực tham gia các hoạt động của lớp, một bộ chả có gì liên quan gì đến mình cả, vậy nên học sinh trong lớp đa phần không quá thích Tinh Mạc Già.
Để chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam, nhà trường tổ chức cuộc thi dân vũ, số lượng học sinh tham gia ít nhất của mỗi lớp là ba mươi người, vậy nên đa phần các lớp đều lựa chọn nhảy cả lớp. Tinh Mạc Già không muốn tham gia, nhưng vì tập thể, y vẫn tham gia tập nhảy. Nhưng đến ngày diễn ra vòng sơ khảo thì y bị thương hai vai, vai rất đau, vậy nên lúc tập duyệt y nhảy không tốt, bị các bạn trong lớp oán khí tích lũy đã lâu nói một trận, còn phun ra mấy câu không sạch sẽ cho lắm, dù y đã nhắn việc bản thân bị đau vai trên nhóm lớp.
Hôm đó, ai cũng không nghĩ tới thanh niên ôn hòa ngày thường lại có lửa giận lớn tới vậy, y dùng chất giọng lạnh băng nói ra những câu gây tổn thương sâu sắc cho các bạn cùng lớp, sau đó trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với cả lớp, dù cô chủ nhiệm hay cha mẹ người thân khuyên y cũng vô dụng, còn bị y mắng lại.
Thầy giáo dạy toán biết sự việc lần đó là cả lớp 12A2 sai, các học sinh trong lớp sau vụ việc đó rất ân hận, vẫn luôn muốn làm lành với Tinh Mạc Già, ai ngờ ý tưởng đó lại vĩnh viễn bị chôn vùi vì Tinh Mạc Già đã tan biến rồi.
Từ lần cãi nhau đó, quan hệ giữa Nguyễn Nguyệt với học sinh lớp 12A2 lạnh nhạt và xa cách hơn hẳn, cả lớp vốn dĩ hào hứng bàn việc chụp kỷ yếu giờ chẳng còn chút hứng thú nào nữa, trên mặt ai cũng là một bộ u sầu.
Blake và Tinh Tà chú ý tới những lời Nguyễn Nguyệt nói, không khỏi trầm tư. Xem ra con trai không được các bạn trong lớp thích cho lắm. Nhưng tính tình con trai lạnh nhạt, ít nói, không quá thích tham gia các hoạt động, là điển hình của trạch nam cũng bị ghét cho được sao. Bộ cứ phải năng động tích cực tham gia hoạt động của trường lớp thì mới có thể được người khác thích à.
Nguyễn Nguyệt thấy Blake và Tinh Tà trầm tư, nụ cười trên mặt ngày càng sâu hơn, không hiểu sao khiến thầy dạy toán lạnh sống lưng.
Cô chính là muốn kết quả như này. Cô muốn cho mấy bạn vô lý nào đó trong lớp hứng chịu một chút hậu quả họ gây ra. Cha mẹ hiện tại của Mạc Già có lẽ đã quen với việc cậu ấy không hòa đồng với lớp rồi nên sẽ không quá khó xử mấy bạn vô lý này, nhưng chú Blake và chú Tinh Tà thì khác. Bọn họ là cha ruột của Mạc Già, còn thất lạc cậu ấy lâu như vậy, chắc chắn chỉ hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất cho cậu ấy. Mấy người bạn vô lý kia chỉ sợ sẽ phải ăn chút đau khổ rồi.
Băng Chi Linh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cảm phiền số năm sủa tiếng chó ba lần và trả lời một câu hỏi của tôi. Ừm, chỉ vậy thôi."
Số năm - Asmodeus: "..."
Sao cứ cảm thấy tên này biết mình được bài nào nhỉ? Nếu không sao tên này có thể đưa ra cái mệnh lệnh khốn nạn như vậy được.
Asmodeus vô cùng không tình nguyện học chó kêu ba tiếng: "Gâu gâu gâu."
Tinh Mạc Già giơ bài lên trước miệng che đi khóe môi đã nhếch lên, nhưng đôi mắt tím đầy ý cười đã bán đứng tâm trạng của y hiện tại. Những người khác cật lực nín cười, còn Tinh Lan và 000 đã sớm bò lăn ra mà cười, còn cười rất to.
Asmodeus vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cầm ấm trà rót hai tách trà nóng, sau đó tạp hướng Tinh Lan và 000 đang lăn lộn trên thảm nhung trắng.
Tinh Lan và 000 sớm đã nhìn thấy hành động của Asmodeus, cả hai nhanh chóng lăn sang một bên tránh, hai người đều có ngoại hình mũm mĩm trắng trẻo, một cái lăn này giống như hai quả bóng đang lăn vậy.
"Anh hỏi điều gì?" Asmodeus hỏi Băng Chi Linh.
"Cách để giết viện trưởng và nên đề cử ai lên làm viện trưởng mới?"
"Điểm yếu của gã đó là hai tay, đối với gã, quan trọng nhất là hai tay mình, vì đây là thứ có thể giúp gã thực hiện các cuộc phẫu thuật để thỏa mãn ước nguyện tạo thần của mình. Nên đề cử ai lên làm viện trưởng thì tôi nghĩ nên đề cử Phù Dao, cô ta là chị gái của Dao Trì, giờ này chắc đang đảm nhiệm vai trò cục pin cung cấp năng lượng cho viện trưởng." Asmodeus nhìn 000. "Nếu tôi không nhầm, Phù Dao chính là mẹ của 000. Cậu sớm đã biết việc này rồi đúng không?"
000 mím môi không đáp.
"Cậu kì thực sớm đã biết mẹ mình là ai, nhưng cô ấy rất tàn nhẫn, đặt việc báo thù lên hàng đầu, căn bản không để tâm đến đứa con như cậu. Để báo thù, cô ấy thậm chí còn có thể hi sinh cả cậu."
000 không nói gì, cam chịu.
"Yên tâm, đợi đến khi báo thù xong rồi Phù Dao sẽ lấy lại thần trí thôi. Cơ mà chắc lúc đó cậu đã sớm đi cùng cậu nhóc con rồi."
000 ngạc nhiên, Tinh Mạc Già không hiểu sao tự dưng bị gọi, ngơ ngác nghiêng đầu.
Asmodeus cười, không nói thêm gì nữa.
Lần phát bài tiếp theo, được bài quốc vương là Ám Chi Linh.
Trong lúc tráo bài, cơn gió có ý đồ cáo trạng với Asmodeus việc thanh niên mắt tím gian lận nhưng lại bị Tinh Mạc Già cách không nắn bóp đe dọa khiến cho nó sợ vỡ mật, vội thành thành thật thật làm việc.
Tinh Mạc Già thức tỉnh thiên phú từ sớm nhưng ở Trái Đất lại không có các phòng luyện tập có thể chịu được sức công phá của thiên phú hay thế giới giả tưởng như của nền văn minh cấp cao để y luyện tập nên Tinh Mạc Già vẫn luôn tranh thủ mọi lúc mọi nơi để học cách sử dụng thiên phú. Việc gian lận trong chơi trò chơi chính là một trong những cách y dùng để luyện tập khả năng khống chế. Là người thiên về khống chế cục diện hay đánh trong tối nhiều hơn là tấn công trực diện, khống chế chính là pháp bảo tối cao và duy nhất của y. Lực khống chế của Tinh Mạc Già bây giờ mạnh vô cùng, cho dù là mấy vị vương gì đó mà Ám Chi Linh kể cũng không thể phát hiện ra y gian lận.
Tất nhiên, vì gian lận nên y có thể biết rất rõ ai được bài nào, sau đó truyên âm cho người được bài quốc vương để người đó ra mệnh lệnh thích hợp.
Ám Chi Linh nói: "Mời số một mặc đồ hầu gái, đi tất ren, sau đó cúi người nói "Các chủ nhân một ngày tốt lành"."
Asmodeus cứng người.
Những người khác giơ ngón tay cái. Mệnh lệnh tuyệt lắm!
Asmodeus không thể không làm theo, cũng may tuy hắn cao nhưng cơ thể cũng không phải loại cơ bắp tràn đầy, lại thêm dung nhan vô cùng tà mị quyến rũ khiến cho hắn mặc váy hầu gái cũng không khó coi.
Hắn mang vẻ mặt tươi cười cứng đờ cúi người, giọng nói run rẩy khó nhận ra: "Các chủ nhân một ngày tốt lành."
Ám Chi Linh vừa lòng gật đầu, phất phất tay.
Asmodeus cắn chặt răng, cố nén xúc động muốn xông lên đấm cho tên này một trận.
Lần phát bài kế, người được quốc vương là Lena.
"Vậy thì, mời số bảy cho biết làm thế nào để tiêu diệt gọn đại quân xác sống và quái vật mà tốn sức ít nhất."
Asmodeus: "Cái này sao, đơn giản nhất chính là trước khi bọn chúng bị thả ra, nhanh chóng tìm ra thế giới nhỏ mà viện trưởng tạo cho chúng, sau đó từ bên ngoài nén ép thế giới đó lại, đập nát là được."
Lena gật đầu, ghi nhớ cách này trong đầu.
Lượt tiếp theo, Tinh Mạc Già phân cho Asmodeus bài quốc vương.
Nhận lấy bài quốc vương, Asmodeus cảm thấy có lẽ ba lần vừa rồi mấy người này ăn may cũng nên, dù sao người không có khả năng nhận được lá bài này nhất cũng có nhận được đâu.
Tinh Mạc Già cười cười.
Ám Chi Linh đỡ trán, không nỡ nhìn Asmodeus sớm đã nhảy vào bẫy rập của hồ ly gian xảo. Ngày thường thấy thông minh lắm mà, sao bây giờ lại ngốc như vậy.
"Mời số ba và số bốn mặc bikini, trong phòng thay đồ có nhiều lắm, cứ chọn thoải mái." Asmodeus nở nụ cười ác ý nói.
Ám Chi Linh và Băng Chi Linh cứng người.
Tinh Mạc Già quay mặt đi, không dám nhìn biểu cảm của Ám Chi Linh và Băng Chi Linh lúc này.
Những người khác vội tránh xa hai Nguyên Tố Chi Linh này, sợ bị giận cá chém thớt.
Sắc mặt của Ám Chi Linh và Băng Chi xấu không nỡ nhìn. Bọn họ lườm nguýt Asmodeus, sau đó nổi giận đùng đùng đi vào phòng thay đồ.
Lần phát bài kế tiếp, Tinh Mạc Già không để hai Nguyên Tố Chi Linh nhận được bài quốc vương để tránh xảy ra án mạng, dù hai người này đang dùng ánh mắt khẩn cầu mãnh liệt nhìn y.
Người được bài quốc vương lần này là Sakura.
"Mời số hai trả lời, tại sao vẻ ngoài của Esther lại thay đổi? Em ấy vốn là tóc đen mắt đen mà."
Tinh Mạc Già ngạc nhiên, y không hề nghĩ tới Sakura lại hỏi điều này.
"Cái này sao, vì huyết mạch của cậu nhóc con đang tiến hóa. Sau khi huyết mạch tiến hóa đa phần vẻ ngoài đều sẽ bị thay đổi, nhưng có thể tùy ý khống chế vẻ ngoài của mình, nếu muốn vẻ ngoài như lúc trước thì vẻ ngoài sẽ như lúc trước, nhưng làm vậy sẽ tốn linh lực, tốt nhất cứ để nguyên vẻ ngoài sau khi tiến hóa thì hơn."
Tinh Mạc Già và các thí luyện giả Trái Đất ngạc nhiên: "Huyết mạch tiến hóa?"
Asmodeus hỏi: "Em không biết điều này sao?"
Tinh Mạc Già thành thật lắc đầu: "Đôi khi màu mắt và màu tóc của tôi sẽ thay đổi như bây giờ, nhưng không thay đổi quá nhiều và quá lâu, qua một lúc sẽ trở lại bình thường."
"Với tình hình hiện tại của em thì em sắp hoàn thành huyết mạch tiến hóa rồi. Cũng không biết hình thái tiến hóa của em là gì nữa, hi vọng là một bé cưng lông xù." Asmodeus chống cằm cười.
Không cần hi vọng, vì đó là sự thật. Ám Chi Linh nghĩ. Cơ mà bé cưng lông xù này không hề ngây thơ dễ chọc đâu, còn đánh được cả lão hổ đó.
Vì Tinh Mạc Già khống chế trò chơi nên hai bên rất nhanh đã phân ra thắng thua, không hề ngạc nhiên, tất nhiên là bên y thắng.
Asmodeus sâu sắc cảm thấy chắc chắn có gian lận, nhưng hắn tìm không ra chứng cứ.
"Hi vọng mấy người đều sống sót." Hắn cười nói.
"Tất nhiên chúng tôi sẽ sống sót. Tôi còn muốn dạy cho mấy kẻ kéo chúng tôi vào đây một bài học." Tinh Mạc Già giơ nắm đấm nói.
Thật đáng yêu. Asmodeus nghĩ.
"Tôi tin em sẽ làm được."
Tinh Mạc Già phất tay chào: "Cảm ơn anh đã cho chúng tôi thời gian nghỉ ngơi."
"Là cho em thời gian nghỉ ngơi, vì em mới là người có trạng thái nguy hiểm nhất."