• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, sau bảy ngày tin tức thiên tài giao lưu thi đấu truyền ra, không ít thiên tài tuấn kiệt đi tới Yến Dương thành, bắt đầu báo danh!

 

Lúc này Lý Chính mang theo Trần Cung cùng Hoa Hùng đi dạo trên đường phố phồn hoa, bên tai vẫn luôn có người nghị luận tham gia thiên tài tuấn kiệt lần này.

 

- Oa, không phải thiên tài thành nào đó à, hắn cũng tới đây tham gia sao!

 

- Vị thiên tài kia, quả nhiên hắn cũng tới!

 

- Vị kia là nữ hiệp nổi tiếng trong quận nào đó cũng tới!

 

- Oa, thật nhiều nhân kiệt.

 

- Oa, thật hâm mộ bọn họ nha...

 

- Ta nghe nói, Liêu gia Liêu Hồng cũng sẽ tham gia!

 

- Có đúng không, Liêu Hồng là đệ nhất thiên tài Yến Dương thành chúng ta đó…

 

- Cắt! Đó là bởi vì Liêu gia thôi, không phải vậy thì còn rất nhiều thiên tài khác! Làm sao có thể đến phiên hắn!

 

- Nói cẩn thận! Nói cẩn thận!

 

Người qua đường bên cạnh nhắc nhở.

 

- Đúng đúng, đa tạ!

 

Người qua đường vừa mới nói chuyện kia thăm hỏi bốn phía, thấy không ai chú ý tới mình mới thở dài một hơi.

 

- Đi, hai ta đi Ngọc Hoa lâu uống chút rượu như thế nào! Nghe nói lần này hoa khôi Ngọc Hoa lâu sẽ ra ngoài đánh một khúc cầm!

 

- Đi!

 

Lúc này, ba nam tử bên cạnh cũng nghe thấy, một nam tử bên trong mở miệng:

 

- Vừa rồi hình như có người nói cái gì Ngọc Hoa lâu?

 

- Đi cũng có chút mệt!

 

Một khác nam tử nói.

 

- Vậy, đi chứ?

 

Ba người liếc nhau!

 

- Đi...

 

Lý Chính đang đi nghe bọn họ nói như thế, tốc độ nhất thời không khỏi nhanh hơn đi theo hướng bọn họ.

 

Trần Cung cùng Hoa Hùng liếc nhau, Hoa Hùng lộ ra nụ cười hưng phấn. Trần Cung cũng không ngăn cản, bình thường thì vào tửu lâu, hay viện gì đó sẽ dễ dàng tìm hiểu tin tức nhất, chắc hẳn chủ công cũng cho rằng như vậy.

 

Ân, Lý Chính cũng cho rằng như vậy, dù sao tuy đã đi dạo khắp Yến Dương thành, nhưng đều đi vào các tửu lâu chính quy, uống một chút rượu, thưởng thức ca múa tiểu khúc, bồi dưỡng tình cảm. Lần này vừa nhìn đã biết những nam tử này khẳng định có tin tức gì đó đặc biệt, theo sau tâm sự cũng không tệ! Không uổng công lần này đi ra ngoài!

 

Chỉ thấy Lý Chính nhanh chóng đuổi kịp ba vị nam tử, tiện tay vỗ bả vai một người trong đó:

 

- Vị huynh đài này!

 

Vương Ngũ vốn vội vã đi Ngọc Hoa lâu, đột nhiên bị người vỗ từ phía sau, nhất thời cảm thấy tức giận không nhịn được.

 

- Ngươi muốn... Tìm tiểu đệ có chuyện gì? Có gì có thể trợ giúp các vị!

 

Vương Ngũ nhìn thấy ba người phía sau có một siêu cấp mãnh hán ở bên trong, nhất thời cảm thấy người khác hỏi mình thì mình phải lễ phép trả lời.

 

- Nghe nói các ngươi muốn đi lâu gì đó, có thể mang bọn ta đi dạo một chút hay không?

 

Lý Chính cười hỏi Vương Ngũ.

 

Lý Đại, Trương Nhị thấy Vương Ngũ bị gọi lại cũng cảm thấy tức giận không nhịn được, mà khi nghe Vương Ngũ còn ra vẻ nho nhã như thế mới quay đầu nhìn lại,

 

“Ừm! Cũng cảm thấy người khác hỏi, mình phải lễ phép trả lời. Lễ phép dùng từ, văn minh ngươi ta mới đúng, a di đà phật!”

 

Lý Đại nghe Lý Chính hỏi, ánh mắt vòng vo một chút, đẩy Vương Ngũ ra cười nói:

 

- Có thể, có thể, công tử, chúng ta có thể cùng đi!

 

- Công tử, mời tới bên này!

 

Lý Đại Trương Nhị Vương Ngũ ba người mang theo ba người Lý Chính rẽ trái rồi rẽ phải, rất nhanh đã đi tới Ngọc Hoa lâu.

 

Ngọc Hoa lâu!

 

Lối đi cửa chính, không ít người kích động đi vào, chỉ có một hai người sắc mặt tái nhợt đi tới. Lúc ở bên ngoài còn không có gì, vừa tiến vào Ngọc Hoa lâu, đầu tiên nhìn thấy cũng là một tòa sân khấu lớn ở trung gian, bốn phía ồn ào, tiếng người huyên náo liên tiếp, không ít nữ tử diễm lệ qua lại giữa các khách nhân, không ngừng bưng trà đưa rượu, cầm tấu vũ khúc rất là dễ nghe.

 

Lúc này, một đoàn người Lý Chính tiến vào bên trong Ngọc Hoa lâu, Lý Đại đã sớm nhìn ra Lý Chính là người dẫn đầu, chắp tay nói với Lý Chính:

 

- Công tử, chúng ta đã đưa đến, phía dưới chính là chỗ ngồi bình dân phổ thông của chúng ta, phía trên mới là nơi trang nhã dành cho công tử!

 

“Ừm”

 

Lý Chính nhìn lại bốn phía, ra hiệu cho Trần Cung, Trần Cung sau đó xuất ra mười lượng bạc ném tới cho Lý Đại.

 

- Đa tạ công tử khen thưởng!

 

Hai mắt Lý Đại tỏa ánh sáng! Cuống quít tiếp nhận.

 

Lúc này, tú bà vốn đi tới đón tiếp đám người Lý Chính, trông thấy động tác của Trần Cung, nhất thời càng nhiệt.

 

- Tới tới tới, các vị công tử, mời lên lầu!

 

Tú bà vốn muốn dùng vị trí không thể miêu tả c vào Lý Chính, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của Lý Chính nhất thời cách hắn khoảng cách nửa bước, tay làm ra động tác mời người.

 

- Ừm! Đi thôi!

 

Lý Chính được tú bà chỉ huy đi lên lầu hai.

 

Bọn người Lý Đại thì lưu ở phía dưới, còn chưa đi xa, chỉ nghe thấy Lý Đại kích động nói:

 

- Trương Nhị, Vương Ngũ lần này chúng ta gặp phải quý nhân, lần này ta mời!

 

- Thật tốt, lần này ta chọn hai!

 

- Phi, ngươi ăn hết được à, Lý ca giúp hắn chọn hai cái, giúp ta chọn ba cái, hắc hắc!

 

- Lăn, mỗi người hai cái, muốn hay không!

 

- Lý ca đại khí! Hắc hắc…

 

Hai mắt Trương Nhị Vương Ngũ tỏa sáng.

 

Đến mức Lý Chính nghe bọn họ nói cái gì hai cái ba cái, hắn không biết là cái gì. Chẳng lẽ là gà quay sao!

 

[Gà móng đỏ nha]

 

“Cắt! Mới có hai cái thì đã ăn không tiêu. Bản vương chí ít mười cái!”

 

Lý Chính vừa nghĩ đi lên lầu hai, đến lầu hai hoàn cảnh quả thật không tệ, không có nhiều tiếng ồn ào, tất cả đều là phòng quý có cách ly. Cũng là Lý Chính tu vi cao thâm, rất dễ dàng đã nghe được một số loại âm thanh không thể nói kia, không khỏi bịt hai lỗ tai.

 

Tú bà chỉ huy bọn họ chọn một trong gian phòng trang nhã, phòng thượng này không tệ, mùi thơm hoa cỏ lượn lờ, có một mùi hương thoảng thoáng phiêu tán, nhìn xuống có thể thấy rõ sân khấu lớn lầu dưới, thấy rõ thiên hình vạn trạng dưới lầu.

 

- Công tử, hôm nay ngài đến thật đúng lúc, hôm nay hoa khôi Ngọc Hoa lâu chúng ta, Bách Hợp tiên tử sẽ ở trên sân khấu đánh một khúc đàn.

 

Tú bà nhẹ nói.

 

- Há, ta rất thưởng thức thưởng thức cầm kỹ của Bách Hợp tiên tử. Bất quá Bách Hợp tiên tử có biết thổi tiêu không!

 

 Lý Chính nhiều hứng thú hỏi.

 

 - Ngạch, cái này, Bách Hợp tiên tử từ nhỏ luyện cầm kỹ, tạm thời sẽ không thổi tiêu!

 

Tú bà có chút lúng túng nói.

 

- Đã như vậy, vậy lấy cho ta vài bình rượu ngon và một chút thức ăn ngon!

 

Lý Chính có chút thất vọng.

 

- Vâng, bất quá công tử phải chăng cần một số thị nữ phụng dưỡng.

 

- Ừm, gọi hai người đi....

 

Không qua bao lâu, thịt rượu đều lên đủ, cũng có hai vị nữ tử thiên kiều bá mị tới phụng bồi, Lý Chính khoát tay chặn lại, để cho các nàng đi hầu hạ Hoa Hùng.

 

Trần Cung an tĩnh nhìn người phía dưới, lắng nghe các loại âm thanh. Biểu thị cũng không cần thị nữ!

 

Mà Lý Chính, thổi tiêu cũng sẽ không, còn hoa khôi! Không hứng thú!

 

Quả thật là không sai, Bách Hợp tiên tử xuất hiện phía trên sân khấu, người dưới mặt nhất thời hưng phấn, các loại tiếng gọi ầm ĩ, tiếng ca ngợi vang vọng!

 

Người trên lầu cũng đi ra khỏi phòng thượng, đi vào hành lang, quan sát Bách Hợp tiên tử.

 

Không thể không nói, Bách Hợp tiên tử này thiên sinh lệ chất, mặt người đào hoa, mắt trượt giảm sóng, mười ngàn loại yêu nhiêu có thể hái. Không nhìn thấy Trần Cung đều tỏa sáng hai mắt sao!

 

Nhưng Lý Chính vẫn không hứng thú, vì không thổi tiêu!

 

Trong lúc mọi người chờ mong, Bách Hợp tiên tử chậm rãi ngồi xuống đánh đàn. Không thể không nói, kỹ thuật đánh đàn rất không tệ, một cỗ phong cách quý phái, đáng tiếc lại không... Ai! Không nói cũng được!

 

Lần này đi vào Ngọc Hoa lâu, Lý Chính không có suy nghĩ gì, ngược lại là Trần Cung nghe được không ít tin tức hữu dụng, đến mức khi Hoa Hùng rời đi, còn chào hỏi hai vị thị nữ kia!

 

Buổi tối, sân luyện võ, Hoa Hùng cùng Dạ Lăng Vân đối chiến! Vân Lâm ở bên cạnh quan chiến

 

Sau khi kết thúc, Dạ Lăng Vân nói ra một số nghi ngờ:

 

- Hoa huynh, trạng thái ngươi hôm nay không đúng lắm, cảm giác khí lực có chút mềm!

 

Hoa Hùng thật thà cười một tiếng:

 

- Hôm nay bồi chủ công ra đi du ngoạn, hao tốn không ít khí lực.

 

- Ừm, đi nơi nào, lại còn để ngươi hao tốn khí lực?

 

 Vân Lâm ngáp nói.

 

- Ngọc Hoa lâu! Hắc hắc!

 

- Hả?

 

Vân Lâm mở to hai mắt,

 

- Ngươi nói chuyện này làm ta hết buồn ngủ nha. Ngọc Hoa lâu quả thật tiếng tăm lừng lẫy ở Yến Dương thành đó.

 

Ba người liếc nhau, bất quá Hoa Hùng có chút không cam lòng nói:

 

- Ta muốn bảo vệ chủ công an toàn!

 

Ba người trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc. Chỉ thấy Dạ Lăng Vân sâu xa nói:

 

- Tối nay ta hình như thấy Phúc lão trở về, hắn tối nay không sẽ rời khỏi Tần Vương phủ!

 

- Hả?

 

- Ừm!

 

- Ừm!!!

 

Ba người liếc nhau, lộ ra nụ cười nam nhân đều hiểu.

 

- Đi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK