• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày thứ hai, đông đảo người xem thật sớm đi tới quảng trường. Đợi sau khi bọn người Tần Vương Lý Chính yên ổn ngồi xuống, trận chung kết thiên tài giao lưu thi đấu, bắt đầu!

- Liêu Hồng!

- Liêu Hồng

- Trần Đình! Trần Đình!

- Hoàng Chí Trung! Hoàng Chí Trung!

- Vương Đông! Vương Đông...

Đấu võ bên này nhất thời rất nhiệt liệt!

Đấu văn cũng không cam chịu yếu thế:

- Lâm Ngọc Kiệt! Lâm Ngọc Kiệt!

- Vương Tùng! Vương Tùng...

Tiếng la lớn nhất chính là:

- Liên Tuyết

- Liên Tuyết

- Liên Tuyết

Chỉ thấy đấu văn bên này, chín vị nam tử khí vũ hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường đường, chỉ có một vị thiếu nữ thanh xuân đẹp như tiên nữ, nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn!

Sau đó song phương đối chiến lộ ra quang mang!

Đấu văn mặc dù không có khí thế kịch liệt đối đầu như đấu võ. Nhưng bàn cát cực kỳ khảo nghiệm trí lực, trí nhớ kết hợp vận dụng. Đấu võ bên kia phi thường náo nhiệt, so với đấu văn dường như hai thế giới, vô cùng yên lặng, có người lộ ra nụ cười như ý, có người mặt mũi tràn đầy mồ hôi, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn bàn cát.

Đấu võ bên này, phía trên năm lôi đài lớn, đao quang kiếm ảnh, binh khí giao tiếp! Người xung quanh kêu to từng trận. Ở xung quanh, đám người của những đại thế lực thỉnh thoảng gật gật đầu hoặc lắc đầu, gật đầu bình luận. Mà càng có ít người lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ nhìn những thiên tài kia, bởi vì dù bọn họ tuổi tác lớn, tu vi còn không có bằng người ta!

Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời dần chói chang. Bên trong bốn người tranh đoạt thi đấu sau cùng, Liêu Hồng thể hiện ra thực lực Tiên Thiên đỉnh phong so đấu với Hoàng Chí Trung, đám người Liêu gia reo hò từng trận, vốn cho rằng có thể thắng, không nghĩ tới Hoàng Chí Trung cũng hiện ra thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, sau cùng Liêu Hồng sơ sẩy một chiêu, bị Hoàng Chí Trung bổ một đao rơi xuống lôi đài!

Liêu Hồng rơi xuống lôi đài lộ ra ánh mắt không cam lòng. Nhưng nếu có người chú ý, Môn chủ Liệt Dương môn Hoàng Thiên Bá cùng gia chủ Liêu gia Liêu Cường không lưu dấu vết liếc nhau một cái. So sánh với hai người kia, Trần Đình cũng bị buộc bộc lộ ra thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, giành lấy chiến thắng!

Hai người trong quyết đấu kịch liệt cuối cùng, Trần Đình tay cầm trường côn, Hoàng Chí Trung nắm chặt đại đao, hai người nhìn chằm chằm đối phương! Phát huy thực lực toàn thân, phóng tới đối phương. Chỉ thấy Hoàng Chí Trung cầm đao vung trảm, chậm như mây bay, nhanh như chớp giật, vừa vững vàng vừa cương liệt. Mà Trần Đình, tĩnh như Phục Hổ, động như Phi Long, chỗ côn đến, khắp nơi sinh ra gió mạnh. Hai người giao chiến cực nhanh, lưu lại từng đạo tàn ảnh, chỉ có tiếng binh khí không ngừng đụng vào nhau mới làm cho người ta hiểu được chiến đấu đang rất kịch liệt. Lý Chính thưởng thức hai người quyết đấu, rất nhanh Lý Chính nhìn ra Trần Đình sắp thắng!

Quả thật không sai, Trần Đình vừa bạo mãnh liệt, khí tức kéo dài, Hoàng Chí Trung tuy nhiên vẫn có thực lực ngang nhau đối kháng, nhưng chỉ bất quá cưỡng ép đề tăng một hơi. Sau cùng Hoàng Chí Trung trực tiếp nhảy lên cao hơn xuất ra tuyệt chiêu, Liệt Diễm Trảm, đao như mặt trời đỏ, thân đao dấy lên liệt hỏa, bổ về phía Trần Đình, hô to một tiếng, không khí xung quanh phát ra sóng nhiệt hướng ra bốn phía. Trần Đình biết không tránh khỏi, hai tay nắm côn, khí thế dồi dào, hô to một tiếng: “Kình Thiên Nhất Côn!” nghênh đón.

Bành!

Một tiếng vang lên!

Nhất thời cát bay đá chạy, lôi đài trực tiếp nổ tung. Bụi mù tán đi, sau cùng Trần Đình trụ côn mà đứng, Hoàng Chí Trung nửa quỳ trên mặt đất. Cuối cùng vẫn là Trần Đình chiến thắng!

Hô!

Người xem xung quanh đứng lên reo hò cho Trần Đình, vỗ tay cho hai người chiến đấu đặc sắc tuyệt luân. Đấu văn bên kia cũng kết thúc. Lâm Ngọc Kiệt cùng Vương Tùng quyết đấu, Lâm Ngọc Kiệt kỹ cao một chiêu, đánh bại Vương Tùng đạt được thắng lợi.

Cuối cùng đấu võ:

Hạng 1: Trần Đình, Tiên Thiên đỉnh phong

Hạng 2: Hoàng Chí Trung, Tiên Thiên đỉnh phong

Hạng 3: Liêu Hồng, Tiên Thiên đỉnh phong

Hạng 4: Vương Ngạn Bác, Tiên Thiên hậu kỳ

Hạng 5:............

Đấu văn:

Hạng 1: Lâm Ngọc Kiệt

Hạng 2: Vương Tùng

Hạng 3: Mộ Dung Liên Tuyết

Hạng 4: Hoàng Huy Nhiên

Hạng 5:.........

Sau cùng Tần Lâm Quân đứng trên đài cao phân phát khen thưởng cho người thắng trận. Thiên tài tuấn kiệt còn lại tham gia trận đấu có đứng trên đài cao. Mà Lý Chính cùng sáu vị quận thủ cũng chậm rãi đi lên đài cao. Chỉ thấy các thiên tài trên đài cao cùng nhau cung kính hô:

- Tần Vương điện hạ!

Lý Chính ý cười đầy mặt nói:

- Chư vị giao đấu quả thực để bản vương mở rộng tầm mắt!

- Yến Dương phủ có các ngươi thật là phúc của bách tính, phúc của bản vương!

Các thiên tài cùng nhau trả lời.

Lý Chính hiền lành tiếp tục nói:

- Các ngươi chính là nhân tài trụ cột bên trong Yến Dương phủ. Lấy tài năng của các ngươi có thể đủ sức để tạo phúc bách tính một phương. Nếu các ngươi muốn làm quan một phương hoặc trấn thủ nhất phương bên trong Yến Dương phủ, tạo phúc cho bách tính, bản vương sẽ đồng ý với các ngươi!

Trong lúc nhất thời, các thiên tài nhìn bốn phía, có đã nghĩ kỹ đầu phục ai, có còn đang do dự, có đang nhìn người khác làm sao chọn.

Mà Tần Vương Lý Chính không hề có động tĩnh gì, dường như không có một chút ý tứ mời chào thiên tài. Mà lúc này Tần Lâm Quân đi đến bên cạnh Lý Chính, hướng Lý Chính nhẹ gật đầu, Lý Chính khẽ giật mình, sau đó nở một nụ cười. Sáu vị quận thủ ở bên cạnh nhất thời gấp gáp, điện hạ ngươi có phải hồ đồ hay không!

Đột nhiên Tần Lâm Quân đi lên phía trước, bá khí đối mặt các thiên tài:

- Các ngươi có ai muốn đi theo cùng ta!

Rất nhiều thiên tài nhìn Tần Vương Lý Chính một chút, thở dài một hơi, nguyên lai điện hạ thật không có ý thu tùy tùng. Chỉ thấy hai vị cầm đầu Trần Đình cùng Lâm Ngọc Kiệt liếc nhau, Lâm Ngọc Kiệt thở dài một hơi trong lòng, quả nhiên người bạn thân này của mình không cùng một đường với mình. Lâm Ngọc Kiệt bước về phía trước một bước, ánh mắt không ít người khẽ động! Dù sao lần này đấu văn hạng nhất, nếu nắm giữ một vị nhân tài đa mưu túc trí, khẳng định sẽ có trợ giúp thật lớn đối với thế lực bản thân. Chỉ thấy Lâm Ngọc Kiệt đi đến phía trước Tần Lâm Quân khom lưng cung kính nói:

- Tại hạ mười phần kính nể Tần Vương phi, nguyện đi theo Vương phi!

Tần Lâm Quân nở nụ cười tuyệt mỹ. Thưởng thức nhìn Lâm Ngọc Kiệt. Lúc này Hoàng Chí Trung vụng trộm liếc nhìn môn chủ Liệt Dương môn, nhẹ gật đầu, cũng đi ra.

- Tại hạ nguyện đi theo Tần Vương phi!

Ánh mắt Tần Lâm Quân mang theo một tia kinh ngạc nhìn hắn, hơi cao hứng nhìn hắn nhẹ gật đầu. Sau đó lại có mấy thiên tài tuấn kiệt cũng ào ào biểu thị đi theo Tần Vương phi. Sáu vị quận thủ cũng không kịp chờ đợi đứng ra, bắt đầu chiêu mời dụ dỗ các thiên tài. Quả không khác kỳ vọng, Liêu Hồng trực tiếp theo vào quận thủ Hoán Dương quận Chu Vô Thị. Còn có Vương Ngạn Bác đi theo quận thủ Vương Tĩnh Trạch. Mà Hoàng Huy Nhiên trực tiếp đi đến đằng sau Hoàng Giai quận thủ, trải qua giới thiệu mới biết được Hoàng Huy Nhiên tự nhiên là nhi tử Hoàng Giai quận thủ. Mọi người không khỏi ngạc nhiên, cảm thán!

Sau đó không ít thiên tài tuấn kiệt cũng thêm vào bên trong sáu quận, còn có không ít thiên tài tuấn kiệt đi vào bên trong một vài đại thế lực, hiển nhiên trước đó đã bị người đại thế lực thu phục. Rất nhanh đông đảo thiên tài đã bị chia xong. Trong lúc nhất thời, thiên tài trên đài cao ào ào trở lại bên người thế lực mình đi theo. Lúc này đột nhiên phát hiện còn có bốn người còn đang đứng thẳng tren đài cao, không có chút ý tứ muốn động! Trong lúc nhất thời làm người khác chú ý. Hoàng Chí Trung nhìn đến người cuối cùng trong đó, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK