• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Chính nhìn Tiêu Chiến trả lời Trần Cung, nhất thời hiểu rõ Trần Cung có dự định gì. Lý Chính nhìn qua Tiêu Chiến mở miệng nói:

- Yên tâm đi, rất nhanh ngươi có thể báo thù rửa hận!

Tiêu Chiến kích động trực tiếp ôm quyền cung kính nói với Lý Chính:

- Đa tạ điện hạ!

Liệt Dương môn!

Nhớ tới Liệt Dương môn, Tiêu Chiến đã giận đến bốc lửa, mối thù phế tu vi, còn truy sát mình nhảy xuống vách núi. Nếu không phải phúc lớn mạng lớn nhảy vào trong một ngôi một của tiền bối tu vi thâm bất khả trắc, tiền bối để cho mình giành lấy tu vi cùng công pháp tu luyện, cho mình cuộc sống mới. Lại thêm Tần Vương điện hạ bảo hộ cùng bồi dưỡng, mới có mình bây giờ.

Nguyên lai tưởng rằng sau khi ám sát Tần Vương phi đại bại, Liệt Dương môn biến mất tại Hoán Dương thành, khẳng định sẽ trốn. Tiêu Chiến nghĩ tạm thời không thể báo mối thù Liệt Dương môn phế mình, không nghĩ tới Trần Cung đại nhân hỏi như thế. Mà Tiêu Chiến cũng là người cơ mẫn, khẳng định biết Trần Cung đại nhân tính toán không bỏ sót sẽ không vô duyên vô cớ hỏi thăm, cái kia biểu thị hắn có thể báo thù!

- Có điều, hiện tại còn cần một cơ hội, để tin tức Tiêu Chiến trở về nhanh chóng truyền bá khắp Hoán Dương thành!

Trần Cung trầm tư nói;

Lý Chính nhìn một công tử vô cùng ngạo khí bên trong một đoàn người đi dưới đường phố ngoài cửa sổ, cười nói:

- Ngươi nhìn, cơ hội không phải đã đến rồi sao!

Hôm nay Ngô Cử tinh thần khí sảng, tối hôm qua sinh nhật mình phát ra danh tiếng, để Lưu gia Lưu tiểu thư kia liên tiếp chưm chú nhìn mình, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười mê người, làm cho hắn hỏa khí rất lớn, sau cùng bảo mấy vũ nữ dáng người tương đối tốt tối hôm qua tiết lửa cho mình!

Còn mấy vũ nữ có dáng người tốt nhất đương nhiên là phụ thân hắn dắt đi...

Hôm nay trực tiếp ngủ đến buổi trưa, sau đó chỉ huy mấy tên chó săn của vài thế lực nhỏ dựa vào mình ra ngoài!

Hai mắt Ngô Cử đang đi dạo Hoán Dương thành không hứng thú lắm nhìn mọi người trên đường cái, hưởng thụ tất cả mọi người dùng ánh mắt kính sợ nhìn mình không khỏi sáng lên, đột nhiên trông thấy thiếu nữ bình dân thiên tài của Hoán Dương học viện - Dương Phỉ Lam duyên dáng yêu kiều đang cò kè mặc cả cùng một chủ quán!

Ngô Cử cầm lấy cây quạt đong đưa trong tay, mấy chó săn thế lực nhỏ nhìn tới địa phương Ngô Cử cầm cây quạt chỉ, định nhãn xem xét, trông thấy bình dân thiên tài thiếu nữ tên Dương Phỉ Lam, lập tức hiểu rõ ý Ngô Cử. Trong lòng cảm thán, không hổ là một trong hai sắc quỷ Ngô gia!

Sau đó mấy người liếc nhau vây lại.

Dương Phỉ Lam ở trên đường nhìn lấy một cây trâm vô cùng thích hợp với bản thân, muốn mua, nhưng phát hiện tiền đều mua linh quả tăng cường tu vi, không đủ tiền mua!

Mà nhìn chủ quán chết cắn không buông ra, để cây trâm xuống chuẩn bị rời đi, nhưng xoay người nhìn lại, Dương Phỉ Lam nhướng mày, nhìn mấy chó săn bốn phía.

- Các ngươi là ai, muốn làm gì?

Dương Phỉ Lam trực tiếp hỏi.

Trong nhà Dương Phỉ Lam nghèo khó, cơ bản mỗi ngày đều đang vùi đầu khổ luyện, cho nên không biết bọn người Ngô Cử!

Chỉ thấy Ngô Cử một tay cầm lên cây trâm Dương Phỉ Lam vừa mới để xuống nói:

- Đừng hiểu lầm, Dương đại mỹ nữ! Bổn công tử trông thấy ngươi vì mua không nổi một cây trâm nho nhỏ mà phát sầu, mà bổn công tử thích nhất giúp người làm niềm vui. Không thể để mỹ nhân phát sầu! Ta mua cây trâm này tặng ngươi! Không biết Dương đại mỹ nữ có thấy hãnh diện không?

Đám chó săn vây quanh ở bên người Dương Phỉ Lam ồn ào nói:

- Đây chính là tâm ý của Ngô công tử, Dương đại mỹ nữ ngươi cứ nhận lấy!

Dương Phỉ Lam cau mày lạnh lùng nhìn bọn hắn, chỉ thấy Ngô Cử ngạo nghễ nhìn chủ quán trực tiếp hỏi:

- Cây trâm này bao nhiêu tiền, bổn công tử mua!

Chỉ thấy chủ quán vừa mới bởi vì một hai văn tiền cò kè mặc cả không bán hoảng sợ khoát tay một cái nói:

- Không cần tiền, không cần tiền!

- Cây trâm được Ngô công tử coi trọng là phúc phận của nó, cứ tặng cho công tử!

Ngô Cử hài lòng nhìn chủ quán trả lời chắc chắn, trực tiếp cầm lấy cây trâm muốn cắm lên trên đầu Dương Phỉ Lam. Dương Phỉ Lam nhìn thấy người buồn nôn trước mặt muốn cắm cây trâm lên đầu mình, nhất thời lui lại mấy bước!

Ngô Cử nhìn Dương Phỉ Lam lui lại, ánh mắt lóe qua vẻ giận dữ, lập tức mấy tên chó săn muốn đi lên tóm lấy nàng, nhưng tu vi mấy tên chó săn này cũng bất quá là võ đạo thất bát trọng mà thôi!

Mà Dương Phỉ Lam đã là võ đạo thập trọng!

Lập tức “Ba Ba Ba” vài cái

Mấy tên chó săn trực tiếp ngã trên mặt đất, hô đau không thôi!

Mà nhìn thấy như tình huống như thế, người chung quanh ào ào vây quanh. Ngô Cử nhìn Dương Phỉ Lam đánh ngã hết mấy tên chó săn xuống đất, ánh mắt giận dữ. Tuy hắn không có để mấy tên này ở trong lòng, nhưng đây không phải đánh mắt Ngô Cử hắn sao!

Ngô Cử nhìn người chung quanh vây xem càng ngày càng nhiều, càng cảm thấy nhục nhã!

Chỉ thấy Ngô Cử trực tiếp bạo phát khí thế Tiên Thiên trung kỳ, tiến tới bắt Dương Phỉ Lam!

Dương Phỉ Lam nhìn tên buồn nôn trước mặt lại là Tiên Thiên cảnh, quay đầu muốn chạy!

Nhưng chỉ là một người võ đạo cảnh, làm sao có thể là đối thủ của Tiên Thiên cảnh, cho dù ngươi là nhân vật chính. Chỉ thấy khi Ngô Cử toàn lực xuất thủ, Dương Phỉ Lam ngay cả sức chống cự cũng không có, trực tiếp bị Ngô Cử bắt!

Mọi người cảm thấy lại một mỹ nữ bị Ngô Cử sắc quỷ bắt, âm thầm thở dài!

Ai! Chỉ mông có cường giả đến giúp đỡ nàng!

Ngay thời điểm bọn hắn đang cảm thán!

Chỉ nghe phía sau có người hô to một tiếng:

- Cầm thú! Thả Dương Phỉ Lam ra!

Sau đó nhìn thấy một thiếu niên tuấn dật tản ra khí thế Tiên Thiên nhảy qua không trung trực tiếp đá tới Ngô Cử!

Ngô Cử nghe thấy câu nói này, cảm ứng được đối thủ ngang hàng cảnh giới với mình, nhất thời lui lại một bước hô to:

- Ngươi là ai, dám quản chuyện của bổn công tử!

Lời còn chưa nói hết đã liều mạng tung ra mấy chiêu đối kháng Tiêu Chiến, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Chiến, bị Tiêu Chiến đá bay ra ngoài!

Chỉ thấy Ngô Cử vịn chỗ đau đớn ở ngực đứng lên, lớn tiếng nói với người trước mặt:

- Lớn mật! Ngươi là người nào, dám quản chuyện của bổn công tử!

- Ngươi biết phụ thân ta là ai không?!

Ngô Cử nhìn người chung quanh đang chỉ trỏ mình, thẹn quá hoá giận nói:

- Phụ thân ta chính là Ngô đô úy Hoán Dương thành, ta nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải chết. Chẳng cần biết ngươi là ai, nếu muốn sống lập tức quỳ xuống xin lỗi ta! Bổn công tử tâm tình tốt sẽ tha cho ngươi!

Tiêu Chiến xoay đầu lại, cười giận dữ nói:

- Trước mặt mọi người cũng dám làm loại chuyện này! Ngô đô úy, uy phong thật to, ngươi biết ta là ai không?!

Còn chưa chờ những người khác làm ra phản ứng, ánh mắt Dương Phỉ Lam oqe bên cạnh được cứu sáng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn hô:

- Tiêu Chiến, ngươi là Tiêu Chiến!

Mọi người chung quanh xôn xao:

- Cái gì! Là Tiêu Chiến, siêu cấp thiên tài kia, hắn về rồi!

- Hình như thật là Tiêu Chiến! Hắn quả nhiên về rồi!

Có người từng thấy Tiêu Chiến xác nhận.

- Nghe nói hắn đầu nhập vào Tần Vương điện hạ! Có trò hay để nhìn!

- Đúng vậy, đây chính là người của Tần Vương điện hạ!

Ngô Cử lúc đầu còn phách lối định nhãn xem xét, quả nhiên là Tiêu Chiến!

Nhớ tới Tiêu Chiến chính là người của Tần Vương Lý Chính, mà gần đây thanh danh Tần Vương đang truyền xa! Ngữ khí của hắn không còn phách lối!

- Ngươi chính là Tiêu Chiến, tốt!

- Xem ở trên mặt mũi Tần Vương, ta không so đo với ngươi! Chúng ta đi thôi!

Nói xong, Ngô Cử mang theo mấy chó săn bị thương xám xịt rời đi!

Mà mọi người chung quanh nhìn thấy như tình huống như thế, ào ào tán dương Tiêu Chiến!

Trên lầu hai tửu lâu bên cạnh, bọn người Lý Chính, Trần Cung Lữ Bố cười nhìn tình cảnh trên đường, tin rằng rất nhanh sau, Hoán Dương thành đều biết Tiêu Chiến đầu nhập vào Tần Vương trở lại Hoán Dương thành.

Lý Chính và Trần Cung liếc nhau:

- Bắt đầu đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK