• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau, Lữ Bố suất lĩnh đại quân đã chạy về Tần Vương phủ. Bọn người Lý Chính ở trước cửa Tần Vương phủ tự mình nghênh đón Lữ Bố đám người trở về!

 

Lữ Bố bọn người nhìn Lý Chính đứng tại cửa ra vào tự mình nghênh đón, vội vàng xuống ngựa bái kiến:

 

- Điện hạ, mạt tướng (vi thần) may mắn không làm nhục mệnh chiếm lĩnh ba quận!

 

- Ha ha, thật tốt, chư vị khổ cực!

 

- Lần này tất cả tướng sĩ đều có công, tất thưởng!

 

Lý Chính đỡ Lữ Bố dậy, ra hiệu bọn người Dạ Lăng Vân đứng lên!

 

Mà mấy người Trần Cung và Trương Hợp thì trấn thủ trong ba quận!

 

Khi Lữ Bố uy vũ hùng tráng trông thấy Vũ Văn Thành Đô sau lưng Lý Chính, ánh mắt ngưng tụ, hắn cảm nhận được khí tức của đồng loại!

 

Mà Vũ Văn Thành Đô cũng nhìn chằm chằm Lữ Bố, Lý Chính nhìn ánh mắt hai người lửa nóng, hai tay vỗ cánh tay hai người mở miệng giới thiệu:

 

- Phụng Tiên, vị này chính là đồng liêu mới - Vũ Văn Thành Đô!

 

- Thành Đô, vị này là Lữ Bố - Lữ Phụng Tiên!

 

Vũ Văn Thành Đô tán thưởng nhìn Lữ Bố, quả nhiên không hổ là tam quốc đệ nhất võ tướng, Lữ Bố!

 

Vũ Văn Thành Đô biết sự tích của Lữ Bố, mà Lữ Bố còn không biết Vũ Văn Thành Đô là ai, nhưng Lữ Bố có thể cảm nhận được trên người Vũ Văn Thành Đô phát ra áp lực nặng nề!

 

Chỉ thấy Lữ Bố trang trọng nói với Vũ Văn Thành Đô:

 

- Tại hạ Lữ Bố!

 

- Vũ Văn Thành Đô!

 

 Vũ Văn Thành Đô cũng lộ ra thần sắc trang trọng!

 

Đây là võ tướng tán thành lẫn nhau, trong lúc nhất thời hai người lại có cảm giác cùng chung chí hướng!

 

Mà Dạ Lăng Vân, Tiêu Chiến mấy người giật mình nhìn Vũ Văn Thành Đô hùng tráng, bởi vì bọn hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lữ Bố đối đãi một người nào như thế, coi như Lôi lão, Lữ Bố cũng không có trang trọng đối đãi!

 

Lý Chính nhìn mọi người cất cao giọng nói:

 

- Chư vị tướng sĩ khổ cực, bản vương đã sai người Tần Vương phủ chuẩn bị tiệc rượu, tối nay xếp đặt, khao chư vị tướng sĩ!

 

- Đa tạ điện hạ!

 

 Các tướng sĩ hưng phấn hô, tiếng vang đầy khắp Yến Dương thành!

 

Ban đêm, bên trong Tần Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, vừa múa vừa hát, tiếng cười cười nói nói!

 

Trên bàn rượu, Hoa Hùng trắng trợn nói Vũ Văn Thành Đô như thế nào đại phát thần uy, trảm liền hai vị cường giả Niết Bàn cảnh, để mọi người kinh thán!

 

Lúc này Lữ Bố cùng Vũ Văn Thành Đô tận hứng uống rượu, muốn luận bàn một phen.

 

Hai người gặp phải nhân kiệt cùng cảnh giới, lòng bàn tay thực sự rất ngứa. Lập tức phong ấn tu vi, dưới cái nhìn soi mói của các tướng sĩ đi vào sân luyện võ đọ sức một phen. Chỉ thấy Lữ Bố cầm Phương Thiên Họa Kích, Vũ Văn Thành Đô nắm Phượng Sí Lưu Kim Thang!

 

Hai người tuy người mặc giản phục, nhưng trong mắt mọi người đang xem xung quanh giống như xích diễm () đối kháng kim mang ()!

 

[*Lửa đỏ, Tia sáng màu vàng]

 

Thân ảnh hai người khẽ động, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng đụng thẳng vào nhau.

 

Cản! Cản! Cản!

 

Trong nháy mắt hai người đã đánh mấy chiêu!

 

Hai người đều sử dụng binh khí dài, lực lượng kỹ xảo hai người cũng đã đạt tới đỉnh phong, có thể nói hai người là kỳ phùng địch thủ, tương xứng. Bên trong ánh mắt kính nể của mọi người, hai người chiến thành một đoàn. Xung quanh hai người đầy kích ảnh, hai người chỉ bằng vào lực lượng của thân thể, đã làm cho mặt đất sân luyện võ dù Tiên Thiên cảnh đều đánh không nứt bắt đầu rạn nứt!

 

Dạ Lăng Vân, Tiêu Chiến, Trần Đình mấy vị võ tướng mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn hai người giao chiến, đừng tưởng rằng nhìn chiêu thức của bọn hắn dễ dàng bị một người khác ngăn cản, đó là bởi vì hai người đều là thực lực ngang nhau sử dụng vũ khí của mình đã xuất thần nhập hóa, mắt nhìn xung quanh, tai nghe khắp nơi, còn chưa chờ ra chiêu thức đã biết tiếp đó nên ra chiêu gì!

 

Không phải vậy ngươi để Hoa Hùng tiến lên thử xem!

 

Lữ Bố hưng phấn nhìn Vũ Văn Thành Đô, hai người rất lâu đã không có thống khoái chiến đấu rồi!

 

Cản! Cản! Cản!

 

Trong ánh mắt chấn kinh của tất cả mọi người, sân luyện võ, loạn thạch bay tứ tung, mặt đất chỗ hai người giao thủ rạn nứt từng hồi. Theo hai người chiến đấu càng lâu, động tác càng nhanh!

 

Bây giờ bọn người Dạ Lăng Vân nhìn thấy đều là tàn ảnh!

 

Chỉ có tiếng binh khí giao nhau mới để bọn hắn minh bạch hai người con đang kịch liệt giao thủ!

 

Hoa Hùng mở to hai mắt ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hai người, bây giờ chỉ có Lý Chính, Mộ Dung Liên Tuyết, Hoa Hùng các Tông Sư cảnh mới có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ hai người!

 

Dung bà bà cười khổ nhìn hai quái vật giao đấu. Nếu như hai người bọn họ buông tay đánh, Tần Vương phủ không đến một nén nhang liền biến thành hạt bụi!

 

Hai người một mực phấn chiến đến khuya, do Lý Chính mãnh liệt yêu cầu rốt cục dừng tay nghỉ ngơi!

 

Sau khi kết thúc, Lữ Bố hung hăng chạm tay cùng Vũ Văn Thành Đô!

 

Hai người thoải mái cười to.

 

Sáng ngày thứ hai, Lữ Bố và Vũ Văn Thành Đô đến sơn lâm ngoài Yến Dương thành ba mươi dặm quyết đấu!

 

Giữa trưa mới trở về, hai người buông hết thực lực đánh một trận, lúc đầu có một tòa tiểu sơn, trong dư âm hai người giao chiến bị đánh thành đất bằng. Người Yến Dương thành ở xa xa cảm nhận được khí thế chiến trường hai người khủng bố...

 

Mà lúc này Ngọc Kinh thành, trong hoàng cung, Thần Hoàng sắc mặt tái nhợt tựa ở trên long ỷ, nghe chúng thần giảng thuật chuyện Đại Hiên hoàng triều trong khoảng thời gian này. Tuy Thần Hoàng cảm giác có chút suy yếu, nhưng cỗ khí thế duy ta độc tôn vẫn như cũ bao phủ chúng thần tử. Trong khi một vị đại thần nói về Tần Vương Lý Chính chiếm lĩnh ba quận Yến Ngọc phủ, mà Dũng Dụ Vương bị thế lực không rõ giết chết, ánh mắt Thần Hoàng sáng rõ, dường như khôi phục một chút uy nghiêm. Sau đó Thần Hoàng nhắm mắt lại suy tư, phân phó chúng thần tử tiếp nhận triều đình ra động tác!

 

Nhưng Thần Hoàng không kiên trì được bao lâu đã để Lý tổng quản vịn hắn trở lại ngự thư phòng. Mặt trời sắp xuống núi, trời chiều chiếu lên ngự thư phòng, Lý tổng quản tay nâng lấy một chén dược thiện đưa tới cho Thần Hoàng. Thần Hoàng thả ra tình báo liên quan tới các thế lực Đại Hiên hoàng triều trong tay xuống!

 

Cầm lấy dược thiện nhẹ nhàng nhấp, sau đó miệng lớn uống vào, sắc mặt tái nhợt lúc đầu dần dần bắt đầu nóng, nhắm mắt lại tựa ở trên long ỷ, sau đó Thần Hoàng giống nhớ ra cái gì, phân phó Lý tổng quản:

 

- Hạ chỉ truyền lệnh Tần Vương Lý Chính, ngay tức khác chạy về Ngọc Kinh thành...

 

 Lúc này Lý Chính còn không biết hoàng cung Ngọc Kinh thành phát sinh ra chuyện. hắn đang đơn độc ở trong thư phòng khép hờ hai mắt, ý thức đã sớm chuyển vào chỗ sâu trong hệ thống trong óc. Trước đó hệ thống cho nhiệm vụ chi nhánh là thống nhất Yến Dương phủ thì sẽ có thêm một lần rút thưởng nhị lưu nhân kiệt!

 

Làm Lý Chính nhìn bảng nhiệm vụ.

 

Kí chủ: Lý Chính

 

Công pháp: Đế Hoàng Kinh

 

Tu vi: Tông Sư trung kỳ

 

Thân phận: Tần Vương, Đại Hiên hoàng triều

 

Nắm giữ sáu vị nhân kiệt:

 

Đỉnh phong nhân kiệt: Lữ Bố, Trương Cư Chính, Vũ Văn Thành Đô

 

Nhất lưu nhân kiệt: Trần Cung

 

Nhị lưu nhân kiệt: Hoa Hùng, Trương Hợp

 

Đất phong: Yến Dương phủ, ba quận Yến Ngọc phủ

 

Nhiệm vụ chính tuyến: Trở thành chủ nhân thế lực hoàng triều! Khen thưởng rút thưởng đỉnh phong nhân kiệt! (chưa hoàn thành)

 

Nhiệm vụ chi nhánh một: Triệt để chưởng khống Yến Dương phủ, rút thưởng khen thưởng nhị lưu nhân kiệt! (đã hoàn thành)

 

Nhiệm vụ chi nhánh hai: Chưởng khống Yến Châu, khen thưởng rút thưởng nhất lưu nhân kiệt! (chưa hoàn thành)

 

Quả nhiên, Lý Chính thấy nhiệm vụ chi nhánh một - Triệt để chưởng khống Yến Dương phủ đã hoàn thành!

 

Trong lòng Lý Chính thoáng kích động, lại có thể nắm giữ một vị nhân kiệt, mỗi nhân kiệt đều có sinh ra trợ giúp thật lớn đối với thế lực hiện tại của hắn.

 

Hệ thống!

 

Rút thưởng!

 

Theo Lý Chính hô, bàn quay hóa thành màu xanh lam, sau đó xoay tròn.

 

Ba giây sau!

 

Đinh!

 

Chúc mừng kí chủ thu hoạch được nhân kiệt:

 

Triệu Cao!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK