• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trầm Lâm nghe thấy thuộc hạ báo cáo tình huống, bên trong đô phủ không một ai còn sống, đặc biệt là khi thủ hạ khiêng ra thi thể mấy quan viên cao tầng Bắc Dương thành, hít vào một hơi, tối hôm qua bởi vì Trầm Lâm có chuyện trọng yếu phải làm, không có đi tham gia yến hội của Dương Nguy, không nghĩ tới tối hôm qua đột nhiên xảy ra một trận đại chiến, tất cả quan viên cao tầng Bắc Dương thành đều đã chết hết. Mình có chút may mắn, nếu tối hôm qua cũng đi, chắc chắn sẽ nằm ở đó. Lúc này đột nhiên một sĩ binh vội vàng chạy tới, nhìn mọi người, hết nhìn đông tới nhìn tây không biết báo cáo người nào, cho nên vội vàng hô lớn:

- Không xong! Không xong! Việc lớn không tốt!

Lúc này một vị thống lĩnh bên cạnh Trầm Lâm nhìn tiểu binh cau mày hô:

- Ngươi gào cái quỷ gì, có chuyện gì?!

Tên lính này vội vàng nói:

- Vừa mới có thám tử dò xét đến ngoài ba mươi dặm có đại quân một trăm ngàn nhười hướng khí thế hung hăng chạy đến Bắc Dương thành !

- Cái gì!

Đám người thất kinh, tất cả mọi người nhìn chằm chằm tiểu binh. Trầm Lâm trực tiếp đi đến phía trước mặt tiểu binh này, biểu lộ nghiêm túc nói:

- Ngươi nói là sự thật!

- Chắc chắn một trăm phần trăm!

Tiểu binh khẩn trương nuốt nước miếng một cái. Mà bách tính lúc đầu vây quanh quan sát Bắc Dương thành nghe được đối thoại của bọn họ, nhất thời nổ tung:

- Có quân đội đến tấn công Bắc Dương thành chúng ta!

- Vậy làm sao bây giờ!

- Chạy mau!

Sắc mặt dân chúng lúc đầu vây xung quanh vội vã nhanh chóng rời đi, về trong nhà trốn đi!

Mà thủ lĩnh các thế lực cũng khẩn trương lên,

- Nhanh đi tìm hiểu là ai đến tấn công Bắc Dương thành!

Một thủ lĩnh thế lực hô.

Thoáng chốc các thế lực ào ào phái người trước đi tìm hiểu là ai phái quân đội tới!

Trầm Lâm nhìn dáng vẻmọi người vội vàng, lắc đầu.

- Không cần đi tìm hiểu, nếu như bản quan không có đoán sai, hẳn là đại quân của Tần Vương điện hạ!

Mọi người nghe Trầm Lâm nói mà giật mình, đúng, không sai!

Có thể tròn Yến Dương phủ phái tới một trăm ngàn đại quân thì chỉ có ba phe thế lực, mà có thể nhanh như vậy đi vào Bắc Dương thành mà lại vô thanh vô tức, chỉ có từ Hoán Dương quận liền nhau với chúng ta!

- Nếu là quân đội của Tần Vương, như vậy chúng ta nên làm cái gì?

Vị thống lĩnh vừa mới lên tiếng kia hỏi.

Trầm Lâm thở dài một hơi nói:

- Ngươi lập tức đi triệu tập quân đội Bắc Dương thành, sau đó phái binh lính tiến về cổng thành trấn thủ, chúng ta nhìn xem tình huống đại quân đến đây rồi nói sau.

Tại thời điểm Trương Hợp suất lĩnh đại quân đi vào Bắc Dương thành,

Cửa thành Bắc Dương thành đóng kín, trên tường thành cao lớn dày đặc đứng đầy binh lính, bọn họ nắm chặt binh khí, cung tiễn kéo căng, trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn đại quân!

Lúc này Trương Hợp một người một thương một tuấn mã, một cỗ khí thế dũng mãnh đi vào trước cửa thành, Trương Hợp trực tiếp dò xét đám người trên tường thành hô to:

- Ta chính là thủ hạ đại tướng Tần Vương điện hạ, Trương Hợp, hôm nay phụng lệnh Tần Vương đến đây thu phục Bắc Dương thành,

- Quận thủ Dương Nguy của các ngươi bây giờ ở trong quân đội, đã thần phục Tần Vương, các ngươi nhanh nhanh mở cửa thành ra!

Lúc này trên cửa thành, mọi người đã bị lời nói của Trương Hợp chấn trụ!

Trầm Lâm nhìn võ tướng khôi ngô phía dưới mà trong lòng giật mình, hô lớn:

- Vị tướng quân này ngươi nói Dương quận thủ chúng ta đang đi cùng với các ngươi, mời trước hết để cho Dương quận thủ đi ra gặp mặt một lần!

Trương Cư Chính ở phía trước đại quân nghe người trên tường cao lên tiếng, không khỏi hỏi một chút:

- Dương quận thủ, vị này là người nào?!

Dương quận thủ nhìn người thành tường chính là Trầm Lâm, trực tiếp mở miệng nói:

- Người này là Trầm Lâm, là chủ bộ Bắc Dương thành, tối hôm qua bởi vì có chuyện không có đi vào phủ ta, bởi vậy tránh thoát một kiếp, bây giờ quan chức lớn nhất tại Bắc Dương thành chính là hắn!

Sau khi Trầm Lâm nói xong, Trương Cư Chính ra hiệu Dương Nguy, Dương Nguy gật gật đầu, sau đó đi đến cửa thành, mà Dạ Lăng Vân đi theo ở sau lưng hắn!

Sau khi Dương Nguy đi đến bên cạnh Trương Hợp, ngẩng đầu hô to:

- Trầm Lâm, ngươi nhìn rõ ràng, ta chính là Dương Nguy!

Trầm Lâm nhìn kỹ, quả nhiên là Dương quận thủ, nhất thời thở dài một hơi, lập tức hô:

- Dương quận thủ, ngươi bình an vô sự thì quá tốt rồi!

Dương Nguy nghe Trầm Lâm nói thế, khẽ mỉm cười lên tiếng:

- Chúng ta lúc đầu là thuộc hạ của Tần Vương, bây giờ Tần Vương phái đại quân đến đây chưởng quản Bắc Dương quận, chúng ta cần phải phục tùng, các ngươi mở cửa thành ra đi!

Lúc này trên cửa thành, Trầm Lâm còn chưa nói chuyện, mà binh sĩ trên cửa thành đã để cung tên xuống, bắt đầu nghị luận!

Trầm Lâm nhìn binh lính xung quanh đã không chiến ý, mà tăng thêm tình huống Bắc Dương thành căn bản ngăn không được đại quân phía dưới. Vị thống lĩnh kia nhìn Trầm Lâm một chút, dĩ nhiên hiểu rõ ý hắn, lập tức sai người mở cửa thành ra!

Kèn kẹt!

Theo tiếng vang, cửa lớn Bắc Dương thành liền mở ra. Trương Hợp cùng Dạ Lăng Vân liếc nhau, nhìn về phía Dương Nguy, ra hiệu để Dương Nguy đi trước. Dương Nguy thất lạc nhìn cổng thành mở rộng, lập tức đi đến phía trước!

Mà phía sau, Trương Cư Chính nhìn binh sĩ trên tường thành đã không có chiến ý, bỏ vũ khí xuống. Lập tức vung tay lên, chỉ huy đại quân đi vào Bắc Dương thành. Cứ như vậy không đánh mà thắng cầm xuống Bắc Dương thành. Khi Trương Cư Chính cùng Trương Hợp, Dạ Lăng Vân nhìn đô phủ đã biến thành một vùng phế tích, trong lòng không ngừng rung động!

Thực lực Dung bà bà mạnh như thế, trách không được điện hạ tôn trọng bà ta như thế!

Quả nhiên, thế lực có một cao đoan chiến lực và không có cao đoan chiến lực không giống nhau, tiện tay có thể bóp chết!

Như tình trạng hôm nay, nếu như không có Dung bà bà nhúng tay, bọn người Trương Cư Chính còn cần đánh mấy trận với quân đội Bắc Dương thành, để người Bắc Dương thành biết mình cường đại, mới có thể có cơ hội thuyết phục bọn họ!

Dạ Lăng Vân cùng Trần Đình mấy người suất lĩnh đại quân tiếp quản Bắc Dương thành, mà Trương Cư Chính cùng Trương Hợp cùng các quan viên còn lại của Bắc Dương thành ở bên cạnh phế tích thương lượng công việc của Bắc Dương thành.

Dương Nguy nhìn Trương Cư Chính cường thế quản lý tất cả quan viên Bắc Dương thành, từ bỏ một số chế độ tai hại trước kia, quay đầu nhìn qua phế tích bên cạnh, nhất thời im lặng!

Dương Nguy bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó chăm chú nhìn Trương Hợp ở một bên một mặt bình tĩnh ổn trọng. Hiện tại vị võ tướng mới biết này tên là Trương Hợp cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện, mà lần này tướng quân suất lĩnh một trăm ngàn đại quân cũng là Trương Hợp!

Trong lúc một đường tiến lên, Dạ Lăng Vân cùng Trần Đình nổi tiếng Tần Vương phủ, mặc kệ là ánh mắt hay ngữ khí nói chuyện với nhau đều tỏ ra vẻ kính ý đối với Trương Hợp!

Lúc đầu Tần Vương phủ đã có tuyệt thế võ tướngLữ Bố bực này, tăng thêm Hoa Hùng tướng quân đã khiến người ta nóng mắt, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện một vị võ tướng cường đại!

Tần Vương điện hạ này thật thâm bất khả trắc!

Thời điểm Dương Nguy cảm thán, Trương Hợp đột nhiên quay đầu nhìn hắn hỏi:

- Dương quận thủ, bây giờ Bắc Dương quận vẫn còn ba thành, Dương quận thủ có bằng lòng tiếp tục phối hợp chúng ta hay không?

Dương Nguy cười khổ nói:

- Lấy thực lực của Trương quận thủ cùng Trương Hợp tướng quân, bây giờ đã cầm xuống Bắc Dương thành, còn lại ba thành đối với các ngươi mà nói dễ như trở bàn tay!

- Ý nghĩ của Thành chủ ba thành còn lại cũng giống như ta, chỉ cần Trương quận thủ nhắn Tần Vương điện gửi một một phong tin, sau đó lại là một trăm ngàn đại quân của các ngươi gần ngay trước mắt, một khi tới gần ba thành, chắc hẳn bọn họ sẽ tự mình đầu hàng!

Trương Hợp lộ ra nụ cười không thể dò xét, thần bí nói nhỏ vào tai Dương Nguy!

Dương Nguy nghe xong sắc mặt đại biến, lộ ra ánh mắt khiếp sợ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK