• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này ở Dũng thành, đại quân đã tập kết hoàn tất, chính như Trần Cung đã nói, một trăm ngàn đại quân, chính là lực lượng quân sự sau cùng của Dũng Dụ Vương, một khi công phá, ba quận của Dũng Dụ Vương không còn gì để ngăn cản, ngăn không được bước tiến công!

Lúc này ở Dũng thành, thống soái cầm đầu chính là Dũng Dụ Vương!

Dũng Dụ Vương đứng trên đầu thành, hết sức chăm chú nhìn phía xa khói báo động cuồn cuộn, bụi mù tràn ngập, hắn biết địch quân đã tới!

Dũng Dụ Vương bình thản ung dung an bài các vị thống lĩnh vào vị trí của mỗi người, khi binh sĩ trên đầu thành bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch có chút khẩn trương nhìn Dũng Dụ Vương ung dung không vội, khẩn trương trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt kiên định nhìn về phía nơi xa!

Người tôn quý như Vương gia đều ở trên đầu thành cùng chúng ta cộng đồng tác chiến, vương gia không sợ, chúng ta sợ cái gì!

Dũng Dụ Vương nhìn ánh mắt binh lính bên cạnh dần dần vững vàng lộ ra kiên định, trong lòng không khỏi cười một tiếng:

Không uổng công bản vương tự mình tọa trấn!

Tuy trong lòng Dũng Dụ Vương cũng lo lắng, nhưng biểu hiện ra trấn định tự nhiên là cho tướng sĩ Dũng thành nhìn, chính là vì cho bọn hắn lòng tin!

Giữa trưa, chỉnh đốn hoàn tất, đại quân chờ xuất phát đã đi tới trước cửa thành Dũng thành!

Tuy mặt trời chói chang, nhưng bây giờ trong ngoài Dũng thành đều dâng lên khí tức ngay ngắn nghiêm nghị!

Tướng sĩ trên dưới Dũng thành chỉ nhìn thấy hai trăm ngàn đại quân ở đối mặt đột nhiên có một bóng người hỏa hồng chạy vội mà ra, xuất hiện trước trận hai quân. Mà kia bên phía hai trăm ngàn đại quân bắt đầu nổi trống, trống vọng chấn thiên, trống vang Lương thành!

Mà lúc này, hai trăm ngàn đại quân điên cuồng hô:

- Lữ Bố tướng quân!

- Lữ Bố tướng quân!

- Lữ Bố tướng quân!

Trong lúc nhất thời tiếng hò hét lấn át tiếng trống!

Binh sĩ trên đầu thành sợ hãi!

Dũng Dụ Vương và các tướng sĩ nhìn về Lữ Bố!

Lúc này trước trận, Lữ Bố đầu đội Tử Kim Quan, người khoát áo bào Tây Xuyên gấm đỏ trăm hoa, đầu khải mặt thú, eo buộc đâu giáp linh lung sư, dưới hông một là Xích Diễm Mã thỉnh thoảng phun ra hỏa diễm giống như một đoàn hỏa diễm lóa mắt!

Chỉ thấy gương mặt Lữ Bố cao ngạo, toàn thân trên dưới tản ra nồng đậm bá khí, hổ mâu (mắt) nghênh đón hàng vạn ánh mắt của tướng sĩ Dũng thành, để tướng sĩ trên đầu thành sợ hãi một trận!

Thế khí nhất thời thua nửa phần!

Chỉ thấy Lữ Bố quát lớn:

- Bàng Bá Long gì đó của các ngươi đối chiến với bản tướng quân không đến ba hiệp đã bị bản tướng quân chém giết!

- Thực sự chưa hết hứng, không thú vị, các ngươi còn có ai có thể cùng bản tướng quân quyết đấu một trận!

Tiếng nói vừa dứt, Lữ Bố toàn diện bạo phát khí thế không ai bì nổi, uy áp đến một trăm ngàn đại quân trên đầu thành!

Hô!

Khí thế địch quân trì trệ!

Hoảng sợ nhìn Lữ Bố thần dũng!

Lúc này Dũng Dụ Vương cắn răng giận dữ hét xuống:

- Bản vương chính là Hoàng thúc của Tần Vương Lý Chính, các ngươi đại nghịch bất đạo phái binh tấn công bản vương, không sợ triều đình chế tài các ngươi!

Lúc này bên trong trận hình đối diện có người quát to:

- Dũng Dụ Vương ngươi phái binh tấn công Tần Vương phủ ta tại sao không nói, điện hạ nhà ta khoan hồng độ lượng, nếu như ngươi bây giờ theo ta sẽ đi bái kiến điện hạ tiêu trừ hiểu lầm, đại quân ta lập tức lui binh, như thế nào!

- Ngươi!

Dũng Dụ Vương nghe thế! Tay run rẩy chỉ thẳng nhưng không có lên tiếng thêm. Nếu như mình đi, còn có mạng còn sống trở về à?

Lúc này Lữ Bố hét lớn,

- Các ngươi đã không có người nào dám tới, vậy để ta tới đi!

Lập tức bạo phát khí thế Tông Sư, xông thẳng lên thành tường!

Dũng Dụ Vương nhìn Lữ Bố trực tiếp xông lên, nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, bản vương cũng không tin một trăm ngàn đại quân không đối phó được ngươi!

- Bắn tên!

Dũng Dụ Vương hét lớn!

Lúc này trên đầu thành, binh sĩ bắn tên nhằm về phía Lữ Bố, thế mà mũi tên còn chưa tới trước người Lữ Bố đã bị khí áp Tông Sư xung quanh Lữ Bố trực tiếp nghiền nát!

Lữ Bố cười lạnh, Phương Thiên Họa Kích đột nhiên cắm vào thành tường, mượn lực một cái, nhảy lên đầu tường!

Hai vị cường giả Tông Sư đỉnh phong bên người Dũng Dụ Vương nhìn Lữ Bố xông tới, toàn lực bạo phát đi qua muốn ngăn cản Lữ Bố lên đầu thành!

Không ngờ Lữ Bố bật cao hơn đầu tường,

Một chiêu như Thiên Ma đánh xuống,

Trực tiếp nhảy vào đầu tường, Phương Thiên Họa Kích quét qua, chém ngang hai vị cường giả Tông Sư đỉnh phong thành hai nửa!

Binh lính xung quanh thì trực tiếp hóa thành mưa máu!

Một loạt động tác đều lấy tốc độ ánh sáng hoàn thành, thậm chí binh sĩ trên đầu thành đều chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Lữ Bố bước lên đầu tường, trong lúc nhất thời hãi hùng khiếp vía!

Mà hai trăm ngàn đại quân phía dưới giận dữ hét:

- Chiến Thần!

- Chiến Thần!

Ánh mắt Dạ Lăng Vân, Phương Lâm, Trần Đình, Tiêu Chiến bốn vị tướng lĩnh hỏa nhiệt, xung phong đi đầu chỉ huy quân đội xông lên đầu tường!

Mà không gian trên đầu thành không lớn, một số tướng lĩnh, binh lính vây giết căn bản không tạo được thương tổn cho Lữ Bố, mà Lữ Bố không ngừng chém giết, huyết nhục văng tung tóe, hù dọa binh lính hoang mang lo sợ!

Đám tướng lĩnh Dạ Lăng Vân suất lĩnh đại quân rất nhanh đã công lên đầu tường!

Không tới một phút, cổng thành bị Lữ Bố mở ra, Dũng thành mở rộng!

Trần Cung trông thấy cổng thành mở rộng, ánh mắt sáng ngời, vung tay lên!

Toàn quân xuất kích!

Mà đã không thấy bóng người Dũng Dụ Vương, rống giận:

- Lữ Bố tướng quân, chú ý Dũng Dụ Vương, đừng để hắn chạy!

Lữ Bố đang giết hưng phấn nghe thấy, nhất thời bừng tỉnh, mắt hổ vội vàng tìm tòi bóng người Dũng Dụ Vương!

Cả người Lữ Bố lúc này đều là máu tươi của địch nhân, ánh mắt híp lại, vô số binh lính trốn tránh xa khỏi hắn. Trong lúc nhất thời xung quanh Lữ Bố không có người. Lữ Bố nhìn quanh một vòng trông thấy một bóng người mặc mãng phục đang chạy trốn trong hỗn loạn!

Tìm được!

Chỉ thấy Lữ Bố nhanh chóng lao xuống, xông vào vào trong thành, lăng không nhảy vọt, nhảy đến phía trước người kia. Khi Lữ Bố xem xét, phát hiện người này không phải Dũng Dụ Vương,

tử Sĩ người mặc mãng phục nhìn Lữ Bố lao đến, cầm lấy đại đao bổ về phía Lữ Bố!

Một đạo thiểm quang lướt qua, chỉ thấy vị tử sĩ này bị Lữ Bố nổi giận chém thành hai nửa!

Lúc này Dũng Dụ Vương mặc y phục bình dân, khi hắn trông thấy Lữ Bố nhảy lên chém giết hai vị cường giả Tông Sư đỉnh phong đã biết xong, lập tức cùng tử sĩ thay đổi trang phục, khi hắn ở một bên khác trông thấy tử sĩ đã bị Lữ Bố giết chết, uy khí thế nghiêm lúc đầu đã sớm không còn!

Còn lại là chật vật!

Ngay lúc đó, Phương Lâm mắt sắc trông thấy một bóng người rất giống Dũng Dụ Vương lén lén lút lút nhanh chóng thoát ra khỏi cổng thành, trong lòng mừng rỡ, nói với Lữ Bố nói:

- Tướng quân, người kia là Dũng Dụ Vương!

Lữ Bố đã trông thấy người Phương Lâm chỉ cho mình, Dũng Dụ Vương nghe Phương Lâm gào thét, thoát đi càng nhanh hơn. Lữ Bố nhìn qua nửa mặt Dũng Dụ Vương, quả nhiên là hắn, như mãnh hổ xuất lồng vọt tới. Dũng Dụ Vương nhìn thấy mình bại lộ, trực tiếp bại lộ tu vi Tông Sư trung kỳ toàn lực chạy trốn!

Thế mà làm sao có thể chạy qua Lữ Bố, rất nhanh, Phương Thiên Họa Kích đã gác ở trên cổ Dũng Dụ Vương!

Dũng Dụ Vương ngửi được mùi máu tươi nồng đậm Phương Thiên Họa Kích phát ra, nhất thời cảm thấy ngạt thở!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK