• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Băng ngàn năm

Phàm là đàn ông thì trong xương đều có chủ nghĩa đàn ông, nhìn thấy cô gái nhu nhược thì tâm lý ít nhiều cũng sẽ có ý nâng niu bảo vệ.

Diệp Khung quanh năm ở trên giang hồ, đương nhiên không có tính tình đau xót người khác, chẳng qua Triệu Thanh Uyển bỗng nhiên xuất hiện gợi lên yêu thương trong lòng anh mà thôi.

Anh trời sinh cố chấp mà quật cường, luôn không tuân theo lẽ thường. Đại đa số đàn ông đều thích cô gái ngây thơ nhà lành, Diệp Khung cố tình thích loại cô gái quả cảm kiên cường, cô gái nói một không nói hai.

Năm nay Diệp Khung đã ba mươi hai tuổi, nghề nghiệp không phải là tốt nhưng tướng mạo của anh rất được, những cô gái mê mẩn khuôn mặt này của anh đếm không xuể. Diệp Khung không phải Kỷ Lâm, trong đầu cũng không có đạo đức khuôn mẫu. Đối với phụ nữ thì không cự tuyệt, chỉ cần xinh đẹp đi ngủ là được.

Nhìn lại thì ngay cả tên của người ta cũng không nhớ được, qua nhiều năm cô gái vì anh đau lòng, rơi lệ, thậm chí nạo thai sợ rằng một tay cũng đếm không hết, vậy mà anh lại không buồn quan tâm.

Lòng của Diệp Khung cứng rắn lạnh lẽo rồi lại rỗng tuếch, cái gì cũng không chứa nổi. Vậy mà hôm nay, bóng dáng Triệu Thanh Uyển mặt mày trắng bệch vịn tường từng bước một đi về phía trước, trong lúc lơ đãng đã xâm nhập trong mắt của anh, đánh tới trái tim anh.

Nhất là cô gái đó ngẩng đầu ưỡn ngực, đối mặt với mình không chút yếu thế, bình tĩnh sắc bén, một chút cũng không vì tình huống trước mắt của bản thân mà rơi vào thế hạ phong.

Diệp Khung dừng xe ở nơi Triệu Thanh Uyển đã chỉ, những tia sáng kỳ dị liên tiếp rơi vào mắt.

“Cám ơn, đã đến nhà tôi rồi.” Triệu Thanh Uyển tháo dây an toàn ra, mở cửa xuống xe.

Nhưng chân trước mới vừa xoải ra khỏi xe cổ tay đã bị Diệp Khung bắt được. Giọng đàn ông trầm thấp ở trong bóng đêm đen càng nghe có vẻ êm tai, trừ đi sự lạnh lẽo thì mang tới chút kích thích “Tên của cô cùng số điện thoại.”

Triệu Thanh Uyển quay đầu lại sắc mặt vốn không tốt ở dưới ánh đèn càng lộ vẻ bi thương, nói “Anh muốn theo đuổi tôi?”

Diệp Khung cười nhẹ “Tôi cho là cô đã đoán được.”

Ánh mắt Triệu Thanh Uyển ngưng lại, không ngờ anh ta lại thừa nhận ngay lập tức như vậy. Giương mắt nhìn lại, đáy mắt người đàn ông này đen nhánh thâm thúy hẳn là đang nghiêm túc.

Dừng một lát rồi thấp giọng nói: “Triệu Thanh Uyển, điện thoại là......”

Diệp Khung nghiêm túc lưu số điện thoại của Triệu Thanh Uyển vào di động, còn gọi qua điện thoại cô xác nhận lại một lần nữa rồi mới hài lòng cất điện thoại di động vào túi. Nhìn ngắm xung quanh để nhớ vị trí nhà cô rồi mới lái xe đi.

Ở nhà họ Diệp.

Kỷ Lâm mặt dày mày dạn đứng ngay ở cửa sống chết không cho Hoàn Tử đóng cửa phòng tắm.

“Hoàn Tử, huấn luyện viên giúp cháu tắm.” Con ngươi của Kỷ Lâm hẹp dài ở dưới ánh đèn sáng có vẻ rất trong sáng lóe ra sự mong đợi.

Gào khóc đòi tắm cho Hoàn Tử. Hoàn Tử ướt nhẹp nhất định sẽ rất đáng yêu. Làm thế nào? Hiện tại rất muốn đem đứa trẻ đặt trong bồn tắm.

Hoàn Tử bị huấn luyện viên Kỷ nhiệt tình đứng ở cửa hù sợ, từ trước đến giờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lạnh lẽo hiện tại có chút sững sờ, bộ dáng huấn luyện viên như vậy giống như muốn bán mình đổi tiền uống rượu.

“Hoàn Tử, cháu nghe huấn luyện viên nói.” Kỷ Lâm lách mình chen vào phòng tắm ‘rắc rắc’ một tiếng đóng cửa lại, từng bước đến gần đứa nhỏ “Mẹ là con gái, Hoàn Tử không thể cùng con gái tắm, nhưng chúng ta đều là con trai dĩ nhiên có thể cùng nhau tắm rửa.”

Dừng một lát, lại hỏi: “Cháu đã đi nhà tắm công cộng bao giờ chưa? Đó là nơi có nhiều người cùng tắm với nhau.”

Hoàn Tử ngây ngốc lắc đầu, chưa từng đi và cũng không biết nhà tắm công cộng là gì.

“Cháu xem, cháu chưa từng cùng tắm với những người khác vậy thì không tính là đàn ông. Hôm nay huấn luyện viên với cháu cùng nhau tắm, chính là để cho cháu biến thành người đàn ông chân chính.” Một tay Kỷ Lâm ôm lấy Hoàn Tử bế lên, nhanh chóng cởi hết quần áo của đứa nhỏ ra rồi nhẹ nhàng bỏ vào bồn tắm ấm áp, khóe miệng nhếch lên thật cao, “Cháu nên cảm tạ huấn luyện viên.”

Anh nói đi nói lại một tràng nhưng Hoàn Tử thật ra cũng không hiểu anh nói gì, chỉ mê mê tỉnh tỉnh cảm thấy huấn luyện viên Kỷ với mình đang cùng nhau tắm rửa để biến mình thành người đàn ông chân chính, nên mình phải cảm tạ huấn luyện viên.

Hoàn Tử mấp máy môi có chút ngượng ngùng, huấn luyện viên Kỷ đối với mình thật tốt. Bây giờ mình nên đồng ý chú ấy làm ba mới của mình mới đúng.

“Cám ơn huấn luyện viên.”

“Đừng khách sáo.” Kỷ Lâm được tiện nghi còn ra vẻ, lúc nói chuyện đã cởi hết quần áo của mình ra, chân dài duỗi thẳng bước vào trong bồn tắm, đem Hoàn Tử đang ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó chờ đợi anh tắm ôm vào trong ngực mình, xoa nắn nhẹ nhàng cho ướt tóc đứa nhỏ mới cầm dầu gội đầu lên dịu dàng nói: “Nhắm mắt, nếu không sẽ cay mắt cháu.”

Hoàn Tử nghe lời nhắm mắt lại trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn mặc cho Kỷ Lâm lấy dầu gội xoa lên đầu cậu.

Thật biết nghe lời, Kỷ Lâm hung hăng hôn một cái lên gương mặt trơn mềm của đứa nhỏ, vừa nhẹ nhàng xoa tóc cho cậu vừa nói: “Mấy ngày nay chú Mạnh kia có tới tìm mẹ cháu hay không?”

Lúc chưa mở miệng không cảm thấy gì vừa mở miệng thì cảm thấy giọng mình có chút chua xót, ngay cả Kỷ Lâm cũng sợ hết hồn, thật may Hoàn Tử còn nhỏ nên không nghe ra được cái gì.

“Không biết, mẹ bận nên không ở nhà.” Hoàn Tử suy nghĩ một lát rồi trả lời rất nghiêm túc.

Ngón tay của Kỷ Lâm dừng lại, “Này Hoàn Tử nói cho huấn luyện viên biết, cháu có muốn chú Mạnh làm ba mới của cháu không?”

Hoàn Tử nhắm mắt thật chặt, trả lời không chút do dự “Không muốn.”

Kỷ Lâm nghe vậy cười tít mắt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn “Nhắm mắt lại nữa nhé, huấn luyện viên bắt đầu xả nước xối bọt đây.”

Nhìn đứa trẻ mím môi nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng vô cùng đáng yêu, trong mắt Kỷ Lâm nụ cười lại sâu hơn. Mở vòi hoa sen ra thận trọng xối sạch bọt xà bông cho Hoàn Tử.

“Tốt lắm.” Kỷ Lâm sờ sờ mái tóc đen mềm mại trên đầu Hoàn Tử ý bảo cậu mở mắt rồi mới xoa sữa tắm lên người cậu.

Trong miệng còn nói lẩm bẩm “Cháu xem đi Hoàn Tử, huấn luyện viên mỗi ngày dạy Taekwondo cho cháu, cháu phải đứng về phía huấn luyện viên biết không?”

“……” Hoàn Tử nghe không hiểu.

“Chú Mạnh đó.” Kỷ Lâm tiến tới nói nhỏ bên tai Hoàn Tử xúi giục đứa nhỏ “Cháu không thể để cho chú đó đem mẹ giành mất, phải kiên quyết ngăn chặn mẹ với chú đó cùng nhau đi ra ngoài, vừa thấy tình huống bất thường lập tức thông báo huấn luyện viên.”

Hoàn Tử không đáp, mắt phượng ướt nhẹp đáng yêu tinh xảo chỉ nháy nháy mắt nhìn Kỷ Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK