Kỷ Lâm bưng ly rượu lên để che giấu hốc mắt ửng đỏ của mình, nhin Hoàn Tử nói: “Gọi một tiếng nữa.”
Hoàn Tử không đáp chỉ nhìn ly rượu bĩu bĩu môi, Kỷ Lâm hiểu ý, uống tiếp một ly rượu trắng xuống bụng, dĩ nhiên cũng đổi lấy một tiếng ‘Ba’ từ Hoàn Tử.
Ba Diệp thật thà ngồi nhìn hai cha con đấu với nhau, cảm thấy bọn họ quên mất mình. Ông có cảm giác uất ức, rõ ràng là mình và con rể đang giao đấu, thế nào trong giây lát đã thay đổi thành hai cha con người ta dịu dàng thắm thiết với nhau.
Ba Diệp nặng nề đặt ly rượu lên trên bàn, hừ một tiếng, muốn gây sự chú ý tới hai người đối diện, kết quả hai người kia một uống..., một người gọi tên rất thích thú, không để ý tí nào đến ông.
Ba Diệp tức giận không thèm quan tâm bọn họ, quẳng ly rượu xuống đi ra khỏi phòng bếp lầm bầm uống đi, thông minh thật thấp, đáng đời bị lừa gạt.
Buổi tối hôm đó, đoàn trưởng Kỷ say thành bí tỉ, trong mắt không có tiêu cự, còn ôm chai rượu không buông tay, trong miệng lẩm bẩm tên của Hoàn Tử.
“Tiểu Kỷ tửu lượng không tốt? Ba con cũng không chưa bao giờ uống thành như vậy.” Mẹ Diệp ghé đầu nhìn Kỷ Lâm đang say bí tỉ rồi nhìn Diệp Chi nói.
“Anh ta uống cũng được, hôm nay không biết sao lại như vậy.” Diệp Chi cũng cảm thấy khốn đốn, cô mới vừa cùng mẹ Kỷ xem ti vi ở trong phòng khách nên không nhìn thấy trong phòng bếp đã xảy ra chuyện gì. Cho nên cũng không biết Kỷ Lâm thành như vậy phần lớn là công lao của Hoàn Tử.
“Con lau mặt cho anh ta rồi dìu đi ngủ, đoán chừng chắc là do hôm nay vui quá.” Mẹ Diệp khoát khoát tay ý nói Diệp Chi mang Kỷ Lâm trở về phòng đi.
“Con trai...... Nấc......” Tay Kỷ Lâm quào loạn trong không khí, nằm ở trên giường lắp bắp nói nhưng không ngủ được.
“Im miệng. Nhắm mắt. Ngủ.” Diệp Chi hung dữ quát lớn, trên tay cầm khăn lông ướt dịu dàng lau mặt cho anh “Uống nhiều như vậy làm gì, thúi chết đi được. Còn phải bắt em phục vụ anh.”
Kỷ Lâm không nghe được cô la mắng chỉ theo bản năng cười hắc hắc không ngừng, không biết là trùng hợp hay là còn chút ý thức, nắm thật chặt tay Diệp Chi đặt lên ngực mình “Anh...Anh rất vui......”
“Đúng… Đúng, hôm nay đại gia Kỷ ngài rất vui.” Diệp Chi liếc anh một cái “Đừng gãi em, mau ngủ, nếu không em sẽ đuổi anh đi.”
“Hoàn Tử......” Mắt Kỷ Lâm nhìn xung quanh, cũng không biết là anh biết chính xác Hoàn Tử không ở đây hay chỉ theo thói quen lẩm bẩm nói.
“Hoàn Tử ngủ rồi, sáng mai lại tới tìm anh, anh đừng giằng co nữa, ngủ nhanh đi, em đi tắm rửa.” Diệp Chi vỗ vỗ mặt của Kỷ Lâm rồi đắp cho anh cái chăn “Anh nghe lời, ngoan ngoãn không được nhúc nhích biết không?”
Kỷ Lâm mơ màng gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp vì uống rượu nên hồng hồng làm Diệp Chi nhìn không dời mắt. Cô vừa âm thầm tự phỉ nhổ ở trong lòng rằng mình dễ bị sắc đẹp mê hoặc, vừa không nhịn được len lén quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Lâm.
Ngày hôm sau Kỷ Lâm tỉnh lại, đầu đau đớn vô cùng, anh ngồi ở trên giường xoa nhẹ huyệt thái dương một lát mới đứng dậy mặc quần áo rồi rửa mặt.
Ba Diệp và mẹ Diệp đã đi xuống trong công viên dưới nhà tập Thái Cực quyền, một lớn một nhỏ đang ăn cơm trong phòng bếp, trên bàn có một tô sủi cảo thơm nức mũi và một bát cháo gạo trắng ngon lành. Kỷ Lâm nhìn thấy rất động lòng, nhanh chóng đi tới ngồi bên cạnh Diệp Chi đoạt đôi đũa của cô gắp một cái.
“Anh làm gì vậy, đứa bé còn đang ở trước mặt đấy.” Diệp Chi trừng mắt liếc anh một cái rồi lấy một đôi đũa mới đưa cho anh, rồi lấy cho anh thêm một bát cháo.
“Hôm nay là cuối tuần, dậy sớm làm gì vậy?” Kỷ Lâm nhận lấy chiếc đũa, vừa ăn vừa hỏi.
“Ngủ thêm cũng không được.” Diệp Chi đẩy đĩa mè (vừng) rang vàng tới trước mặt Kỷ Lâm, ngừng một lát mới hơi chần chờ nói: “Kỷ Lâm, chuyện của chúng ta...... Em muốn nói với anh trai.”
Kỷ Lâm ngừng đũa lại rồi ngay sau đó thờ ơ nói: “Đương nhiên là phải nói rồi, chuyện này thì có cái gì mà phải do dự.” Anh ngẩng đầu lơ đãng liếc nhìn Hoàn Tử, vui vẻ thiếu chút nữa cười sặc sụa.
Đứa bé ăn sủi cảo khác với người khác, bé không cắn từng miếng một ăn mà nhét hết một cục sủi cảo vào trong miệng.
Cậu bé trước hết nhét sủi cảo vào một bên, rồi nhét thêm một cái xủi cảo vào bên kia, hai má vì nhét sủi cảo mà căng tròn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nhai hết cục sủi cảo, vô cùng dễ thương.
“Hoàn Tử, mẹ không phải nói là ăn sủi cảo phải ăn từng cục một sao.” Diệp Chi theo ánh mắt của Kỷ Lâm nhìn sang, mặt bỗng trầm xuống.
“Em đừng la nó, nó thích ăn sao thì để nó ăn vậy đi, không bị nghẹn đâu.” Kỷ Lâm vội vàng đứng ra giải vây cho Hoàn Tử, lúc Diệp Chi sắp nổi giận thì khéo léo chuyển đề tài, “Nhưng anh của em không có ở nhà, em tìm anh ta ở đâu?”
“Em cũng không biết anh trai đang ở đâu.” Diệp Chi cau mày, hơi lo lắng xoắn xoắn vạt áo “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh trai rồi, nhưng anh ấy tắt máy, sáng nay gọi lại thì cũng tắt máy.”
Trong lòng Kỷ Lâm ‘lộp bộp’ một tiếng, cảm thấy sủi cảo đã xuống tới cổ họng nhưng không nuốt trôi được, hồi lâu mới hoàn hồn lại miễn cưỡng cười “Không sao, nói không chừng anh của em có chuyện bận thôi, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Diệp Chi gật đầu nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an.
“Không có việc gì, anh đi ra ngoài nghe ngóng tình hình, em cứ ở nhà dạy Hoàn Tử làm bài tập.” Kỷ Lâm đặt đũa xuống rồi nhìn Diệp Chi dặn dò rồi mới bước ra cửa gọi điện thoại cho Úc Lương Tranh.
Úc Lương Tranh và nhiều người trên giang hồ có chút liên lạc, người quen biết so với anh nhiều hơn, lúc này đoán chừng là cậu ta có thể giúp.
“Tên gì? Diệp Khung? Thương Khung?” Giọng của Úc Lương Tranh trầm thấp truyền đến từ đầu dây bên kia, Kỷ Lâm gật đầu liên tục “Ừ, đúng là anh ta. Thế nào? Cậu biết?”
“Quả thật biết.” Úc Lương Tranh gật đầu “Lần trước đi Nhạc Viên có gặp chút chuyện, là nhờ anh ta giúp một tay. Được rồi, để tôi đi điều tra tin tức giùm cho anh. Anh cứ đợi tin tức đi.”
“Được.” Kỷ Lâm đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, anh không về lại nhà họ Diệp mà đi đi đến võ đường tìm Bạch Kỳ, trong lòng anh luôn có cảm giác bất an, lại sợ lộ ra ở trước mặt Diệp Chi nên chỉ có thể về võ đường trốn.
Mà ở bên kia, tại nhà của Triệu Thanh Uyển, cô cầm điện thoại do dự có nên chủ động gọi điện cho Diệp Khung.
Đã rất nhiều ngày Diệp Khung không có đến nhà cô, lúc mới bắt đầu cô không để ý, Diệp Khung đối với cô vô cùng tốt, ở trước mặt cô không bực bội, quả thực là cô muốn gì được đó.Anh thường xuyên qua lại làm cho Triệu Thanh Uyển mặc nhiên xem anh sẽ luôn bên cô, vĩnh viễn không rời cô.
Nhưng bỗng có một ngày, Diệp Khung không nữa tới, cô chờ, cô đợi đến khi trong lòng nóng nảy lo lắng, hốt hoảng, lo sợ nhưng cũng không thấy bóng dáng Diệp Khung.
Triệu Thanh Uyển đau khổ nhiều ngày, rốt cuộc ném đi bối rối của mình chủ động liên lạc với Diệp Khung.
Chờ anh trở về. Mình nhất định...... Nhất định...... Nhất định như thế nào? Triệu Thanh Uyển không nghĩ ra, điện thoại bên kia lại truyền đến âm thanh tắt máy.
Cô ngẩn người. Cô đang suy nghĩ nên tra hỏi, khiển trách những gì thì toàn bộ cũng ngăn ở cổ họng, nghẹn đến khi đỏ bừng hai hốc mắt.
Anh tắt máy. Anh thế nhưng lại tắt máy. Triệu Thanh Uyển tức giận ném điện thoại lên trên giường, trong lòng tức giận ngập trời.
Trước đây anh tốt với cô như vậy, tốt đến nỗi khiến cô sinh ra cảm giác mình được anh nâng niu ở trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ ngay cả điện thoại của cô anh cũng không nhận. Đây chính là người đàn ông hai mặt, có mới nới cũ.
Nhưng cô lại nhớ anh, nhớ lúc anh đối với cô thật tốt, săn sóc cô...... Từ nhỏ đến lớn, anh là người duy nhất tốt với cô như vậy, tốt đến mức ngay cả lời nói nặng cũng sợ hù cô giật mình.
Nhưng bây giờ anh làm cái gì mà không tới? Không phải anh nói thích cô sao? Triệu Thanh Uyển sụt sùi mũi, nước mắt từng giọt rơi trên ga giường màu hồng.
Thật ra thì cô...... Cũng rất thích anh.
Kỷ Lâm đi ra cũng không trở lại, Hoàn Tử lại đang ở trong phòng làm bài tập về nhà. Diệp Chi rảnh rỗi nên mở ra máy vi tính ra gõ chữ.
Mới vừa mở máy lên, Mạnh Trường Thụy đã nhắn một tin: Gặp mặt nói chuyện một chút.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện kể từ lần Mạnh Trường Thụy cúp điện thoại của cô. Diệp Chi sửng sốt, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì bên kia lại nhảy lên một tin nhắn nữa.
Mạnh Trường Thụy: Ngày đó anh không cố ý, nhưng thật sự là không khống chế được cảm xúc, Chi Chi, em giận sao?
Diệp Chi vội vàng trả lời một câu: Không có, em không có tức giận.
Mạnh Trường Thụy: Vậy thì đi ra ngoài gặp mặt chút đi, chúng ta vẫn là bạn bè mà phải không?
Diệp Chi: Dĩ nhiên, vậy thì đến chỗ cũ đi. Em đến ngay.
Gõ xong những chữ này, Diệp Chi tắt máy vi tính. Ngày trước cô và Mạnh Trường Thụy thường hẹn nhau ở một tiệm sách, tiệm sách đó rất an tĩnh, cảnh vật xung quanh cũng không tồi, hai người thường ở đó bàn luận về cốt truyện, ý tứ, vân vân. Thường xuyên qua lại nên nơi đó trở thành căn cứ địa của hai người.
“Hoàn Tử, mẹ phải ra ngoài một chút, con có đi hay không?” Diệp Chi đi qua phòng của Hoàn Tử hỏi một câu.
Hoàn Tử lắc đầu, cậu còn chưa làm xong bài tập, dù thế nào cũng không đi.
“Được, vậy thì mẹ đi đây, con ở nhà phải nghe lời bà ngoại, biết không?” Diệp Chi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, dặn dò.
“Dạ.” Hoàn Tử cầm cây bút máy thật dài đáp một tiếng, rồi cúi đầu làm bài tập tiếp.
Tiệm sách ở gần đại học C, tuy là thứ bảy nhưng là sáng sớm cũng không có người nào, Diệp Chi gọi một ly chocolate nóng vừa uống vừa chờ Mạnh Trường Thụy.
“Chi Chi.” Chỉ lát sau Mạnh Trường Thụy đã tới, anh gầy hơn nhiều, chắc là do thức đêm quá nhiều, dưới mắt còn có một vòng thâm quầng đen thui. Mấy ngày nay Mạnh Trường Thụy đăng chương mới vô cùng mãnh liệt, độc giả cũng không nhìn ra. Lúc mới bắt đầu thì trầm trồ khen ngợi rối rít giờ thì biến thành khuyên anh nên đi nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Mạnh Trường Thụy không để ý tới mà chỉ làm theo ý mình.
“Đây nè.” Diệp Chi cười cười với anh, đặt một ly chocolate nóng đẩy tới trước mặt anh, “Bên ngoài lạnh, uống cái này cho ấm dạ dày.”
“Được.” Mạnh Trường Thụy cũng không khách khí với cô, chỉ nhận lấy rồi uống. Hai người ăn ý ai cũng không đề cập tới chuyện lúng túng lần trước, đề tài chỉ vây quanh chuyện sách Diệp Chi vừa mới xuất bản, trong khoảng thời gian ngắn giống như trở về những ngày trước đó.
Kỷ Lâm ở võ đường với Bạch Kỳ ngây ngẩn một lát, cảm giác tâm trạng của mình đã ổn thì đứng dậy rời đi, ném lại cho Bạch Kỳ chuyện dạy các võ sinh nhưng lại nói cho oai là để rèn luyện Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ tức giận từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ vô sỉ, hung hăng ném cho anh.
Kỷ Lâm ra khỏi võ đường có đi ngang qua tiệm sách, vô tình liếc mắt nhìn vào bên trong thì bỗng dừng bước chân lại, bên trong này có hai người ngồi đối diện nhau không phải Diệp Chi và Mạnh Trường Thụy sao?
Bọn họ thế nhưng lại liên lạc với nhau. Hơn nữa còn gạt anh. Lửa giận trong lòng Kỷ Lâm bốc lên ngùn ngụt, như một người đánh ghen đi bắt gian tại trận, mở cửa xông vào trong.