Lúc Diệp Khung nghe điện thoại không cẩn thận nhấn phím loa ngoài, ba Diệp và mẹ Diệp lại cố ý nhỏ âm lượng ti vi, nên cuộc đối thoại kia nghe rất rõ ràng.
Một chữ “chết” làm mẹ Diệp sợ hãi hồi lâu cũng chưa có hồi phục lại. Liều mạng không cho Diệp Khung đi, nhưng Diệp Khung khi nào nghe lời bà nói, cầm áo khoác lên cố ý đi, hơn nữa còn thuận tay cầm dao gọt trái cây trên bàn trà lên.
Nhất định phải đi, nhất định không thể từ chối, trong nhà nhanh chóng ầm ĩ, ngay cả ba Diệp rất ít khi nói lần này cũng thực sự tức giận. Thật may Hoàn Tử đã đi ngủ rồi nên không thấy một màn này.
Diệp Khung giữ vững tư thế tay nắm cửa đứng thẳng nguyên tại chỗ bất động một hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Diệp Chi “Chi Chi, em đừng khuyên anh, anh đã như vậy, quay đầu không được nữa rồi.”
Anh dừng một lát cố gắng nặn ra nụ cười nhưng chỉ làm da mặt kéo ra một vẻ mặt quái dị mà khổ sở “Anh đã sớm biết, anh đời này không thể làm người tốt nữa, em gái là tốt nhất, có gắng chăm sóc tốt cho ba mẹ.”
Nói xong câu đó, anh kéo cửa ra, không chút do dự đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Mẹ Diệp gào khóc, ba Diệp cũng mềm nhũn chân tay, thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên sàn nhà. Diệp Chi muốn qua dìu lại bị ba Diệp đẩy ra.
Ông mệt mỏi thở hổn hển, nói chuyện cũng không rõ câu, nói gần nói xa nhưng đều là Diệp Khung “Con gái, nhanh…nhanh xem anh con, đem… túm cổ anh con trở lại.”
Diệp Chi cố nén nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, gật đầu lia lịa chạy nhanh ra cửa.
Diệp Khung đi rất nhanh, khi Diệp Chi đuổi kịp ra nhà để xe thì anh đã nổ máy xe rồi.
“Anh. Anh dừng lại. Anh hãy nghe em nói mấy câu.” Diệp Chi vừa kêu, vừa đuổi theo xe của Diệp Khung, tốc độ xe chạy so với cô rất nhanh.
Giọng nói của cô rất lớn, Diệp Khung vừa mới nổ máy xe không thể nào không nghe thấy, vậy mà anh lại không dừng lại càng chạy càng nhanh, rất nhanh kéo dài khoảng cách với Diệp Chi.
Diệp Chi cũng không buông tha, cắn răng đuổi tới cửa chung cư cho đến khi không thể nhìn thấy đuôi xe của Diệp Khung nữa, lúc này mới tuyệt vọng dừng bước lại thở hổn hển.
Anh của cô đối với cô rất tốt, khi còn bé điều kiện gia đình không được tốt, mặc kệ trong nhà có đồ ăn ngon gì, cho dù là một cục đường, một cây kem, anh đều giữ lại cho cô ăn còn mình thì không có động vào một cái.
Sau này anh của cô dần dần lớn, bắt đầu ra ngoài kiếm sống, mỗi lần nhìn thấy cô đều chỉ nói hai câu: một câu là có người nào khi dễ em không, một câu khác là có tiền hay không.
Sau này khi cô có Hoàn Tử, anh của cô giống như bị điên muốn đi trả thù tên lưu manh nào đó, nếu không phải cô ngăn lại thì thiếu chút nữa đã đi giết người rồi.
Qua nhiều năm, sự yêu thương của anh trai, Diệp Chi vẫn luôn ghi ở trong lòng. Cho nên mặc dù anh của cô luôn làm mặt lạnh với ba mẹ, Diệp Chi cũng cũng vẫn tin tưởng anh.
Nhưng mà chính vì lòng tin này mà mỗi ngày cô đều lo lắng hãi hùng, sợ anh của cô bị người ta đánh, bị người đả thương, có lúc suy nghĩ nhiều, buổi tối nằm mơ đều thấy máu chảy đầm đìa.
Cô khuyên nhủ, cầu xin, thậm chí muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Khung nhưng không thể ngăn cản được anh đi trên con đường kia, càng đi thì càng xa.
Có lúc Diệp Chi hận Diệp Khung đến tận xương tủy. Hận anh tại sao không thể an phận để cho bọn họ, những người thân này cả ngày đi theo lo lắng hãi hùng, không có một ngày trôi qua bình lặng. Cũng hận anh mang lòng tốt của bọn họ đối với anh dẫm ở dưới chân, mà không hề cảm kích.
Cảm xúc mãnh liệt nhưng cực đoan như vậy, cô không cách nào đối với anh của cô cứng rắn được.
Diệp Chi nhớ lại từ nhỏ đến lớn cùng anh chung sống, cắn môi khóc không thành tiếng, tối nay trong nhà khẳng định là một đêm không ngủ, cô nên làm như thế nào mới có thể làm cho cha mẹ yên lòng, còn có anh của cô, chuyện bên kia khi nào thì có thể giải quyết, lần sau gặp lại anh là bao lâu?
Trong đầu của cô tràn đầy vấn đề khó nghĩ, hỗn loạn không tìm được bất kỳ suy nghĩ nào. Cô xoay người muốn về nhà, lại vừa vặn đụng người bên cạnh đang đi tới.
“Thật xin lỗi.” Diệp Chi cúi đầu liên tục nói xin lỗi, trong giọng nói mang theo nồng nặc giọng mũi.
“Chi, Chi Chi?” Diệp Chi đang muốn vào nhà, bả vai lại bị một đôi bàn tay nắm chặt, giọng nói của người đàn ông vô cùng quen thuộc, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là người nào, thân thể Diệp Chi cứng đờ từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của người đàn ông được đèn đường chiếu rọi xuống sáng lấp lánh, bên trong không che giấu sự mừng rỡ và khát vọng, anh chợt ôm Diệp Chi vào trong ngực, ôm cô thật chặt, đầu chôn ở cổ của cô cọ tới cọ lui giống như là một con chó lớn đang nũng nịu.
“Kỷ Lâm......” Giọng nói của Diệp Chi khẽ run, trên người của anh còn mang theo hơi rượu, hơi thở ấm nóng quen thuộc làm Diệp Chi rơi lệ.
Cô cắn cắn môi, trong lúc mơ hồ thiếu chút nữa cô đưa tay ôm lấy anh. Nhưng rốt cuộc ngay thời khắc quan trọng nhất cô đã tỉnh táo lại, vươn tay đẩy anh ra “Hẹn gặp lại.”
Bởi vì Kỷ Lâm uống rượu say, phản ứng hơi chậm một chút, đưa tay muốn kéo Diệp Chi nhưng không có kéo, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm “Diệp Chi, Chi Chi...... Đừng, đừng đi......”
Diệp Chi cố gắng để cho mình không nghe giọng nói của anh, bước nhanh hơn về phía trước, quả thật hận không thể rời đi ngay lập túc trong vòng một giây.
Ngay lúc này, bên cạnh chợt lóe ra một bóng người đứng ngay trước mặt cô. Mặt mũi thanh tú của Bạch Kỳ lạnh lùng, nói ra lời nói cũng là không chút khách khí “Cô Diệp, đừng đi vội vậy chứ. Tối thiểu trước tiên phải nói rõ mọi chuyện đã.”
_________________